Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 87



Tiêu Uyển Thanh lại bị cúp máy, vừa bực vừa ủy khuất sốt ruột đến hốc mắt nước mắt đảo quanh. Nàng không có thời gian để ý. Cơ thể phản ứng nhanh hơn não, không quan tâm đến việc thay đồ ngủ. Nàng chỉ đơn giản lấy một chiếc áo khoác dài mặc vào, lấy chìa khóa xe xỏ vào đôi giày trêи hành lang, mở cửa chạy ra ngoài.

Ba giờ sáng, đường rất vắng. Tiêu Uyển Thanh lái xe của Ôn Đồng, đây là lần đầu tiên kể từ khi lấy bằng lái xe, nàng liều lĩnh lái xe với tốc độ tối đa cho phép của đường đô thị, phóng vù vù trêи con đường vắng vẻ.

Sau khi Lâm Tiễn cúp điện thoại, cô lại nôn mửa, sau đó nằm phủ phục để dì Lưu giúp cô đo nhiệt độ, nghe dì Lưu thì thầm bên tai: "Làm sao bây giờ, 39,6°C a. Ah, rượu, dì đi lấy rượu để hạ nhiệt cho con. "

Cô cảm thấy toàn thân rã rời, cơ bắp đau nhức, đầu óc nặng trĩu, hốc mắt như muốn vỡ tung. Nhưng ý thức ngày càng rõ ràng hơn.

Cơ thể giống như tách khỏi với ý thức, cô cố gắng chống đỡ bản thân ngồi dậy, sau đó di chuyển hai chân đặt nó xuống sàn, cố gắng đứng lên.

Trong giây tiếp theo, giống như giẫm lên bông, lắc lư hai cái, không trọng lượng mà quỳ xuống đất.

Dì Lưu cầm hộp thuốc chạy tới, vừa nhìn thấy liền hoảng sợ đánh rơi hộp thuốc, chạy đến bên cạnh Lâm Tiễn đỡ cô dậy: "Con xuống làm cái gì a?! Đứa nhỏ con đừng có nháo nữa!"

Bà vốn là người tốt tính, nhưng dù sao cũng phải phát cáu với hành vi bất cần đời của Lâm Tiễn, rất lâu sau mới bộc phát, bà không nhịn được mà nói nặng lời.

Khi nghe Dì Lưu khiển trách Lâm Tiễn không hề tức giận. Với hỗ trợ của dì Lưu, cô đứng dậy, tìm cảm giác thăng bằng từng chút một, đứng vững vàng, ngoan ngoãn nói: "Con xin lỗi, phiền toái a di rồi. Con chỉ muốn đi vệ sinh". Cô muốn vào phòng tắm để đánh răng súc miệng. Trong miệng thực sự rất đắng. Hơn nữa, cô không muốn mang một thân mùi vị gặp Tiêu Uyển Thanh.

Dì Lưu ôm cánh tay thở dài bất lực, "Vậy thì dì giúp con đi, a di của con chắc về sớm rồi." Nói cô thật ngốc, không hiểu chuyện thích ầm ĩ đi. Nhưng đôi khi, lại dịu ngoan lễ phép mà làm người ta không đành lòng khiển trách.

Lâm Tiễn nghe lời, di chuyển khó khăn vào phòng tắm. Sau khi rời phòng, cảm thấy nhiệt độ bình thường bên ngoài, cô nhận thức rõ cơ thể khô nóng. Lông mi đều dính ướt như mồ hôi muốn rơi ra. Cô lau mắt, vươn tay, cầm lấy cốc đánh răng súc miệng, miệng chạm phải nước lạnh, đột nhiên thoải mái thở dài một hơi, nhưng không khỏi rùng mình một cái.

Cảm giác muốn nôn lại xuất hiện.

Cô cầm chậu rửa mặt, gian nan mà nôn một lúc lâu, rồi từ từ thoải mái đứng thẳng dậy. Nước mắt lại làm ướt mi chảy ra từ khóe mắt.

Cô còn đang di chuyển bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng gọi của dì Lưu từ bên ngoài: "Ai nha, cô cũng đã trở lại rồi, vừa đo, 39,6 độ..."

Lâm Tiễn không nghe thấy câu trả lời dịu dàng của nữ nhân bên ngoài.

