Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 62: Chỉ là nhất thời xúc động.



┬┴┬┴┤ Chương 62 ├┬┴┬┴

Điện thoại rung chưa đầy ba giây, Chu Thấm đã bắt máy. Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp nói gì, giọng nói của Chu Thấm đã hào sảng vang lên: “Uy, Tiểu Uyển? Ăn cơm chưa?”

Tiêu Uyển Thanh không ngờ Chu Thấm sẽ bắt máy nhanh như vậy, cô giật mình, bao nhiêu ngôn từ vốn chuẩn bị kỹ trong đầu thoáng chốc đều quên sạch. Trong đầu Tiêu Uyển Thanh lúc này chỉ còn một mảnh mờ mịt, theo bản năng khách khí đáp lại: “Dạ rồi, tỷ tỷ ăn chưa?” Kỳ thực cả ngày hôm nay, Tiêu Uyển Thanh vẫn luôn nằm mê man trêи giường, không biết ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại vẫn ngồi thừ đến tận bây giờ, một giọt nước cũng chưa uống.

Chu Thấm không chút nghi ngờ, cười đáp: “Chị cũng ăn rồi. Thật trùng hợp nha, chị đang cầm điện thoại trong tay, vừa vặn cũng đang muốn gọi cho em đây.”

Tiểu Uyển Thanh trong lòng bối rối, không biết làm sao để nói với Chu Thấm: Học kỳ này… Học kỳ này Lâm Tiễn có lẽ là không nên về đây. Nhưng mà nghe thấy Chu Thấm vui vẻ cười nói, cô nhất thời có chút nói không nên lời, đành phải tạm thời dằn xuống, ấm giọng hỏi Chu Thấm: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Chu Thấm liếc nhìn Lâm Tiễn ngồi cạnh hai mắt sáng rực chăm chú nhìn mình, thở dài nói: “Trước kỳ nghỉ đã nói với em, khoảng ngày 11-12 mới đưa Lâm Tiễn về Nam khu. Nhưng mà bây giờ có chút thay đổi. Năm nay khoá đại học kỷ niệm 20 ra trường, mấy người đồng học cũ hẹn nhau đi du lịch ba ngày hai đêm. Vốn định mang Tiễn Tiễn đi cùng, nhưng nói thế nào nó cũng không chịu đi, nằng nặc đòi ở nhà. Đứa trẻ này, cứ nghỉ ở nhà là không bao giờ ăn uống đúng giờ, chị sợ để nó ở nhà một mình sẽ chết đói mất, thật không yên tâm chút nào. Chị muốn hỏi em liệu có thể để Tiễn Tiễn về bên đó sớm một chút không?”

Trái timTiêu Uyển Thanh phảng phất đập lỡ một nhịp, tay nắm chặt điện thoại, răng cắn chặt môi. “Không được đâu” – ba chữ quẩn quanh ở đầu lưỡi một hồi rồi nghẹn lại ở cổ họng, không cách nào nói ra được.

Cô làm sao có thể cự tuyệt Lâm Tiễn, làm sao để không tổn thương tới nàng? Tiêu Uyển Thanh cự tuyệt Lâm Tiễn rồi, học kỳ sau, nàng sẽ phải ở đâu? Lâm Tiễn… sẽ trách cô, sẽ hận cô chứ…? Chu Thấm tỷ, chị ấy liệu sẽ nghĩ thế nào đây? Có khi nào chị ấy nghĩ là mình ngại phiền toái, nói rồi tuỳ ý không giữ lời, về sau sẽ không còn qua lại với mình nữa?

Tiêu Uyển Thanh vốn chu toàn, trước khi gọi điện thoại đã quyết tâm đến vậy, giờ phút này lại bắt đầu lo trước lo sau, đắn đo do dự. Một hồi lâu, cô nghe thấy âm thanh từ chân trời nào phảng phất vọng lại, trả lời Chu Thấm: “Không sao, dĩ nhiên là được ạ…”

Là ai đang nói vậy?

