Du Thái Hoa

Chương 7-2



Trong truyền thuyết có nói, mắt của trẻ con là trong trẻo nhất, có thể nhìn thấy diện mạo thật của sự vật. Do vậy Ức Nhi có thể nhìn thấy dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng tàn khốc kia thực ra đang ẩn dấu một con tim đa tình dịu hiền chăng?

Hoa Thái U chẳng kịp nghỉ ngợi nhiều, nàng giành Ức Nhi lại, lùi về phía sau hai bước đứng cùng Tiêu Mạc Dự, kết quả cu cậu mới một phút trước còn đang phấn khởi là vậy ngay lập tức òa khóc tới mức nước mắt nước mũi đầm đìa.

Hoa Thái U càng kinh ngạc hơn, trong đầu nàng nãy ra một ý nghĩ kì quặc. Nàng cẩn thận dịch chân một bước về phía Cao Lương Địa, thằng bé lại cười, lại dịch chân về chổ Tiêu Mạc Dự, cu cậu lại gào khóc ầm ĩ.

Vậy là nàng đứng ở giữa, tiếp tục xê dịch một chút sang trái rồi lại xê dịch một chút sang phải, cu cậu hễ cứ gần phía trái lại cười còn sang phía phải lại khóc, thử cả trăm lần đều như vậy.

Tình huống này, thật … thú vị.

Để tránh việc khuôn mặt còn chưa phát triển trọn vẹn của Ức Nhi bị liệt trước sự thay đổi khóc khóc cười cười với tần suất chóng mặt kia, Hoa Thái U quyết định dừng thí nghiệm, đồng thời cuối cùng chọn nơi khiến đứa trẻ vui.

“Giúp ta trông Ức Nhi một chút, ta đi sai người dọn dẹp phòng cho ngươi”.

Cao Lương Địa giơ thẳng hai tay, giống như đang cầm một quả nổ có thể bùng phát bất cứ lúc nào vậy ôm đứa trẻ bụ bẫm mặt mày hớn hở bị cưỡng chế nhét vào tay, vết nứt trên khuôn mặt lạnh giá dường như càng lúc càng lớn hơn…

Hoa Thái U hài lòng phủi tay, tiếp đó kéo Tiêu Mạc Dự lúc này đang mắt chữ o miệng chữ a về phòng.

Vào đến phòng, Hoa Thái U muốn rút chiếc trâm Huyết Ngọc xuống, nhưng bị mái tóc rối quấn chặt, liền mất kiên nhẫn giật mạnh một cái, đau đến nước mắt trào ra có điều vẫn chưa thành công.

Tiêu Mạc Dự thấy vậy vội vàng giữ chặt tay nàng lại: “Việc này có thể làm bừa như vậy sao? Quả nhiên là da đầu dày nên không thấy đau mà”.

Tiêu Mạc Dự đặt tay nàng xuống, cẩn thận gỡ từng lọn tóc, rút trâm ra, đặt trên bàn, tiếp đó cầm lược chậm rãi chải mái tóc ngang lưng của nàng, trông chàng vô cùng tập trung, động tác dịu dàng.

Hoa Thái U khẽ nghiêng góc độ gương, ngắm nghía khuôn mặt được phản chiếu trong đó.

Môi đỏ như son, mặt tựa như hoa đào, sống mũi cao, đầu môi tròn đầy.

Thực ra trông chàng cũng thực dễ coi.

Trước đây, dường như nàng chưa từng chú ý tới những điều này.

Đặc biệt là đường nét của chiếc cằm, cổ cùng độ cong của xương quai xanh…

Nàng bỗng cảm thấy tim đập dồn dập, máu huyết như trào ngược. Hoa Thái U cảm thấy dường như lần đầu tiên khuôn mặt dày dặn của mình cảm nhận được cảm giác đỏ lên vì ngượng, nàng vội vàng lật úp chiếc gương xuống, tiếp đó tiện tay vớ lấy chiếc trâm Huyết Ngọc ra vẻ đang nghiên cứu.

“Cá mực nhỏ, chiếc trâm này không phải là chàng mua đúng không?”