Cô không biết sức từ đâu mà ra, nhấc chân lao nhanh ra cửa, nhấc tay đồng loạt mở cửa. Trong khoảnh khắc tiếp theo, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy nữ nhân mà mình đang ngày đêm nhớ nhung, mơ mơ màng màng đứng ở cửa nhìn thẳng vào nàng

Tiêu Uyển Thanh không ăn diện đoan trang tươm tất như bình thường. Cùng ánh mắt cô chạm nhau, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ hoe. Nhưng trong mắt cô, trong trái tim cô, nàng vẫn mỹ lệ động lòng người.

Chỉ với một cái nhìn, Lâm Tiễn đã nhìn thấy trong đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Uyển Thanh, thấy ra nỗi khổ sở, lo lắng, bất an cùng sợ hãi. Thân thể mong manh và ủy khuất mà cô phải chịu đựng đột nhiên dâng lên.

Nước mắt rơi từng giọt lớn.

Lâm Tiễn tiến lên một bước, cởi bỏ hết chỗ dựa vững chắc trêи người cô, rơi vào vòng tay dịu dàng đó. Giọng cô khô khốc, như cún con bị lạc lâu ngày cuối cùng cũng tìm được nơi an tâm, thì thầm: "Con rất nhớ dì."

Trêи đường đến đây, Tiêu Uyển Thanh bị hoảng sợ cùng bất an tra tấn đến phát điên sinh ra bực bội, giờ đây đã biến mất ngay khi nàng nhìn thấy Lâm Tiễn. Tiêu Uyển Thanh đang nhìn khuôn mặt xanh xao của Lâm Tiễn, sau vài ngày đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ, môi tím tái. Mắt nàng liền đỏ, trái tim quặn lại. Sau khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy hoài niệm của Lâm Tiễn, cuối cùng nàng không thể kìm được nữa liền rơi nước mắt.

Nàng như thế nào còn trách Lâm Tiễn làm xằng làm bậy.

Thương tổn Lâm Tiễn không phải do chính Lâm Tiễn, mà là nàng.

Nàng rõ ràng là người không muốn làm tổn thương cô nhất, nhưng cuối cùng lại là người làm đau cô từng chút một.

Rốt cuộc, nàng phải làm thế nào mới tốt? Thế nào mới đúng đây?

Lâm Tiễn cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình của Tiêu Uyển Thanh nóng lên, hơi chặt, có những giọt nước ướt rơi trêи vai cô. Hóa ra trêи đời này, người cô yêu nhất cũng cảm thấy đau như bản thân cô, là cảm giác như thế này a.

Kỳ thật, cô đặc biệt sợ đau và cái chết. Cô sợ mình sẽ chết vì lạnh, mất nhiệt độ, cô sợ mình sẽ trở nên ngốc nghếch với cơn sốt cao như thế này, sẽ bị viêm phổi cơ tim, về sau sẽ không có được một cơ thể khỏe mạnh.

Nhưng điều cô sợ nhất là Tiêu Uyển Thanh sẽ không gặp cô nữa. Kể từ đây, cô sẽ không bao giờ tìm thấy nàng nữa.

Cô tựa vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, cảm nhận nàng thực sự tồn tại, vừa khóc vừa cười.

Ít nhất trong giờ phút này, cô cảm thấy mình chết cũng không hối hận.

Tiêu Uyển Thanh đưa tay lau nhanh nước mắt, vòng qua Lâm Tiễn, nhẹ giọng dỗ dành cô: "Tiễn Tiễn ngoan, dì đưa con đi bệnh viện." Vừa quay mặt đi, nàng vừa nói với dì Lưu: "A di, thực xin lỗi, dì có thể giúp tôi lấy nước cùng thuốc hạ sốt được không? Sau có phiền toái dì đi theo một chuyến, lúc tôi lái xe, dì giúp con bé dùng cồn lau tay chân."

Trước khi dì Lưu trả lời, Lâm Tiễn đã ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Uyển Thanh lắc đầu. Cô lắc đầu, lại cảm thấy nôn nao. Nhưng lại hết sức ấn xuống, yếu ớt từ chối: "Để dì Lưu nghỉ ngơi cho tốt a."