Bên kia đầu dây, giọng Chu Thấm lập tức thả lỏng: “Vậy tốt rồi, thật làm phiền Tiểu Uyển. Thật lòng, đem Tiễn Tiễn giao cho Tiểu Uyển là chị yên tâm nhất rồi. Em không biết đâu, từ lúc về nhà đến nay, Tiễn Tiễn trở nên vô cùng khác lạ, cả ngày quấn lấy chị đòi xuống bếp học nấu ăn. Hỏi nó tại sao lại nổi hứng lên như vậy, em biết nó trả lời như thế nào không?” Như mọi người mẹ cưng chiều con gái, Chu Thấm mang theo chút sủng nịch cùng kiêu ngạo tự đáp: “Tiễn Tiễn nói, chăm chỉ học giỏi trù nghệ, sau này có thời gian sẽ đỡ đần được cho Tiêu a di và mẹ.”

“Từ trước đến nay, Tiễn Tiễn nửa bước cũng không thêm đặt chân xuống bếp. Đây hẳn là Tiểu Uyển đã ảnh hưởng tích cực đến Tiễn Tiễn rồi.”

Tiêu Uyển Thanh cắn môi, nghe Chu Thấm chân thành cảm ơn cùng tin tưởng, càng cảm thấy thêm phần hổ thẹn. Nếu Chu Thấm biết, chị ấy… chị ấy đã đem con gái giao cho dạng người nào, thì sẽ ra sao…

Cô một chút cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Tiêu Uyển Thanh không dám nghĩ đến ánh mắt thất vọng của người chị cô xem như ruột thịt này, không dám nghĩ đến biểu hiện ghét bỏ của Chu Thấm với mình, một chút, cũng không dám…

Nhân sinh vốn đã có nhiều ác mộng. Còn muốn thêm một màn bi kịch nữa xảy ra sao?

Trái tim Tiêu Uyển Thanh như có một con dao sắc lẹm, từng chút từng chút hung hăng dày xéo.

Cô vạn phần do dự, thoáng siết chặt tay hạ quyết tâm, một lần nữa gian nan mở miệng: “Tỷ, em…”

Cùng lúc đó, Chu Thấm cũng lên tiếng: “Tiểu Uyển, chị…”

Hai giọng nói cùng vang lên, Chu Thấm nghe thấy liền cười rộ, ôn hoà nói: “Em nói trước đi.”

Dũng khí vừa trào lên trong lòng Tiêu Uyển Thanh bỗng chốc bị tiếng cười này làm cho tan biến, tựa như quả bóng bị gai nhọn đâm thủng mà co rúm lại. Cô nhắm mắt, nuốt nước bọt, hạ giọng: “Chị nói đi ạ.”

Chu Thấm vốn là người hào sảng, đối với chị em thân thiết cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: “Lúc trước nghe Tiễn Tiễn nói em thích uống trà Ô Long, vừa vặn năm ngoái Lâm Triêm đi công tác tỉnh bên, có thỉnh được hai bộ trà cụ tử sa. Chị định lần này mang một bộ cho em. Lát nữa sẽ chụp hình gửi qua, em chọn xem thích bộ nhé.”

Tiêu Uyển Thanh trong lòng hoá đá, cảm giác tội lối với Chu Thấm trào dâng, lập tức chối từ: “Không cần đâu tỷ, trà cụ Lâm Triêm ca thu về hẳn là vật tâm đắc, em làm sao có thể lấy đi được?”

