Du Thái Hoa

Chương 7-1



Type: Kim Thanh

Hoa Thái U cảm thấy cuộc sống gần đây của nàng càng ngày càng kỳ dị, đúng vậy, không sai, đích thực là kỳ dị.

Đầu tiên là “bị bao”, tiếp đó “bị tỏ tình”, sau nữa là chuyện “gian tình” với phu quân cũ, rồi dưới sự đồn đại tung hô của đám người vây quanh không rõ chân tướng sự việc biến thành ‘bị độn giá”, cuối cùng chính là bị “thích sát”.

Lại nói từ sau Loan Lai điểm chết một người lai lịch không rõ ở ngoài nhà phía đông, cứ cách dăm bữa nữa tháng lại có một gã rất giống với tên đầu tiên yêu cầu hòa thượng biến mình thành người dẫn đường đến Tây phương cực lạc, tới thời điểm hiện tại đã xếp hàng tới người thứ bảy.

Cả bảy người đều mặt đồ đen từ đầu đến chân, thậm chí bịt mặt cũng bằng vải đen, ngoài người đầu tiên bị Loan Lai trực tiếp khử, số còn lại đều sau khi bị bắt sống tự mình kết liễu. Phương thức tự sát mỗi người một kiểu khiến người ta phát điên, ví như có một vị huynh đài còn nhịn thở khiến bản thân bị chết ngạt.

Hoa Thái U bó tay, chẳng còn cách nào giải cứu chỉ biết đứng nhìn mà than, tại sao người muốn chết lại nhiều như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng giống như thiêu thân vào lửa, kẻ háo sắc lao vào người đẹp kiên quyết không giao động…

Thực ra thân thủ của những người này đều không kém, có điều gặp phải gã hòa thượng điên kỳ lạ thì chỉ có thể đi tới trước mặt Phật tổ than khóc nổi niềm của mình.

Võ công của Loan Lai thô bạo nhưng rất hiệu quả, chỉ cần đúng một chiêu, đó là điểm huyệt. Điểm vào đâu tuyệt đối chuẩn đồng thời kèm theo thân pháp giống như quỷ hồn, bách phát bách trúng tuyệt đối không có chuyện điểm trượt. Không những thế gã này chỉ dùng đúng một ngón tay để giải quyết tất cả.

Hoa Thái U không biết chiêu này của Loan Lai bắt nguồn từ môn phái nào, cũng không biết lai lịch của mấy người áo đen rất có tổ chức và kỷ luật kia, nàng chỉ biết đúng một điều, toàn bộ bọn họ không phải là người bình thường, đều thuộc loại ghê ghớm, có bản lĩnh.

“Nhóm bảy người” nửa đêm canh ba mò tới cửa Tiêu Kim lầu, một khi bị bắt lập tức tự sát, đương nhiên không thể là ghé thăm tự nhiên xã giao nói chuyện kết thân được. Điều đặc biệt hơn nữa, mỗi lần Loan Lai xuất hiện thì đều “trùng hợp” gặp được rồi thuận tiện ra tay, e là không phải do trong lúc “nhìn trộm” rồi nhân tiện điểm huyệt cho vui.

Hoa Thái U không hiểu nổi nguyên nhân bên trong, thế nên nàng cũng lười không muốn suy đoán. Lần nào cũng vậy, sau khi xảy ra sự việc Loan Lai đều vác cái xác đó đi, xóa sạch mọi dấu vết giống như không có việc gì xảy ra vậy, còn nàng cũng phối hợp tích cực không nghe thấy cũng không tò mò dò hỏi, chỉ cần xác định mục đích của đám người kia không phải Tiêu Kim lầu là được.

Còn về mục tiêu là nàng hay Tiêu Mạc Dự… có vẻ chuyện này hoàn toàn không khác nhau là mấy vì dù gì hai người cũng đang cùng sống chung trong một ngôi nhà.

Xem ra được đồng sinh cộng tử có vẻ cũng rất tuyệt.

Hoa Thái U vừa nghĩ tới đây, bất giác bật cười.

“Tự nhiên lại đứng đó cười ngây ngô làm gì vậy?”

Tiêu Mạc Dự đang thử dây đàn vừa nói vừa tiện tay gãy hai tiếng, tiếp đó nghiêng đầu lắng nghe, gật đầu, xem ra rất hài lòng.