Đôi mắt to đỏ hoe như thỏ con, đầy vẻ cố chấp cứng cỏi.

Tiêu Uyển Thanh vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng không có cách nào để đối phó với cô. Nàng nhờ dì Lưu lấy thuốc hạ sốt, nhìn Lâm Tiễn uống xong, nàng nhờ dì Lưu lấy hai chiếc khăn khô cho Lâm Tiễn. Sau đó, nàng thỏa hiệp đi xuống lầu, nửa đỡ nửa ôm Lâm Tiễn.

Trong thang máy, Lâm Tiễn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Uyển Thanh. Cô đặt cằm lên vai Tiêu Uyển Thanh, dùng đầu xoa nhẹ lên má nàng, vùi vào cổ nàng, nhẹ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, làm dì lo lắng."

Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nhìn lọn tóc đen nhánh của cô gái, hít cái mũi chua xót, bất giác vòng tay ôm chặt eo Lâm Tiễn. Dùng âm mũi, mệt mỏi nói: "Tiễn Tiễn, con không cần xin lỗi dì, con phải xin lỗi chính là bản thân con. Thân thể là của con. Làm sao con có thể đối xử với bản thân như vậy?"

Lâm Tiễn ủy khuất mà trả lời nàng, "Nhưng chỉ có như vậy, dì mới bằng lòng gặp con, mới đến nhìn con a."

Tiêu Uyển Thanh cảm thấy mình tê dại vì đau. Nàng không dám nhìn Lâm Tiễn, quay mặt đi nhìn số tầng từ từ đi xuống, khó khăn bình tĩnh nói từng chữ một: "Tiễn Tiễn, con vẫn còn trẻ, cuộc đời còn dài. Một ngày nào đó, con sẽ thấy thế giới này rộng lớn như thế nào, quay đầu lại có thể gặp được vô số người phù hợp xứng với con hơn, đến tuổi dì rồi mới thấy ai ở tuổi này cũng giống nhau. Không có gì là đặc biệt đáng ngạc nhiên."

Nàng nói: "Tiễn Tiễn, về sau con sẽ biết, con cùng dì là điều vốn không thể." Những lời này nàng đã nghĩ trong lòng không biết bao nhiêu lần, nàng thừa nhận những sự thật này mà nói với Lâm Tiễn, không quá đau lòng. Ngữ khí của nàng không dao động chút nào.

Nàng quá dễ dàng xem nhẹ tình cảm của cô, như vậy đem nàng mà quý trọng, coi như đời người ai cũng có tình yêu tùy tiện như vậy. Nghe những lời nói bình tĩnh đến tàn nhẫn của nàng, Lâm Tiễn cảm thấy tim mình bị xuyên thủng, lồng ngực ngột ngạt, đầu óc ong ong.

Cô ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, vừa mở miệng cãi lại thì thang máy đã mở ra.

Tiêu Uyển Thanh nhìn phía trước, nghẹn họng, dừng lại bỏ qua đề tài nói: "Được rồi, đi thôi."

Không ngờ Lâm Tiễn vươn tay nắm lấy tay vịn phía sau thang máy, cố định thân thể, bất động.

Thuốc hạ sốt hình như còn chưa phát huy tác dụng, Tiêu Uyển Thanh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô càng ngày càng đỏ bừng, cảm thấy mồ hôi nhớp nháp trêи người Lâm Tiễn chạm vào cánh tay nàng, trong lòng lo lắng. Cảm xúc mà nàng đang kìm nén cuối cùng cũng đến mức nguy kịch sụp đổ, lần đầu tiên nàng tăng âm lượng, lạnh lùng mắng Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, đừng nháo nữa!"

Lâm Tiễn chật vật muốn thoát khỏi tay nàng, rời khỏi vòng tay ôm của nàng, dùng hết sức dựa vào tay vịn, buồn bực hỏi: "Có phải ở trong mắt dì, mọi chuyện con làm đều là tiểu hài tử vô cớ gây rối không?"

Tiêu Uyển Thanh cắn môi, nắm chặt tay, miễn cưỡng trả lời.

Lâm Tiễn như là khó thở, cả người bất giác run rẩy.