Chu Thấm dỗi: “Mua hai bộ, vốn cũng định mang một cái cho em. Chị em mà còn khách khí với nhau sao?” Bà cố ý dằn giọng, bất mãn nói: “Tiểu Uyển, chị đem Tiễn Tiễn giao cho em, phiền toái em lâu nay, nửa điểm cũng không khách khí. Em lại như vậy, có phải xem chị là người ngoài không? Có phải em muốn làm chị cảm thấy áy náy vì để Tiễn Tiễn ở nhờ nhà em không…”

Chu Thấm nghĩ kỹ rồi, đem tiền đưa cho Tiêu Uyển Thanh, khẳng định cô sẽ không nhận. Chu Thấm biết Tiêu Uyển Thanh vốn ôn hoà hiền dịu, sẽ không bận tâm điều gì, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn. Những món đồ khác Tiêu Uyển Thanh đều không thiếu, tuỳ tiện mua về sợ sẽ làm cả hai bối rối khó xử. Trà cụ, xem như là phù hợp nhất. Dù cho không dùng đến, đây vẫn là món bảo vật có giá trị cao để lưu giữ. Chu Thấm nhớ rõ, cha của Tiêu Uyển Thanh trước khi qua đời đã từng đặc biệt yêu thích sưu tập trà cụ.

Tiêu Uyển Thanh hiểu rõ ý tứ Chu Thấm, rút cuộc bị dồn vào chân tường, một câu kia không cách nào nói ra: “Chu Thấm tỷ, học kỳ này em sợ không thuận tiện chăm sóc cho Lâm Tiễn…”

Sau một hồi lâu, cô chật vật đáp ứng: “Vậy, em cảm ơn tỷ và tỷ phu…”

Chu Thấm hài lòng: “Như vậy mới phải, người nhà cả, khách khí làm gì.” Nói xong, như sực nhớ ra, bà truy vấn: “Lúc nãy em định nói gì?”

Tiêu Uyển Thanh tâm như tro tàn, tựa vào đầu giường, một tay thống khổ bóp trán nhíu mày, vụng về yếu ớt tìm cớ: “Không có gì ạ. Vốn là… vốn là muốn hỏi mấy ngày tới chị có thể cùng Ôn Đồng và em ăn một bữa cơm không? Em có chút lễ vật muốn nhờ chị đem đến cho thầy.” Vị thầy mà Tiêu Uyển Thanh nhắc đến chính là cha của Chu Thấm, là đạo sư đã hướng dẫn cô thời còn làm nghiên cứu sinh.

Chu Thấm suy nghĩ một chút, thật sự là không thể phân thân, áy náy nói: “Sắp tới phải đem sinh viên đi xuống nông thôn làm nghiên cứu báo cáo về phong thổ tập tục, sợ là không có thời gian. Lễ vật để lúc chở Tiễn Tiễn về Nam khu chị sẽ cầm về trước, chờ chị cùng Lâm Triêm đi họp mặt về sẽ cùng em và Ôn Đồng ăn cơm.”

Tiêu Uyển Thanh nhẹ giọng đáp lời: “Vâng ạ.”

Cô nhìn lại mình, tự hỏi. Bản thân mình tơ tưởng đến bảo vật vô giá nhà người ta, còn có mặt mũi nào nuốt trôi cơm cha mẹ Lâm Tiễn mời mình?

Điện thoại vừa cúp, Tiêu Uyển Thanh liền hung hăng giơ tay tát vào mặt mình một cái, đau đến nỗi ù cả hai tai.

Cô đang làm gì vậy?

Rõ ràng không phải nghĩ như vậy.

Vì cái gì, vì cái gì mà rút cuộc nói không nên lời?

Vì cái gì, rút cuộc vẫn muốn Lâm Tiễn trở về đây?

Rõ ràng cô đã thanh tỉnh minh bạch mà hạ quyết tâm, đau dài không bằng đau ngắn.

Vậy mà, cô rút cuộc, là làm sao vậy?

Suốt hai ngày sau đó, Tiêu Uyển Thanh trằn trọc không yên, trong lòng trăm mối tơ vò. Cuối cùng, cô vẫn không cách nào gọi cho Chu Thấm để nói lời cự tuyệt.

Chạng vạng mùng Bảy, Chu Thấm cùng Lâm Tiễn đã đến trước cửa nhà.