Cả tháng nay, chàng và Hoa Thái U càng ngày càng chung sống hòa hợp hơn, đồng thời cũng rất vui vẻ với các cô nương trong Tiêu Kim lầu.

Cũng phải thừa nhận rằng, lầu xanh có cống hiến lớn trong việc truyền bá và kế thừa thi từ ca vũ nghệ thuật. Đánh đàn hay kỹ thuật nhảy múa, đặc biệt là ca vũ âm luật, nếu chỉ dựa vào những nhạc sư được đăng kí chính thức, chắc chắn không thể phổ biến rộng rãi cho quần chúng và cũng không thể có được sức sống mãnh liệt lâu đời như vậy được. Đương nhiên, chỉ trông mong vào đám khuê nữ lá ngọc cành vàng cả đời giam mình trong phòng tự tìm kiếm niềm vui cho bản thân thì càng không đáng tin cậy.

Có rất nhiều cô nương ở những lầu xanh lớn từ nhỏ đã phải chịu sự dạy dỗ rất hà khắc, do vậy sau khi trưởng thành thường sẽ có trình độ tương đối ở một phương diện nào đó, ví như tài đánh đàn của Tử Vũ hay kỹ thuật múa điêu luyện của Vân Thư.

Đương nhiên ở một lĩnh vực khác thì Phong Diễm lại đạt tới trình độ xuất chúng bất kỳ ai đều phải ngưỡng mộ…

Chính vì vậy tài văn nghệ của Tiêu Mạc Dự cũng có thể coi là anh hùng có đất dụng võ, sáng tác nhạc hay sáng tác các bài từ, làm thơ, cái nào chàng cũng tinh thông. Chẳng mấy chốc, chàng đã trở thành nhân vật nổi tiếng lẫy lừng trong giới lầu xanh ở Ung thành. Trong số các cô nương đang nổi không một ai là không vui mừng hớn hở khi sở hiệu một tác phẩm được Tiêu Mạc Tự ban tặng, nếu có thể mời được chàng đích thân chỉ dạy, không nghi ngờ gì, đây là cách hữu hiệu để tự nâng giá bản thân.

Tiêu Mạc Dự cũng hoàn toàn không phản cảm với điều này, nếu rãnh rỗi không có việc gì chàng thỉnh thoảng cũng nhận lời.

Còn về Hoa Thái U, đương nhiên nàng cũng ủng hộ cả hai tay, tính về mặt công, người ta làm vậy là để làm phồn vinh hơn sự nghiệp của nàng; còn về tư, thì lại mở được một nút thắt trong lòng nàng. Bởi vì nàng phát hiện vị huynh đài này bất luận với ai, chỉ cần nói hoặc làm những việc có liên quan tới nghệ thuật, thì cái thói mê gái, nhiệt tình của chàng lại giống hệt như thời còn ở bên biểu muội khi xưa…

“Cá mực nhỏ, ngươi bận như vậy, thì không cần phải nhận lời bọn họ đâu”

“Nàng ghen à?”

“Vớ vẩn! Ta vốn không muốn ép ngươi, ta biết, với loại công tử như ngươi, thật ra rất coi thường gái lầu xanh. Ngươi đã rất nể mặt ta rồi, diễn tuồng diễn tới mức này, đối với Tiêu đại công tử ngươi mà nói quả thực không dể dàng, ta cũng không dám được voi đòi tiên.”

Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu liếc xéo Hoa Thái U: “Đừng có vớ bở còn giả bộ ngoan ngoãn, đã biết tỏng ta vì nàng mới làm như vậy, thì càng phải rõ một điều ta không chỉ làm qua loa cho xong chuyện rồi thôi. Không thể phủ nhận, trước đây đúng là ta có ý coi thường chốn hoan lạc này, nhưng giờ thân phận nàng cũng nằm trong chốn này, ta há có thể coi thường? Huống hồ, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, ta cũng nhận thấy vài phần về bản chất tốt đẹp của họ. Sự thực là, ngành nào nghề nào cũng đều có cái tối tăm mờ ám không thể nói cho người khác, tuy bề ngoài bóng bẩy đẹp đẽ thế nào, thì bên trong vẫn khó tránh khỏi xuất hiện những góc khuất đầy  những việc ô uế. nói trắng ra, chỗ nào cũng đều có những phần tử bất hảo, đồng thời cũng có những người đáng được tôn trọng. Ta không thể, cũng không có quyền vì cách nhìn đã được quy chụp từ trước mà tự cho mình cao quý hơn người khác một bậc. Những gì nàng để tâm ta sao có thể coi khinh chứ? Hoa cải dầu nàng hiểu ý của ta không?”

