Du Thái Hoa

Chương 13



Type: Nguyên Lý

Cô biểu muội xa Tiết Ngưng của Tiêu Mạc Dự, xuất thân con nhà quan, từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, cầm kỳ thi họa không thứ nào không tinh thông, phần nào có phong thái phong lưu. Do đường công danh của cha cô ta không thuận lợi khiến gia đạo suy đốn, chi Tiết Ngưng buồn bã mà chết, không lâu sau, mẹ cũng cất bước theo cha. Người trong gia tộc ức hiếp Tiết Ngưng con côi, liền chiếm nhà cướp gia sản, làm khó dễ đủ đường.

Tiêu Mạc Dự trong lúc đi khảo sát việc buôn bán, vừa hay gặp cảnh Tiết Ngưng thà chết chống lại thúc phụ định hứa gả cho một tên hôn quan làm thiếp, nhất thời tức giận, ra tay giúp đỡ. Sau đó lại niệm tình nữ lưu yếu đuối không nơi nương tựa, nếu tiếp tục ở lại trong gia tộc xem ra khó tránh cảnh tiếp tục chịu ức hiếp, liền dứt khoát đưa Tiết Ngưng về Tiêu gia, chỉ mong sau này sẽ tìm được một người tốt để Tiết Ngưng có thể nương tựa cả đời.

Tiêu Mạc Dự đâu có ngờ, hành động của mình sau đó gây ra nhiều sóng gió tới vậy.

“Nhìn thấy tỉ tỉ bình yên trở về thế này, biểu ca chắc chắn rất vui đó, biẻu ca ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ tỉ tỉ gặp chuyện gì không hay.”

Tiết Ngưng khoảng chừng mười bảy cái xuân xanh, dung mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục, cho dù không lên tiếng cũng chẳng cần làm gì, chỉ cần lặng lẽ đứng yên ở đó, đã toát lên vẻ liễu yếu đào tơ khiến người ta phải xót thương. Nếu như cất tiếng oanh vàng, ngữ điệu dịu dàng, có thể khiến cả gã đàn ông lỗ mãng nhất cũng phải ghìm giọng, chỉ sợ khẽ to tiếng sẽ đường đột tới giai nhân mỏng manh trước mặt.

Tỉ tỉ…

Hoa Thái U đã tự động bỏ chồng, vậy thì việc xưng hô từ tẩu tử sang tỉ tỉ của Tiết Ngưng xem ra chẳng có gì không thỏa đáng cả.

Có điều, việc biết được khẩu vị của Tiêu Mạc Dự có tốt hay không cũng đành cho qua, còn việc chàng ngủ được hay không làm sao có thể rõ được chứ? Lẽ nào đã ăn nằm cùng nhau rồi?

Hoa Thái U liền nhìn xoáy vào đuôi lông mày của Tiết Ngưng, có điều cô nàng đã vẽ lông mày, cơ bản không nhìn ra đuôi lông mày rối tung hay là suôn mượt.

Trên đời này liệu còn bao nhiêu phụ nữ không vẽ lông mày chứ? Xem ra phương pháp xác định gái còn trinh hay không gia truyền của Tiêu gia rất đáng nghi.

Hoa Thái U chuyên tâm vào lĩnh vực học thuật chuyên nghiệp tới mức không nhận thấy có một đôi mắt lén lút đang nóng rực nhìn Tiết Ngưng từ đầu tới chân khiến cô nàng rùng mình.

Thật may vẻ háo sắc lúc này của Liễu Âm lại phát tác đúng lúc vừa hay giải tỏa được bầu không khí gượng gạo hiện giờ, chỉ thấy gã rảo bước lên trước cúi người, tiếp đó ghé sát vào tai Tiết Ngưng thì thầm bằng chất giọng ghẹo gái bản năng: “Vị cô nương xinh đẹp nạy thật lạ quá đi, vừa hay tối nay ta rảnh, chi bằng hai ta hãy cùng làm quen nhé, được không?”

Tiết Ngưng xị mặt, lùi về sau hai bước: “Vị công tử này, xin hạy tự trọng.”

“Này! Ta nói với cô em thỏ nè, các cô nương trong Tiêu Kim lầu của nàng thật là càng ngày càng thú vị đó. Có điều, ta thích giọng điệu trong lòng muốn từ chối song ngoài mặt lại như muốn chào đón này.”

Hoa Thái U nhận thấy Tiết Ngưng sắp sửa mất bình tĩnh liền vội vàng kéo Liễu Âm ra chỗ khác: “Đừng ăn nói lung tung! Vừa rồi ngươi không nghe thấy cô ta gọi Tiêu Mạc Dự là biểu ca sao?”