Tiêu Mạc Dự dừng tay lại, không đáp.

“Xem ra cũng rất lâu đời rồi, chắc chàng không tới mức mua đồ cổ cho thiếp làm trâm cài tóc đúng chứ”.

“Cái này… là của một người bạn tặng ta, nghe nói đúng là có chút lai lịch, còn có thể bảo vệ người đeo nó được bình an nữa”.

“Chàng tin những điều này sao?”

“Việc này thà tin là có chứ không thể không tin bởi mục đích cuối cùng vẫn là mong được may mắn, có gì không tốt đâu?”

Hoa Thái U vuốt ve đường vân đơn giản trên chiếc trâm, trong ánh sáng không rõ ràng, nàng bỗng cảm thấy sắc đỏ của chiếc trâm ngọc trở nên chói lòa, như thể nó được đúc kết thành từ tinh huyết của hàng nghìn hàng vạn người qua hàng ngàn năm vậy.

Tiêu Mạc Dự giơ tay lấy chiếc trâm ngọc lên, rồi nhẹ nhàng gài nghiêng vào mái tóc bồng bềnh của nàng: “Ngọc là thứ có linh tính, lâu ngày sẽ nảy sinh cảm ứng với người dùng nó, trong thời khắc then chốt có thể bảo vệ chủ. Cho nên Hoa cải dầu à, nàng phải luôn đeo nó bên người biết không?”

Nói rồi lại chỉnh lại chiếc gương “Nhìn xem, hài lòng không?”

Hoa Thái U ngạc nhiên thốt lên: “Chàng học được nghề này từ khi nào vậy?”

“Được búi tóc, vẽ lông mày cho thê tử là tâm nguyện từ khi ta còn nhỏ. Có điều vẫn luôn không có cơ hội để thử thôi”.

Tiêu Mạc Dự đỡ nàng lên, nghiêng đầu ngắm nghía: “Từ giờ trở đi, tay nghề học được này có thể xem như có đất dụng võ rồi”.

“Cá mực nhỏ…”

Hoa Thái U đứng dậy, nhìn sâu vào mắt chàng nói: “Thiếp vừa hỏi chàng chiếc trâm cài tóc này có phải là chàng mua không, chàng không trả lời ngay, bởi vì chàng không muốn lừa thiếp cũng không muốn nói dối thiếp, đúng không?”

Tiêu Mạc Dự không hề tránh né ánh mắt của nàng: “Ta không muốn giấu nàng điều gì, nhưng có một vài chuyện, đến cả người gần gũi nhất cũng không thể nói rõ”.

“Thiếp hiểu, chuyện này cũng giống như việc chàng tới Ung thành hoàn toàn không phải vì mở chi nhánh, hay chàng vào Đại viên sống cũng hoàn toàn không chỉ vì thiếp. Tiêu gia có thể đứng vững trên đời hàng trăm năm không đổ, chắc chắn không chỉ dựa vào mỗi việc làm ăn qua lại. Để được thế này còn liên đới tới thể lực các nơi, hay những mối quan hệ dây mơ rễ má nhằng nhịt, tuy thiếp không rõ nhưng có thể tưởng tượng được.”

Hoa Thái U khẽ than rồi ôm lấy eo Tiêu Mạc Dự, ghé sát tai vào ngực chàng nghe nhịp tim đập: “Cá mực nhỏ, những việc phức tạp như vậy thiếp đều không muốn quản, mà cũng chẳng có bản lĩnh để quản, cho nên thiếp phải xin lỗi, có lẽ thiếp không thể giúp được chàng cái gì. Thực ra, thiếp là người rất ích kỷ, trong mắt thiếp chỉ nhìn thấy quyền lợi nhỏ nhoi của mình mà thôi. Trong lòng thiếp cũng chỉ chứa được những người trong phạm vi quyền lợi nhỏ này. Thiếp chỉ mong họ an lành, có ăn có mặc bình yên vui vẻ suốt cuộc đời”.

Tiêu Mạc Dự ôm chặt nàng vào lòng, tiếp đó khẽ ngửi mùi thơm trên kẽ tóc nàng: “Nàng hiểu ta, làm sao ta có thể không hiểu nàng chứ? Chỉ cần là những thứ nàng quan tâm, ta nguyện sẽ cùng nàng gìn giữ. Hoa Thái U, nàng có tin ta không?”