Mặt trời ngày cuối thu rọi lên mặt chàng, không hề để lại một chút bóng râm nào, cũng giống như trái tim giờ này phút này của Hoa Thái U vậy.

Hoa Thái U bước tới, lần đầu tiên trong đời nàng vòng tay ôm lấy eo chàng, dựa đầu vào vai chàng trông động tác của nàng rất căng thẳng, chỉ cất giọng run rẫy khẽ nói: “Cá mực nhỏ, cảm ơn chàng. Thiếp vốn cho rằng, tuy chàng không nói ra nhưng trong lòng nhất định cũng có phần e ngại đối với thân phận tú bà của thiếp. Những ngày gần đây thiếp luôn nghĩ xem chàng sẽ chuẩn bị mở miệng thế nào, để thiếp lặng lẽ rời bỏ Tiêu Kim lầu, gạt bỏ mọi thứ ở đây của thiếp, đồng thời từ nay về sau tuyệt đối không nhắc lại nữa. Bởi thiếp biết Tiêu gia tuyệt đối không thể chấp nhận người con dâu đã từng làm tú bà như thiếp được”.

Sự chủ động của Hoa Thái U khiến Tiêu Mạc Dự bất ngờ không kịp trở tay, sau phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, sự ấm áp của khóe mắt và khóe miệng nhoẻn cười của chàng cũng chẳng chút thua kém so với ánh nắng giữa trưa là bao. Chàng giơ tay ôm lấy nàng, trước tiên rất dè dặt, tiếp đó dần xiết chặt: “Nếu ta làm như vậy, nàng sẽ ngoan ngoãn đi theo ta chứ?”

“Chàng nói xem?”

“Ta biết tỏng nàng sẽ không đi đâu”.

“Thiếp là bà chủ của Tiêu Kim lầu, tuy chỉ là bà chủ trên danh nghĩa”. Hoa Thái U cười nói tiếp: “Nhưng, chổ này lại mang đến cho thiếp cảm giác ổn định, sau khi đã một mình rong ruổi quá nhiều nơi như vậy. Thiếp thích Tiêu Kim lầu, và thích cả người ở đây nữa. Tuy trông họ đều có gì không bình thường…”

Tiêu Mạc Dự dí ngón tay lên trán Hoa Thái U trêu: “Bởi bản thân nàng cũng không bình thường mà”.

Hoa Thái U hơi ngạc nhiên, nghiêng người nhìn Tiêu Mạc Dự, tiếp đó nhoẻn cười: “Vậy thiếp chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chàng đến dắt đi rồi”.

Miệng Tiêu Mạc Dự tạo thành một hình vòng cung đầy đặn, chàng áp đầu nàng vào ngực mình: “Hoa cải dầu, nàng đồng ý rồi ư?”.

“Vâng”.

Chàng đã vì thiếp mà thay đổi cách nhìn thâm căn cố đế của mình, sao thiếp lại không thể vì chàng mà dẹp hết phòng bị chứ.

Chàng có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng thiếp, thiếp cũng linh cảm được điều này và tin chắc ràng trên đời tồn tại duyên phận trời định.

Lần này là lựa chọn của thiếp, thiếp sẽ không dễ dàng buông tay đâu.

Mặc dù đã xác định rời khỏi Tiêu Kim lầu, nhưng một vì công việc của Tiêu Mạc Dự ở Ung thành không thể kết thúc trong khoản thời gian ngắn, hai là mấy đại quản sự gần đây bận túi bụi đến cả Hạ tiên sinh điên điên khùng khùng kia cũng ít khi lộ diện, do vậy Hoa Thái U quyết định tốt nhất đợi qua vài ngày nữa tìm được cơ hội thích hợp sẽ nói với họ chuyện này.

Sau hôm Vân Thư thốt ra những lời kì quặc kia, Hoa Thái U không yên tâm, liền đi tìm cô nương này mấy lần, có điều lại không phát hiện thấy bất kì tình hình bất ổn nào, có lẽ lúc đó chỉ là phút thương cảm bột phát mà thôi.