Tiêu Uyển Thanh cực kỳ sợ hãi đau lòng nên vươn tay kéo tay Lâm Tiễn, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Nhưng Lâm Tiễn nghiến răng quay lưng lại để tránh.

Tiêu Uyển Thanh nhìn cơ thể run rẩy của Lâm Tiễn cuối cùng cũng sụp đổ. Nàng dựa lưng vào thang máy, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt đầy khổ sở, nghẹn ngào nói với Lâm Tiễn, "Tại sao, Tiễn Tiễn, tại sao phải làm dì khó xử như vậy? Tại sao, tại sao con phải bức dì như vậy ... "

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiễn nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh khóc thê lương như vậy trước mặt mình. Cô đau đớn khắp người, cảm giác đau như ngất đi trong giây tiếp theo. Nhưng cô vẫn bám chặt vào tường, tiến đến chỗ Tiêu Uyển Thanh, đặt hai tay sang hai bên, đỡ bản thân ôm nàng vào lòng. Cô cúi xuống, hôn lên đôi mắt đầy nước mắt cùng đôi môi nóng rực của Tiêu Uyển Thanh, giống như ủy khuất mà nỉ non nói nhỏ: "Con chỉ muốn yêu dì."

"Thực xin lỗi."

"Đừng khóc, con có lỗi với dì."

Trêи môi cô toàn là giọt nước mắt cay đắng, cô không biết đó là của Tiêu Uyển Thanh hay của cô. "Dì đã nói thế giới rất rộng lớn, con sẽ gặp rất nhiều người. Nhưng những người đó, đều không phải là dì."

"Dì nói cuộc đời của con còn dài, nhưng con luôn nghĩ, có lẽ ngày mai con sẽ chết ..." Cô chưa kịp nói hết lời thì Tiêu Uyển Thanh đã ngắt lời cô, vừa thống khổ vừa khẩn cầu: "Tiễn Tiễn, đừng nói như vậy......"

Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh nhu nhược khiến cô cảm thấy đau lòng, cô cười một tiếng thê lương, phát ra tiếng ho. Cô nhanh chóng quay đầu đi, sợ hãi đối mặt với Tiêu Uyển Thanh. Khi lùi lại, cô không thể đứng vững mà lảo đảo một chút.

Giây tiếp theo, cô lại ngã vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh. Chính là Tiêu Uyển Thanh sợ cô ngã, hoảng sợ đưa tay ra nắm lấy cô, cố định trước mặt nàng.

Lâm Tiễn nghĩ, đây là lần cuối cùng.

Cô áp mặt vào Tiêu Uyển Thanh cùng với nỗi nhớ, cảm nhận nhiệt độ của người mình yêu, nước mắt trượt dài trêи cổ Tiêu Uyển Thanh, ướt hết ngực nàng cũng ướt trái tim nàng.

"Lúc dì không tới, con nằm trêи giường cứ nghĩ, nếu hôm nay con chết, thì hối hận lớn nhất trong đời chắc là người mình yêu không dám yêu mình."

Lời nói như trừng phạt trái tim. Nước mắt Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ rơi đến mức nàng không thở được.

Lâm Tiễn khổ sở xin lỗi: "Con xin lỗi, vì con đã thích dì." Cô đẩy Tiêu Uyển Thanh ra, lảo đảo bước ra khỏi thang máy, ấn nút mở cửa, gằn từng chữ: "Dì không cần khó xử. Về nhà đi. Con nhận thua."

Cô vừa bước ra khỏi thang máy, nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại không thương tiếc trượt ngang khe hở, hồi lâu không có tiếng động, cuối cùng mất hết sức lực, cô ngồi xổm người xuống đất lạnh lẽo, ôm đầu gối khóc không thành tiếng.

Cô nghĩ, cứ như vậy đi.

Cô không còn sức lực nữa.

Từ đây về sau cứ chôn chặt trái tim này.

Cô khóc đến mức không biết cửa thang máy lại mở ra từ lúc nào.

Một đôi tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy cô. Thật chặt, như muốn đem cô dung hoà vào cơ thể.

Nữ nhân mang theo giọt nước mắt ấm áp, áp vào đôi má còn ẩm ướt của cô, khóc thút thít, nỉ non bên tai cô: "Tiễn Tiễn, là con bắt đầu trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.