Tin không…

Lại một lần nữa Hoa Thái U phải đối mặt với vấn đề này, bỗng dưng trước mắt Hoa Thái U thoáng qua hình ảnh chiếc còi còn nữa việc Ức Nhi trước giờ không sợ người lạ bỗng dở chứng gào khóc khi nhìn thấy Tiêu Mạc Dự. Mắt của trẻ con thực sự có thể nhìn thấy tâm tư của người lớn ư? Nhưng chàng đâu có lí do gì để gây bất lợi với một đứa trẻ chứ?

“Cá mực nhỏ, Ức Nhi là con nuôi của thiếp, vậy nó nên gọi chàng là gì nhỉ?”

Hoa Thái U chợt cảm thấy cánh tay ôm vai nàng chặt lại, tiếp đó nàng nghe thấy chàng cười sảng khoái đáp lại: “Đương nhiên là cha nuôi rồi!”.

“Mỡ đấy mà húp!”

“Chẳng phải nàng cũng trông mong câu trả lời này sao?”

“Vớ vẩn! Cho dù thiếp đồng ý, chưa chắc mẹ ruột của nó đã đồng ý”.

“Vậy thì tìm ngày nào đó, mang quà lớn tới cửa, chính thức nhận Ức Nhi làm con nuôi của Tiêu gia ta, nàng thấy thế nào?”

“Được”.

Hoa Thái U đứng thẳng, nàng ngắm nhìn đôi mắt ấm áp của Tiêu Mạc Dự, rồi nói rõ từng chữ một: “Thiếp tin chàng. Thiếp bất kể mục đích của chàng là gì, để đạt được mục đích này chàng phải lao tâm khổ tứ vạch ra bao nhiêu tấm kế, phải sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, nhưng thiếp tin chắc rằng, chàng sẽ không làm hại những người hoặc những việc mà thiếp quan tâm, như vậy là đủ rồi”.

Tiêu Mạc Dự mím môi, giơ bàn tay hơi lành lạnh nhẹ nhàng gạt mớ tóc rối trước trán nàng, rồi thơm một cái giữa đôi hàng lông mày, tiếp đó lại thơm lên đầu mũi nàng.

Tiêu Mạc Dự đang định dịch chuyển xuống dưới, bỗng bất ngờ bị một lực lượng mạnh đẩy ra, may mà đã có vết xe đổ, chàng kịp thời đứng vững nên cả người mới không bị thảm hại giống như ba lần trước.

Hoa Thái U kinh hãi chỉ vào thiếu niên áo bạc vô hồn đứng ở trước cửa nói: “Ngươi, ngươi…ngươi vào đây từ lúc nào vậy?”.

Cao Lương Địa lạnh lùng đáp: “Từ lúc công tử định hôn cô”.

“Ngươi, ngươi… tại sao ngươi không lên tiếng… không phải, tại sao ngươi không gõ cửa… mà cũng không phải, tại sao ngươi lại lén lén lút lút như ma vậy?”.

Tiêu Mạc Dự vuốt trán: “Sư phụ của hắn trước giờ cũng chưa từng có thói quen gõ cửa”.

Hoa Thái U sụp đổ hoàn toàn: “Vậy cũng không được nhìn những điều không được nhìn chứ”.

Cao Lương Địa tiếp tục nói với giọng điệu vô cảm: “Ta còn không sợ nhìn thấy những gì không nên nhìn, cô giãy nảy cái gì chứ?”.

Hoa Thái U: “…”.

“Đứa trẻ kia ngủ rồi, ta thì đang đói lắm”.

Buông xong câu này, Cao Lương Địa khẽ lắc người, rồi lặng lẽ biến mất.

Tiêu Mạc Dự cười nói: “Hắn còn biết cách dỗ cho trẻ con ngủ nữa kìa”.

Hoa Thái U giận dữ nhìn: “Nếu chàng còn không dạy được hắn biết gõ cửa, thì cả đời này đừng mong được làm cha”.