Đã mấy ngày không gặp Ức Nhi, thêm vào đó nghĩ tới việc một khi rời khỏi nơi này để có thể gặp lại cu cậu là mong ước viễn vông, nên Hoa Thái U không kìm được lòng chỉ mong sao ngay lập tức ôm đứa trẻ vào lòng, rồi thơm lấy thơm để.

Hoa Thái U vội vàng đi về phía nam, trên đường đi tình cờ gặp Ngụy Lưu đang bế Ức Nhi.

Sau lần say rượu đó, Ngụy Lưu thường lệ cứ cách mấy ngày lại tới Đại viên một lần, có lúc vừa hay gặp Tiêu Mạc Dự ở đó, hai người liền cao hứng đàm đạo một lúc, trông bộ dạng hai người rất hợp nhau. Nếu Tiêu Mạc Dự không ở đó, cũng không hề nhắc tới những lời đã nói hôm đó. Điều này khiến Hoa Thái U thỉnh thoảng lại không nén được nghi hoặc liệu có phải bản thân nàng say tới mức hồ đồ nên xuất hiện ảo giác chăng.

Nhưng Ngụy Lưu lại thẳng thắng như vậy, nên nàng chẳng có lí do nào để ngại ngùng e dè cả, đến cả Tiêu Mạc Dự cũng chẳng có bất kỳ cơ hội nào để ghen bóng ghen gió cả.

“Thường Ly, huynh đây đang định lừa bán trẻ con sao?”

“Đúng vậy, lừa bán cho nàng, ra giá cao ngất ngưởng thôi”.

“Cục cưng này của muội vô giá đấy”.

Hoa Thái U và Ngụy Lưu vừa nói vừa cười, vừa vui vẻ đỡ lấy Ức Nhi, tiếp đó giả vờ đưa ngón tay mủm mỉm của cu cậu vào miệng định cắn, cu cậu phấn khích tới mức cười sằng sặc, tiếp đó ngoặm một miếng vào mặt nàng.

Ngụy Lưu nhìn thấy vậy bất lực lắc đầu, rút khăn tay định lau vết nước dãi trên mặt Hoa Thái U, nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Hoa Thái U lùi về phía sau một bước theo bản năng, rồi chợt nhận thấy tình huống khó xử liền vội vàng giải thích: “Muội chùi vào quần áo của nó là hết, về nhà để mẹ nó giặt là xong”.

Ngụy Lưu khẽ cười, không hề thay đổi sắc mặt cất chiếc khăn đi: “Ta đang định đưa Ức Nhi đi tìm nàng, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây”.

“Thật ngẫu nhiên, muội cũng đang đi thăm nó”.

“Ta biết mà. Cô nương Vân Thư nói đã mấy ngày nàng không đến, ta biết ngay nàng nhất định rất nhớ thằng bé”.

“Dường như huynh rất hiểu muội”.

Hoa Thái U vẫn không hề để ý tiếp tục đùa với Ức Nhi, Ngụy Lưu chắp tay sau lưng sóng bước theo nàng, thân hình ưỡn thẳng tạo thành một bóng nghiêng dài dưới chân.

“Thường Ly à …”

“A Thái…”

Hai người đồng thanh rồi nhìn nhau cười, ngượng ngùng chực giải thích.

Ngụy Lưu lần này không còn giữ phong độ nữa, chàng nói trước: “Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không”.

Hoa Thái U làm mặc xấu với chàng đáp: “Mùi vị bùn nhão đáy hồ, kiếp này khó quên”.

“Cả đời này ta chưa từng thất lễ như vậy với phụ nữ…”

Ngụy Lưu khẽ than: “Sau hôm đó, đến bản thân ta cũng cảm thấy khó hiểu. Do vậy khi biết tin nàng ốm, ta chẳng còn mặt mũi nào tới thăm cả. Cứ chần chừ rất lâu, cuối cùng mới lấy can đảm để tới”.

“Lẽ nào huynh cũng bị dằn vặt tâm lý như vậy sao?” Hoa Thái U quả thực kinh ngạc: “Muội thấy huynh làm việc gì cũng đều có chủ đích, mọi sự đều nắm chắc trong tay mà”.

“Ta bắt buộc phải như vậy, mới có thể đi tới ngày hôm nay. Liệu có phải vì nguyên do này, khiến nàng có phần sợ ta chăng?”