“Hả? Ta cứ ngỡ cô ta là biểu muội của mấy tay hầu nhỏ tuổi hay cò mồi nào đó kia!”

Liễu Âm mở to mắt, cố tỏ vẻ ngây thơ vô tội ra trên khuôn mặt Liễu Âm lúc hắn ngẩng đầu lên khiến Hoa Thái U không thể không lườm, nàng bỗng tỏ ra vô cùng chính trực nói: “Tên này từ trước tới giờ luôn nghĩ gì nói đó, muội đừng đến chấp nhặt với hắn.”

“Ta dù gì cũng được coi là sứ giả hộ tống người đẹp, vất vả lâu như vậy rồi, lẽ nào nàng cũng không mời ta vào uống chén trà?”

“Còn hộ tống người đẹp nữa kia à, ngươi không bị ta ra tay hủy hoại đã coi như trời có mắt rồi đó.”

“Thế cũng được, hai ngày nữa ta sẽ lại tới tìm nàng, để bông hoa xinh đẹp nhỏ bé là nàng sẽ được nếm thủ đoạn của bổn đại gia ta!”

Liễu Âm cười khì chắp tay cáo từ, tiếp đó quay người bỏ đi.

Hoa Thái U nhìn theo bóng hình đơn độc của gã, bất giác như có điều gì thôi thúc khiến nàng đuổi theo: “Này...”

Liễu Âm dừng lại, nghiêng đầu, mặt mày rạng rỡ hỏi: “Cô em thỏ, không nỡ rời xa ta sao?”

“Đi đi đi! Ta chẳng rỗi hơi lằng nhằng với ngươi. Có điều ta đuổi theo chỉ muốn nói thêm một câu, tốt nhất ngươi đừng ăn no rửng mỡ, chẳng có việc gì lại gây chuyện phiền phức với quan phủ. Dù gì Thường Ly huynh ấy…chẳng phải dạng vừa đâu. Chí ít…cũng nên chờ cho vết thương trên người khỏi hẳn đã rồi tính sau.”

“Tỉ tỉ, chúng ta có thể về rồi nhỉ?”

“Ừ…”

Hoa Thái U nhìn Tiết Ngưng đang đứng cách đó không xa, trong lòng bỗng chốc cảm thấy khó chịu.

Đối với Tiết Ngưng, nàng thực ra không quá nhiều ý thù địch lắm. Sở dĩ ban đầu xuất hiện cục diện như thế, nói thẳng ra hoàn toàn là vì sự từ ti của bản thân nàng, thêm vào đó là sự không thấu hiểu đối với Tiêu Mạc Dự. Nếu không làm ầm ĩ ra thế này, không hiểu giữa nàng và Tiêu Mạc Dự có hòa thuận với  nhau như hiện giờ hay không. Do vậy xét từ một phương diện nào đó, dường như nàng nên cảm ơn người ta mới đúng.

Có điều đối với người phụ nữ đang thèm nhỏ dãi người đàn ông của nàng, việc khiến bản thân không lăn tăn là điều không thể.

“Huynh ấy…biểu ca của muội đang ở trong sơn trang à?”

“Tầm này chắc biểu ca đang ở đây.”

Hoa Thái U ngẩng đầu nhìn trời, thất bại toàn tập, tại sao nàng từ trước tới giờ chưa từng chú ý qua quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Tiêu Mạc Dự nhỉ?

“Tại sao không có ai đi cùng muội vậy? Lạ nước lạ cái, cứ cho là không gặp phải bọn người xấu, ngộ nhỡ lạc đường thì cũng rất phiền phức đấy.”

“Không sao, con đường này muội đã đi mấy lần rồi, biểu ca thích dùng nước suối pha trà, muội chẳng có công việc to việc nhỏ gì, nên đi lấy giúp cho huynh ấy thôi.”

Hoa Thái U quay đầu nhìn về phía sau, đau đớn thay, tại sao nàng từ trước tới giờ chưa từng chú ý qua nước pha trà của Tiêu Mạc Dự được lấy từ đâu chứ?

“Muội sống ở đây đã quen chưa?”

“Biểu ca sắp xếp cho muội ở khuôn viên độc lập, cùng với hầu kẻ hạ, nơi này ngoài tiết trời hơi khô ra, xem ra chẳng có gì khác biệt với Giang Nam cả.”

Lúc này Hoa Thái U chẳng biết phải nhìn đi đâu nữa, nàng đành đảo mắt tấm tắc: “Huynh ấy đối với muội vẫn chu đáo quan tâm như trước.”

“Vâng.”

Tiết Ngưng sau khi nhanh nhảu đáp một câu đủ khiến cho Hoa Thái U nghẹn chết, liền dừng bước nói: “Tỉ tỉ đừng đa nghi, biểu ca đối với ai cũng đều lễ nghĩa như vậy.”