Tiêu Mạc Dự lại tiếp tục vuốt trán, lần này thì đau đầu thật rồi…

Mấy ngày sau, Tiêu Mạc Dự quả nhiên chính thức thu nhận Ức Nhi làm con nuôi. Nghi thức đơn giản, nhưng thủ tục lại rất chu đáo, còn đặc biệt mời Cầu tiên sinh tới làm chứng.

Ngày hôm đó người vui mừng nhất là Vân Thư, và người buồn nhất chính là Ức Nhi, hai mẹ con người vui kẻ buồn, thật giống với buổi tiệc rượu pha lẫn nước mắt.

Mặt Cầu tiên sinh sau khi uống mấy chén đã bắt đầu đỏ ửng, ôm lấy cu cậu đang nhíu mày cười mắng: “Có sự che chở của Tiêu gia, tương lai ai còn dám coi khinh ngươi nhỉ? Từ trên trời rơi xuống miếng bánh có nhân to thế này còn không vui, đúng là thằng nhỏ ngốc nghếch không biết tốt xấu”.

Ức Nhi trái lại bĩu môi ra vẻ rất khinh thường, tiếp đó “Phì” phun một miệng nước miếng…

Tiêu Mạc Dự vừa cười vừa mời rượu: “Cầu huynh coi trọng Tiêu mỗ quá rồi. Tiêu gia chẳng qua chỉ là một nhà buôn bình thường, để đảm bảo cho đứa trẻ cả đời không phải lo ăn lo mặc đương nhiên không khó, còn những thứ khác, thì cần phải xem xem nhân duyên của bản thân nó thôi”.

“Nếu mọi nhà buôn bình thường đều được như nhà Tiêu huynh thế này, e là thiên hạ từ lâu đã quần hùng sừng sững khắp nơi rồi!”

Cầu tiên sinh lảo đảo đứng dậy, nhét Ức Nhi vào lòng Hoa Thái U: “Bà chủ Hoa, bà phải học hỏi thêm từ phu quân của mình, buôn bán thứ gì cũng đều làm được, lại tuyệt đối không bị lỗ. Tiêu Kim lầu của chúng ta có thể mở rộng quy mô là hoàn toàn trông mong vào bà đó!”.

“Phu quân gì chứ? Tiên sinh chắc uống say rồi phải không?”

Lúc này Ức Nhi đã quấy quả rất lâu nên cũng bắt đầu buồn ngủ, ngáp liên tục. Hoa Thái U liền tranh thủ giả bộ xấu hổ tới tức giận bế cu cậu vào phòng.

Lúc quay người, nàng vô tình nhận thấy thần thái Tiêu Mạc Dự hơi gượng gạo, không biết có phải do ngụ ý trong mấy câu nói của Cầu tiên sinh không.

Ức Nhi nhanh chóng ngủ thiếp đi, Hoa Thái U ngây người nhìn về mấy gói tay nải được xếp gọn gàng bên cạnh giường, bỗng nàng nghe thấy có tiếng động bên ngoài rèm cửa, một giọng nói dịu dàng cất lên: “Bà chủ Hoa à, Cầu tiên sinh muốn chuộc tội với bà, để tiểu nữ dỗ Ức Nhi cho!”.

“Nó đã ngủ thiếp đi rồi”.

Hoa Thái U nhìn Vân Thư nói: “Ta tự ý tìm cha nuôi cho Ức Nhi, cô nương chắc không giận ta đấy chứ?”.

“Tiểu nữ cảm kích bà còn chẳng hết nữa là, sao lại có thể tức giận chứ?”

“Vậy thì tốt, sau này hãy theo chúng ta về Giang Nam đi”.

Vân Thư thất kinh, buột miệng đáp: “Không!”.