“Sợ thì chưa tới mức, có điều đôi khi cảm thấy huynh không dễ tiếp cận mà thôi. Nhưng cũng chả trách được, thân phận và địa vị của huynh, quyết định huynh bắt buộc phải giữ khoảng cách với người ngoài”.

“Nàng nói rất đúng, chỉ là ta vốn hi vọng nàng không thuộc phạm trù ‘Người ngoài’ kia”.

Ngụy Lưu tiện tay ngắt một chiếc lá, vân ve trong kẽ tay, chăm chú nhìn đường vân rõ nét của nó nói: “Lần đầu gặp gỡ, ta tự báo họ tên, còn nàng hoàn toàn không có phản ứng. Lúc đó ta còn lăn tăn không hiểu, tại sao Tiêu Kim lầu lại để cho người hoàn toàn không quan tâm tới thế cục làm bà chủ nhỉ. Sau này, trong quá trình điều tra vụ án, ta đã tiện thể tìm hiểu nàng ở khía cạnh khác, loại trừ toàn bộ những điều hoàn toàn không biết về nàng, nhận xét của những người còn lại đều rất tốt”.

Hoa Thái U cười trêu: “Không ai lại nói xấu bà chủ của mình”.

Ngụy Lưu không để ý tới lời của nàng, tiếp tục nói tiếp: “Điều này khiến ta nảy sinh lòng hiếu kỳ, thêm vào đó nàng xuất thân nhà danh giá lại chưa từng hành tẩu giang hồ, do vậy ngôn ngữ cử chỉ rất hay. Ta đã dần dần thích cảm giác được nói chuyện thoải mái với nàng”.

Hoa Thái U cười tới mức khóe miệng bắt đầu giật liên hồi: “Muội chỉ có thể bốc phét với những chủ đề đơn giản thôi, nếu tiếp tục nói tiếp, e là huynh sẽ phát hiện ra muội thực ra là người chẳng thú vị chút nào”.

“A Thái…”

Ngụy Lưu khẽ gọi: “Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, hiểu được tên của ta. Bởi vì không ở lại nên mới rời xa. Nếu ta ở lại, liệu nàng có thể đừng rời đi không. Vì ai mà ở lại và vì ai mà rời xa”.

Tiếp đó Ngụy Lưu đưa chiếc lá lên miệng thổi, những ngón tay dài mạnh mẽ cố định những chiếc lá, giai điệu đó cứ vấn vương khiến lòng người ta khó có thể yên được.

Hoa Thái U lặng người, đến cả Ức Nhi đứa bé hiếm khi im lặng này cũng lặng lẽ nằm yên trong lòng nàng, như thể nghe hiểu được điều gì vậy, khóe miệng méo xệch định khóc.

Thổi hết bài, Ngụy Lưu buông tay, mặc cho chiếc lá rơi xuống đất, tiếp đó lấy ra một chiếc còi nhỏ màu xanh từ trong tay áo ra dỗ Ức Nhi, cậu bé vừa thấy đã nhoẻn miệng cười tươi.

“Có lẽ đây là đồ chơi của Ức Nhi, lúc ta đến, Vân Thư cô nương để nó chơi bò một mình ở ngoài sân, ta thấy cậu bé túm lấy thứ này đang định nhét nó vào miệng, liền giật lấy dấu đi”.

Ngụy Lưu đưa cái còi cho Hoa Thái U dặn dò: “Cận thận đường để nó nuốt đấy”.

“Ừ…”

Hoa Thái U đáp lại, rồi không biết phải nói gì nữa, nàng đành cuối đầu ra vẻ rất hứng thú nghiên cứu cái còi kia.

Ngụy Lưu cười nói: “Ta còn có việc, cáo từ trước đây. Nhờ nàng đưa Ức Nhi về trước nhé”.

“Vâng…”

Hoa Thái U vẫn chỉ nói mỗi một từ, đột nhiên nàng khẽ “à” một tiếng khi Ngụy Lưu quay người định đi.

“Sao vậy?”

“Không…không có gì…Ức Nhi, con chào tạm biệt Ngụy thúc thúc đi”.

Nhìn Hoa Thái U gượng cười cùng Ức Nhi phấn khởi cười vui, Ngụy Lưu cũng cười đáp lại rồi vẫy tay, quay người, ánh mắt ánh lên vẻ khó hiểu.