Lâm Tiễn một tuần liền không được gặp Tiêu Uyển Thanh, cửa vừa mở ra, nhìn thấy người trong lòng tú lệ ôn nhu, không nhịn được mà cuống quít bổ nhào vào lòng Tiêu Uyển Thanh, ôm chầm lấy thân thể đơn bạc mềm mại kia, khẽ nghe thanh hương quen thuộc khiến nàng lưu luyến không nguôi, dịu giọng làm nũng: “Nhớ Tiêu a di muốn chết đi được…”

***

Chu Thấm sủng nịch nhìn nàng, trêu ghẹo: “Bao lớn rồi mà còn làm nũng như tiểu hài tử?”

Tiêu Uyển Thanh đứng ngây người, không thể nào trấn định tự nhiên như hai mẹ con Chu Thấm. Trong khoảnh khắc gặp lại Lâm Tiễn, cô một lần nữa xác nhận, cô… là thật sự động tâm với nàng.

Nếu không, vì sao trong lòng lại vừa nhảy nhót vui sướиɠ, lại vừa rối rắm thống khổ đến vậy?

Lâm Tiễn xem Tiêu Uyển Thanh là trưởng bối thân cận, vậy nên có thể trước mặt Chu Thấm thản nhiên nhào vào lòng kể lể nỗi nhớ nhung, khác hẳn Tiêu Uyển Thanh trong lòng vốn chất chứa tâm tư. Bị Lâm Tiễn ôm chầm lấy, Tiêu Uyển Thanh chỉ biết đứng ngây ra chịu trận, bị cảm giác chột dạ cùng tội lỗi dày vò đến thấm đẫm một tầng mồ hôi trêи trán ngay giữa mùa đông khắc nghiệt.

Một lúc sau, Tiêu Uyển Thanh cố lấy lại sự thản nhiên mà tách mình ra khỏi cái ôm của Lâm Tiễn, hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười hoà nhã của Chu Thấm, chỉ dám cúi gằm đưa tay kéo hành lý giúp Lâm Tiễn, ngữ khí có phần run rẩy nói: “Chị, Tiễn Tiễn, mọi người vào nhà đi.”

Chu Thấm bảo Lâm Tiễn tự mang hành lý về phòng, còn mình ngồi lại phòng khách tán gẫu cùng Tiêu Uyển Thanh. Bà không biết, mỗi câu chuyện cười bâng quơ, mỗi lời hỏi han ân cần của mình đối với Tiêu Uyển Thanh lúc này đều mang vạn phần dày vò, tựa dìm cô vào nồi nước sôi sục, khiến cô muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.

Tiêu Uyển Thanh một chút cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhuận ngập tràn tin tưởng kia của Chu Thấm. Cô trước sau vẫn luôn cúi đầu, né tránh mà nhìn vào đồ vật chung quanh. 

Cũng may, chưa đầy 30 phút sau, khi thấy đêm đã chuyển khuya, muốn để Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh sớm tắm rửa nghỉ ngơi, Chu Thấm liền đứng dậy đến phòng Lâm Tiễn dặn dò vài câu rồi cáo từ.

Chu Thấm vừa rời đi, Tiêu Uyển Thanh cả người đột nhiên thả lỏng. Tựa như kết thúc một hồi đại chiến, cô khép cửa tựa lưng vào tường, tay chân không còn chút sức lực. Lâm Tiễn không chú ý thấy sự khác lạ của Tiêu Uyển Thanh, thấy mẹ ra về lập tức vui vẻ nhảy chân sáo chạy như bay về phòng mình, vừa chạy vừa nói với theo: “Tiêu a di, con có lễ vật cho dì.”

Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh bối rối nhìn hình bóng nữ hài vui vẻ hoạt bát rời đi, từ tận đáy lòng khẽ thở dài một tiếng.

Chỉ một lúc sau, Lâm Tiễn đã ra tới. Nàng cầm theo một chiếc túi xách hàng hiệu mới tinh, hai tay cẩn thận tựa như dâng vật quý lên cho mỹ nhân, miệng cười hì hì: “Tiêu a di, tặng cho dì. Con nhờ Thành Tuyển ca ca đem từ Mỹ về đó.” Dứt lời, nàng thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: “Con dùng tiền mừng tuổi để mua đó, con… Con ngày thường tiêu tiền có chút phung phí, tích cóp không được nhiều lắm, chỉ đủ mua được một cái. Sợ mẹ ghen tỵ, cho nên giấu không dám nói với bà.”

Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nhìn chiếc túi xách xa xỉ trân quý trêи tay nữ hài, một lúc sau dời đi ánh mắt, ngây người nhìn khuôn mặt minh diễm trong suốt của nàng, nghe âm thanh mềm mại chân thành của nàng, trong khoảnh khắc lòng dạ rối ren, trăm vị trần tạp, vừa mừng vừa lo…

Cô đã làm được gì đâu?

Đã làm được gì để có được Chu Thấm tín nhiệm đến vậy, đã làm được gì để có được Lâm Tiễn yêu thương đến vậy…

Cô rũ mi che đi đáy mắt cuồn cuộn u ám, cố gắng trấn định, dịu dọng từ chối: “Vật này dì không thể nhận được.” Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc cùng khổ sở vì bị chối từ của Lâm Tiễn, nhẹ nhàng giải thích: “Tiễn Tiễn, con còn nhỏ, còn chưa độc lập kinh tế. Dì không thể nhận món quà đắt tiền như vậy được.”

Lâm Tiễn uỷ khuất biện bạch: “Đây không phải là tiền con xin ba mẹ, mà là tiền mừng tuổi con tích cóp được, là tiền của chính con mà.”

Tiêu Uyển Thanh ôn hoà mà kiên định nhìn nàng, lắc đầu: “Không giống nhau, Lâm Tiễn.” Cô dừng lại một chút, mím môi hạ giọng: “Tiễn Tiễn, dù là tiền của con sau này đi làm mà có, lễ vật đầu tiên con mua được cũng nên dành tặng ba mẹ con mới đúng. Dì… không có tư cách này.”

Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn chau mày, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm cô đầy thất lạc, cuối cùng cũng mềm lòng. Cô đưa tay nhận lấy chiếc túi xách trêи tay Lâm Tiễn, thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười thanh thiển động lòng người, tán dương khen tặng: “Tiễn Tiễn thật là có mắt nhìn đồ. Chiếc túi này tinh tế quá, kỳ thực trước đây dì nhìn thấy trêи tạp chí đã rất thích, nghĩ bụng khi nào thuận tiện sẽ nhờ bạn bè mang về một cái.” Cô thản nhiên nhìn Lâm Tiễn: “Chờ một chút dì đem tiền nhờ con gửi cho Thành Tuyển ca ca có được không?” Tiêu Uyển Thanh biết Lâm Tiễn chắc hẳn đã trả tiền cho Hứa Thành Tuyển. Cô chỉ là muốn cấp cho Lâm Tiễn một bậc thang.

Thấy Tiêu Uyển Thanh khéo léo chối từ, vừa tâng bốc vừa dùng ngữ khí lừa gạt trẻ con, ngọn lửa nóng rực trong lòng Lâm Tiễn phảng phất như bị tạt vào một chậu nước, lạnh thấu tâm can.

Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp quật cường, không chớp mắt ngước nhìn Tiêu Uyển Thanh nhíu mi, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt khẽ nói: “Không được”.

Kỳ thực, trong lòng Lâm Tiễn vốn biết, xét tính cách của Tiêu Uyển Thanh mà nói, việc cô từ chối nàng vốn cũng có thể đoán trước được.

Chỉ là, trong lòng nàng vẫn không nhịn được mạc danh khổ sở, khó có thể tiếp thu.

Tựa như, nàng nỗ lực thật lâu thật lâu, liều mạng để kéo gần khoảng cách với Tiêu Uyển Thanh. Vậy mà giữa hai người rút cuộc vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình khổng lồ.

Tựa như, Tiêu Uyển Thanh có thể thản nhiên nhận bộ trà cụ quý giá từ Chu Thấm, mà lại không thể tiếp thu tâm ý của nàng.

Mối qua hệ giữa người trưởng thành, vốn đã có cách biệt.