“Tại sao lại không? Ức Nhi là con nuôi của Tiêu gia, lại là đứa con nuôi mà ta tận mắt nhìn thấy nó xuất hiện trên cõi đời này, ta đảm bảo, ta sẽ đối xử với nó giống hệt con đẻ của ta. Dựa vào thân phận hiện giờ của nó, những thứ khác không dám nói, nhưng chí ít sau này nó theo nghiệp buôn bán hay học hành, đều sẽ dể dàng hơn người khác nhiều. Người ta sinh ra trên đời ai cũng muốn thành công, một nửa phụ thuộc vào khả năng trời phú, một nửa còn lại phụ thuộc vào gia cảnh, vì nghĩ cho tương lai Ức Nhi, cô nương không nên từ chối lời đề nghị của ta”.

Thấy Vân Thư im lặng không nói Hoa Thái U lắc đầu ngao ngán: “Ta biết tâm sự của cô nương, nhưng nếu người đó thật lòng muốn tìm cô nương, thì bất luận cô nương ở đâu cũng sẽ tìm được thôi. Huống hồ Tiêu gia lại có chút danh tiếng, hai mẹ con cô nương qua đó, nói không chừng lại càng tiện tìm hơn”.

Vân Thư giơ tay lau khóe mắt, khẽ cười đáp: “Đa tạ bà chủ Hoa đã suy nghĩ chu đáo cho hai mẹ con tiểu nữ có điều việc này không thể gấp gáp nhất thời được, xin hãy cho phép tiểu nữ suy nghĩ mấy ngày được không?”.

“Đương nhiên không có vấn đề gì, vốn dĩ bọn ta cũng phải một thời gian sau mới rời khỏi đây mà.”

Thấy thái độ Vân Thư dịu lại, Hoa Thái U cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm, vui mừng kéo cô nàng nói chuyện với hai người đàn ông đã ngà ngà say ngoài kia tới tận tối.

Lúc về nhà, tắm rửa xong xuôi, Tiêu Mạc Dự nằm trên giường kêu đau đầu, Hoa Thái U bất lực đành phải bóp đầu cho chàng.

Màn đêm buông xuống lạnh lẽo, ánh nến lay động, cả căn phòng bỗng yên tĩnh hẳn.

Nhìn Tiêu Mạc Dự chỉ mặc áo trong, đắp chăn mỏng hai mắt khẽ nhắm, khóe miệng nhếch lên, Hoa Thái U bất giác mím môi cười thầm, không hiểu bắt đầu từ lúc nào hai người họ đã sống chung hòa bình thế này? Nếu đặt vào thời điểm trước đây, chắc chắn sẽ bị cho là câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

“Cá mực nhỏ, thiếp bảo Vân Thư mang theo Ức Nhi đi cùng chúng ta, cô nương ấy đã đồng ý rồi”.

“Đồng ý rồi sao?” Tiêu Mạc Dự bỗng choàng tỉnh, mở to mắt như thể rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, một chuyện tốt thế này, đương nhiên phải đồng ý chứ, lẽ nào chàng phản đối?”

“Làm gì có chuyện ấy? Ức Nhi đương nhiên không thể ở chổ này lâu dài được. Vân Thư là mẹ của nó cũng nên có một nơi dừng chân tốt hơn”.

Tiêu Mạc Dự mỉm cười giơ hai ngón tay bóp mũi nàng. Tiếp đó nói: “Ta chỉ cảm thấy Vân Thư trẻ như vậy, tương lai có khi gặp được người đàn ông lí tưởng hơn”.

Hoa Thái U thấp giọng: “Cái loại người vong tình phụ nghĩa kia, căn bản không xứng với Vân Thư! Không hiểu dây thần kinh nào của Vân Thư bị lỗi, mà lại chung tình với loại người đó chứ. Chính vì thiếp không muốn nhìn thấy như vậy, nên mới khăng khăng muốn cô nương ấy rời đi, chỉ cần không nhớ nhung, kết hợp mở rộng tầm mắt, mới có thể quên hết quá khứ, làm lại từ đầu”.

Ánh mắt Tiêu Mạc Dự như ngừng lại, chàng buông tay, khẽ vuốt ve gò má nàng, vết chai mềm hình thành trên ngón tay chàng do cầm bút quá lâu chầm chậm lướt qua làn da mềm lại khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa: “Hoa cải dầu à, nàng phải hiểu rằng, thực ra có rất nhiều chuyện mà người ta không thể tự quyết định được, cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng không có cách nào tùy tiện làm theo ý thích của mình, thậm chí những người đó còn phải chịu sự gò bó khủng khiếp hơn nữa kìa”.