Hoa Thái U giơ tay sờ mũi, lẩm bẩm một câu: “Tại sao không thấy huynh ấy lễ nghĩa với ta như vậy…”

“Điều này dễ hiểu thôi, kẻ thô lỗ chỉ dịu dàng với một người, tương tự như kẻ dịu dàng chỉ thô lỗ với một người vậy.”

Tiết Ngưng cười lạnh lùng nói tiếp: “Tất cả đều do phúc phận khác nhau, đến từ sự độc nhất vô nhị trong tim huynh ấy.”

Hoa Thái U sững người: “Muội…”

“Tình Ý của biểu ca đối với tỉ tỉ, muội đã hiểu rõ từ lâu, cũng từ rất lâu rồi muội không còn vọng tưởng nữa.”

Ngữ khí của Tiết Ngưng dịu dàng, thần thái cực kỳ bình tĩnh: “Sở dĩ muội tới tìm biểu ca là vì ở Giang Nam đã không còn chỗ dung thân nữa. Sau kho biểu ca bỏ đi, liền rộ lên một tin đồn, nói là muội lăng loàn với biểu ca, thân muội đã không còn trong sạch nữa. Còn về gia đình biểu ca đã đính ước cho muội, không có cách nào tiếp nhận một người con dâu đã thất tiết, do vậy đã tới nhà hủy hôn ước. Muội chẳng có đường nào để đi, đành phải trèo đèo lội suối đi tìm biểu ca, trên đường đi gặp phải bọn lưu manh thảo khấu, may nhờ Ngụy thành chủ ra tay cứu giúp. Trong lúc nói chuyện, tình cờ biết được Ngụy thành chủ là chỗ quen thân với biểu ca, liền thuận đường cùng tới đây. Nếu không có duyên kỳ ngộ trên, e là đã mất mạng trong thời buổi loạn thế, xương cốt vủi ở hoang mạc rồi cũng nên.”

Những lời lẽ trên của Tiết Ngưng quả thực vượt quá ngoài dự liệu của Hoa Thái U, nàng vốn cho rằng cô nàng không cam tâm mới tạo ra câu chuyện tiểu thư xinh đẹp nghìn dặm tìm tình lang, hoàn toàn không ngờ được cô nàng lại gặp cảnh ngộ thế này.

Nghe nói dạo này xuất hiện rất nhiều bọn lưu manh thảo khấu không rõ lai lịch nguồn gốc, chúng đi tới đâu liền cướp giật, giết chóc, đối đầu với binh lính quan phủ. Tiết Ngưng - một cô gái hoàn toàn không biết chút võ công, không những thế lại là người lần đầu đi xa một mình. Có lẽ, cô nàng đã phải mạng ý định liều chết một phen? Làm như vậy, rốt cuộc là vì tránh lời đồn thất thiệt, hay chỉ vì muốn gặp lại Tiêu Mạc Dự một lần nữa?

Cái gọi là có quan hệ lăng loàn với Tiêu Mạc Dự, căn bản chính là câu nói dối Tiết Ngưng tự tạo ra, bởi ngoài Hoa Thái U và cô nàng ra hoàn toàn không có người thư ba biết sự tình, bao gồm cả Tiêu Mạc Dự. Vậy thì, tại sao lại xuất hiện lời đồn như vậy chứ?

Ngoài ra, Ngụy Lưu lại tình cờ cứu được Tiết Ngưng, thật sự chỉ là “tình cờ” hay là còn có ẩn tình nào khác?

“Lời đồn từ đâu ra thế?”

“Không biết.”

“Là những ai đồn hả?”

“Từ miệng nhiều người.”

“Tiêu Mạc Dự không cử người đi điều tra sao?”

“Biểu ca không biết tình hình.”

“Sao lại không biết?”

“Sự việc nhỏ nhặt này, đương nhiên sẽ không có ai báo cho biểu ca cả.”

Hoa Thái U chợt nhớ ra, trong rất nhiều tin báo tới, nếu có đề cập tới chuyện trong gia đình, đa phần đều là những sự việc có sức ảnh hưởng lớn, ví như việc tranh đấu trong nội tộc hay liên hôn với nhà danh gia vọng tộc khác….

Điều này cũng đồng nghĩa với hôn sự của Tiết Ngưng đối với Tiêu Mạc Dự mà nói, hoàn toàn không hề quan trọng, nói một cách khác, việc đi hay ở, tồn vong của Tiết Ngưng không được ai quan tâm.

Lẽ nào Tiêu Mạc Dự lại tuyệt tình thật sự như vậy sao?

Hai người đồng thời yên lặng, rồi lầm lũi tiến vào sơn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.