Hoa Thái U vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, hồi lâu không động đậy.

Đây không hẳn là chiếc còi thông thường, càng không phải là đồ chơi trẻ con, tuy hình dáng bên ngoài không thấy có gì đặc biệt nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, có thể nhận thấy cấu tạo bên trong rất phức tạp.

Đây là công cụ được đặc chế dùng để truyền tin.

Sau khi người đầu tiên trong “nhóm bảy người” biến thành xác chết và bị Loan Lai vác đi, lúc đó Tiêu Mạc Dự đốt pháo hiệu.

Và sau đó nàng cũng nghe thấy tiếng còi lanh lảnh nhưng rất bé này. Nàng vốn chỉ cho rằng chàng đang kêu gọi hộ vệ, nay xem ra rất có khả năng không phải vậy.

Hơn nữa mấy người lại mặt kia đều bị Loan Lai điểm huyệt ngã, hoàn toàn không có người nào khác xuất hiện.

Lẽ nào người truyền tin với Tiêu Mạc Dự, ở chỗ mẹ con Vân Thu? Giữa họ có mối quan hệ thế nào?

Hoa Thái U cầm chiếc còi trong lòng bàn tay, dần nắm chặt lại, mặc cho Ức Nhi tức tối gào khóc.

Tính khí cu cậu Ức Nhi này cũng thật ghê ghớm. Hoa Thái U phải mất rất nhiều công sức cuối cùng mới dỗ được cu cậu ngừng khóc, nhưng cứ chu mỏ, lông mày nhíu lại khó chịu.

“Bé hư, chẳng qua chỉ lấy có một chiếc còi xấu xí của ngươi thôi mà, vậy là bao tình cảm ta dồn cho con, nào là rất nhiều đồ ăn uống ngon lành coi như vô ích rồi, hơn nữa, thứ này e là vốn không phải của con…”.

Hoa Thái U vừa đi vừa lải nhãi không ngừng, Ức Nhi tức tối quay mặt đi biểu thị sự bất cần của mình.

Một lớn một nhỏ khúc mắc về tới Đại viên, sau đó giọng điệu của Hoa Thái U chuyển từ tức giận sang than thở: “Lầu xanh đúng là một nơi tốt đẹp, chỗ nào cũng có nam thanh nữ tú giống như cải thảo ở chợ vậy…”.

Có hai người- một ngồi một đứng bên chiếc bàn ngọc ở giữa sân.

Tiêu Mạc Dự mặc chiếc áo dài xanh nhạt đang gập bức thư rồi cất đi, động tác rất nhẹ nhàng tế nhị.

Còn người đứng buông thõng hai tay bên cạnh chàng là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy với bộ trang phục màu bạc tay bó, mặt mũi thanh tú, ngũ quan chỉ có thể dùng hai từ “tinh xảo” để hình dung.

Nghe thấy động tĩnh, bốn mắt lia tới. Một đôi mắt tươi cười ấm áp, đôi mắt còn lại… lạnh lùng âm u.

Hoa Thái U bất giác rùng mình.

Người thiếu niên đó quả thực rất đẹp, có thể nói thế này, nếu người này chịu gia nhập đội ngũ kĩ nam, vậy thì toàn bộ kĩ nam trong thiên hạ này đều không cần phải làm nữa. Toàn bộ người này từ trên xuống dưới tản ra khí chất cao ngạo, kiên quyết từ chối người khác…Nói một cách khác đó là thứ khí chất đáng sợ giống như sát khí vậy, ngụ ý có thể khiến tất cả bọn háo sắc trên đời cho dù có gộp hết lại với nhau cũng không dám động tới một sợi tóc của người này.

“Nàng về rồi sao?”

“À.. vâng”

Tiêu Mạc Dự cười đứng dậy, chờ tới lúc Hoa Thái U tĩnh tâm bước tới, mới giới thiệu: “Đây là Tiểu Cao, từ nay về sau sự an toàn của nơi này sẽ do hắn phụ trách”.

Hoa Thái U há miệng chưa kịp nói gì, thiếu niên kia đã lạnh lùng nói: “Ta tên là Cao Lương Địa”.

Giọng nói của người này toát ra vị lạnh lùng như đến từ nơi sau nhất của vùng đất cực.