“Chàng đang muốn nói đỡ cho người đàn ông đó, hay là đang tự tìm cớ cho mình sau này vậy?”.

Hoa Thái U nhảy bổ về phía trước, hằn học bóp cổ chàng: “Cá mực nhỏ, ta cảnh cáo chàng, đừng có ỷ vào người khác có ba thê bảy thiếp đó. Chàng không được phép đâu! Nếu không thì, ta nhất định sẽ khiến cho Tiêu gia tuyệt tử tuyệt tôn! Riêng về phương diện này tú bà đây có cách chuyên nghiệp đấy, tốt nhất chàng đừng dại mà thử!”.

Tiêu Mạc Dự dang tay ôm chặt nàng vào lòng, tiếp đó xoay ngược thuận lợi đè ngửa Hoa Thái U ra: “Xem ra trong tờ hưu thư ngày hôm đó ngoài lí do không có con ra, còn có thêm vào điều ‘hay ghen’ nữa. Với người không hiền lành lại nhỏ nhen như này, nên dạy dỗ thế nào đây?”.

Thế tay ban đầu bóp cổ của Hoa Thái U không biết tự lúc nào đã đổi sang vòng ôm, nhưng giọng điệu vẫn ngang ngược như cũ: “Nếu thiếp phải chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác, vậy thiếp chỉ cần treo biển tiếp khách tại Tiêu Kim lầu, xem chàng còn có thể làm gì nào?”.

“… nhanh chóng dẹp ngay ý nghĩ đó đi!”.

“Nói tóm lại chàng chỉ cần chàng có người đầu tiên, thiếp đã có thể có tới người thứ mười lăm rồi, muốn làm xằng hả, xem ai sợ ai?”.

Tiêu Mạc Dự một tay vẫn đang ôm eo nàng, tay còn lại đã luồn vào trong tóc nàng: “Vậy thì ta sẽ xơi sạch không còn chút nào trước khi nàng làm xằng, đồng thời ngày nào cũng cho nàng xơi no say, khiến nàng cho dù có ý đồ làm xằng cũng không có sức để làm xằng nữa”.

Hoa Thái U cứng họng: “Cá mực nhỏ, trình độ lưu manh của chàng đúng là đã tiến bộ vượt bậc đó!”.

“Đừng nói nữa. Ta sẽ cho chàng xem cảnh giới tối cao của lưu manh, không phải nói mà là làm!”.

Mắt Tiêu Mạc Dự lộ vẻ xấu xa, hàm răng trắng đều tăm tắp sáng lấp lánh, đang hướng về đôi môi đỏ mọng như đã thèm khát từ lâu chực cắn.

Hoa Thái U kinh mạch nghịch chuyển máu huyết trào ngược, tim đập thình thịch toàn thân vô lực, chỉ có thể kêu đúng một câu: “Lưu manh sắp làm xằng rồi sao!”.

Đúng lúc này, cả hai bỗng nghe thấy từ bên ngoài vọng tới giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Hòa thượng thối, lại là ông?”.

Một giọng nói trầm ấm trang nghiêm: “Bần tăng nghe thấy có ai đó gọi bần tăng, do vậy mới hiện thân, tới truyền đạo giải đáp nghi hoặc đây mà”.

Hoa Thái U sụp đổ hoàn toàn gầm lên: “Có quỷ mới gọi ngươi”.

“Bần tăng đang định hỏi, vừa rồi là nam lưu manh thí chủ muốn bần tăng, hay là nữ lưu manh thí chủ muốn bần tăng vậy, hay là cả nam nữ thí chủ lưu manh đều cần? Không phải e ngại, cho dù các vị đơn lẻ đấu hay hợp sức đấu, bần tăng đều kham được! Điều này chính là cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ, bần tăng cam tâm lấy thân mình để độ lưu manh”.

Tiêu Mạc Dự rít qua kẻ răng bảy từ tóe lửa: “Tiểu Cao, tiễn hắn xuống địa ngục!”.