Trong lòng Tiêu Uyển Thanh, nàng rút cuộc vẫn không với tới địa vị bình đẳng giữa người trưởng thành với nhau.

Tiêu Uyển Thanh bất ngờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nữ hài, kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của nàng, thảng thốt nhận ra, nữ hài ngây ngô thường ngày lại có lúc cố chấp quật cường đến vậy.

Người thiếu niên khuôn mặt sắc bén, tựa như bảo kiếm rút khỏi bao, lại sinh động sáng ngờ đến rung động lòng người. Trong nháy mắt, trái tim Tiêu Uyển Thanh lại bắt đầu loạn động.

Sau một hồi giằng co, lý trí Lâm Tiễn cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi.

Còn chưa phải lúc. Còn chưa phải lúc. Không cần gấp! Nàng từ tận đáy lòng cố gắng trấn an chính mình.

Rút cuộc, Lâm Tiễn hoà hoãn mặt mày, khoé môi lại nở rộ một nụ cười, nhìn Tiêu Uyển Thanh thoả hiệp: “Là con suy nghĩ không chu toàn. Thật xin lỗi Tiêu a di, lại làm cho dì phải tốn tiền rồi.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh như mặt hồ, mang theo ý cười ôn nhuận nhìn Tiêu Uyển Thanh, nũng nịu như chú cún con trông chờ được xoa đầu: “Vậy nếu sau này con dùng tiền của chính mình kiếm được để mua lễ vật, Tiêu a di sẽ nhận đúng không?” Nàng cố tình kéo dài âm cuối, mềm mại ngọt ngào, chọc người trìu mến.

Tiêu Uyển Thanh thấy nữ hài hiểu chuyện mà thoái nhượng, trong lòng lại khẽ đau xót. Phải chăng cô đã làm nàng uỷ khuất rồi sao?

Cô nhìn nữ hài khôi phục dáng vẻ thường ngày, thật muốn, thật muốn đưa tay xoa đầu nàng, vuốt mũi nàng, ôm nàng an ủi một chút. Nhưng lại sợ đoạn tâm tư trong lòng, rút cuộc dằn lòng lại, nhìn thấy người mình yêu thương trước mắt mà không dám đưa tay, không dám chạm vào.

Tiêu Uyển Thanh bất tri bất giác lui lại một bước, tránh xa Lâm Tiễn một chút, nhẹ nhàng gật đầu, dịu giọng trấn an: “Uhm, về sau rồi nói.”

Lâm Tiễn thoáng chút thất lạc. Trước nay chỉ cần làm nũng một chút là có thể khiến Tiêu a di mềm lòng, lần này lại chẳng được dì vỗ về trìu mến.

Có phải mới rồi nàng quá ngang bướng, làm lộ ra tâm tư, doạ cho Tiêu a di sợ rồi không? Có phải vì vậy mà dì mới không thèm xoa đầu một cái, ôm mình một cái để an ủi?

Nàng không biết, trong lòng Tiêu Uyển Thanh cũng đang suy nghĩ tới lui, tự cảnh cáo chính mình. Về sau phải tách Lâm Tiễn ra ở thư phòng, thậm chí cũng không ăn cơm cùng nhau nữa. Nhất định không thể mềm lòng, sau này cũng nhất định phải kiên định tạo khoảng cách với Lâm Tiễn.

Tiêu Uyển Thanh lùi một bước, tự trấn an chính mình: Dù bất đắc dĩ phải chung sống cùng nhau, nhưng chỉ cần giảm bớt tiếp xúc gặp gỡ một thời gian, dần dần rồi sẽ ổn. Cảm giác này nhất định sẽ dần dần nguội lạnh.

Chỉ là nhất thời động tâm mà thôi. Việc nhất thời hormone loạn động cũng không phải là hiếm.

Con người chung quy cũng có tồn tại phần con mà.

Chờ hormone lui bước, hết thảy rồi sẽ trở lại quỹ đạo bình thường mà thôi.

______

: D long time no see, cả nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.