“Cao …Lương Địa…” Hoa Thái U thực sự rất muốn cười, nhưng lấy can đảm hồi lâu rốt cuộc vẫn không dám.

Tiêu Mạc Dự khẽ ho rồi giải thích thêm: “Năm xưa, sư phụ của hắn nhặt được hắn ở ruộng cao lương, cũng coi như một cách… kỷ niệm thôi”.

“Không phải vậy, chỉ là do người đó lười mà thôi”. Cao Lương Địa không nể tình vạch trần sự ngắn học của sư phụ mình.

Hoa Thái U thì cho rằng hắn làm vậy là đang muốn dùng vẻ bề ngoài lạnh lùng tàn khốc để che giấu nổi đau thương trong tâm hồn, tự dưng trong lòng dâng lên tình mẫu tử, tiếp đó dịu dàng an ủi: “Ngươi phải nghĩ rằng, may mà lệnh sư không nhặt được ngươi trong chuồng ngựa, chuồng bò hay chuồng lợn, tuy vẫn có thể có họ có tên nhưng mà tên ngươi có lẽ sẽ không được như bây giờ đâu.”

Khuôn mặt lạnh như núi băng ngàn năm của Cao Lương Địa có cảm giác đang tan vỡ…

Khóe mắt Tiêu Mạc Dự giật giật, chàng chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Tiểu Cao…”.

“Ta không giết cô ấy” Cao Lương Địa chỉ trong nháy mắt đã vá được vết nứt kia, xem ra khả năng tự hồi phục của hắn cũng tương đối đáng nể: “Cũng không để người khác giết cô ấy, đại nhân cứ yên tâm”.

Cái gì mà hắn không giết cũng không để người khác giết chứ, lẽ nào có nhiều người muốn giết nàng lắm sao? Điều này khiến Hoa Thái U cảm thấy rất khó nghĩ, đặc biệt đôi mắt toát lên ánh nhìn sắc lẹm lạnh lùng kia đang từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm vào… tóc của nàng?

Nàng còn đang lăn tăn không hiểu liệu có con sâu róm đang bò trên đầu mình không, thì chợt cảm thấy da đầu nhói đau, thì ra cu cậu Ức Nhi đang bế trong lòng đột nhiên nổi điên giật tóc của nàng.

Lẽ nào vừa rồi Cao Lương Địa chính là nhìn ra ý đồ của thằng quỷ nhỏ này nên mới chống to mắt đời xem tuồng hay? Đúng là đồ mặt người dạ thú, đồ mỹ nam nham hiểm! Năm xưa đáng ra phải bị vị sư phụ lười biếng kia nhặt được trong hố phân mới phải.

Hoa Thái U vừa nghiến răng rủa thầm vừa nhe răng đấu với Ức Nhi, Tiêu Mạc Dự cố nín cười bước lên định giúp một tay, không ngờ cu cậu vừa nhìn thấy chàng đã òa lên gào khóc, tay chân khua loạn xạ.

Khi cục diện đang hỗn loạn không biết phải giải quyết thế nào Cao Lương Địa từ đầu tới giờ vẫn luôn lặng lẽ đứng xem chợt ra tay xách cổ áo phía sau cu cậu giống như túm gà, động tác của hắn nhanh như chớp lại rất gọn gàng đẹp mắt, khiến cảm giác đau của Hoa Thái U dịu đi một lát mới tiếp tục phát tác.

Hoa Thái U rơm rớm nước mắt, tay day phần da đầu đang nóng rát, nhìn túm tóc trong tay Ức Nhi dang khua chân múa tay trên không, nghẹn lời run run giơ tay chỉ vào Cao Lương Địa với nét mặt vô hồn kia.

“Ta chỉ muốn giúp cô thôi.”

“Ngươi ngươi…lẽ nào ngươi cho là bản thân đã giúp ta được một việc lớn?”

Ức Nhi xem ra rất có hứng thú với trò đấu khẩu này, khuôn mặt đẫm nước mắt ban nãy lúc này đã tươi cười, đồng thời còn vừa phấn khởi vừa dang cánh tay béo mũm về phía Cao Lương Địa đòi bế.

Hoa Thái U thấy vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thằng quỷ nhỏ này lại hoàn toàn không sợ Cao Lương Địa – người toát ra vẻ sát khí lạnh lùng âm u có thể khiến mọi sinh vật trong phạm vi năm mét gần hắn có thể bị chết cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.