“Dạ!”.

“Gì kia? Cao thí chủ cũng tham gia sao? Hay thật hay thật, một lần độ hết, cũng là chuyện công đức lớn, thiện tai thiện tai!”.

“Thiện tai Phật tổ nhà ngươi ấy! Hòa thượng thối, đừng hòng trốn thoát!”.

“Bần tăng không trốn thì là tìm chết rồi, bần tăng không nhẫn tâm khiến Cao thí chủ tạo nghiệp sát sinh, trái tim chân thành của bần tăng đối với Cao thí chủ thiên địa Phật tổ có thể chứng giám!”.

“Câm miệng! Trốn đi đâu?”

“Bần tăng muốn trốn dưới trướng phù dung của các cô nương, Cao thí chủ có muốn vào không? Hoặc giả bần tăng trốn ở ruộng cao lương ở ngoại thành?”

“…Ta nhất định phải giết ngươi!”

“Yêu lắm thì hận nhiều, hãy để bần tăng nói rõ nhé, đây gọi là ‘yêu nàng yêu tới mức phải giết nàng’, bần tăng thật quá may mắn, thật quá may mắn!”.

Lúc này không còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng nữa, chỉ còn thấy từng đợt gió lạnh thổi qua thổi lại, thổi tới cả Đại viên, thổi tới những nơi xa không biết tên nữa…

Lại nói về Loan Lai và Cao Lương Địa, hai người này quả đúng là một cặp oan gia. Đúng vào tối Cao Lương Địa vào ở Tiêu Kim lầu, đã đụng phải Loan Lai từ đâu xuất hiện với hành tung mờ ám lén lút.

Một mỹ nam mặt lạnh như tiền, một hòa thượng tươi cười tuấn tú, một người áo bạc tung bay, một người áo bào trắng phất phơ, hai người tuyệt đỉnh cao thủ với thuật khinh công xuất quỷ nhập thần đang đấu một trận quyết tử hoa rơi nước chảy, ánh sáng chói lòa trong đêm trăng thanh gió mát.

Từ đó trở đi, gần như ngày nào Loan Lai cũng xuất hiện, lần nào cũng vậy Cao Lương địa đương nhiên là phải bay qua bay lại đấu với hắn. Do thực lực tương đương nên luôn ở thế giằng co, người này xuất chiêu người kia đáp trả, tựa hồ là phần nào giống cảm giác nam nữ ve vãn, tán tỉnh nhau. 

Tiêu Mạc Dự và Hoa Thái U khó tránh khỏi đôi chút rầu rĩ, có hai vị này ở đây, thì không cần lo lắng về sát thủ áo đen nữa, nhưng cũng đồng thời không còn tồn tại quyền riêng tư cá nhân.

Bầu không khí lãng mạn Tiêu Mạc Dự phải dầy công ấp ủ đã thất bại hoàn toàn, thậm chí còn bị trực tiếp đá bay tới tận chín tầng mây, chàng chỉ còn có thể ủ rũ hãm một bình trà, nhân tiện đi tắm, có điều khác là lần này dùng nước lạnh…

Trở về phòng thấy Hoa Thái U đã nằm trên giường, hơi thở đều xem ra đã ngủ say. Tiêu Mạc Dự chỉ còn biết thở dài, ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, vặn nhỏ đèn cầm bút viết thư. Chờ cho vết mực khô mới bỏ vào bì thư dán kín. Tiếp đó dường như chẳng có việc gì để làm nữa, rồi nhíu mày, giơ hai ngón tay vê vê góc giấy.

Đây là động tác vô ý thức mỗi khi chàng gặp vấn đề khó giải quyết, có lẽ đến cả bản thân chàng cũng chưa từng phát hiện mình có thói quen kỳ lạ này.

Tới lúc này, Hoa Thái U đã tỉnh giấc. 

“Cá mực nhỏ…”

Giọng nói đột ngột cất lên khiến tay Tiêu Mạc Dự run lên, chàng xé luôn cả góc giấy theo bản năng. Tiêu Mạc Dự nhìn tờ giấy viết thư nham nhở liền cười, tiếp đó liền vo tờ giấy lại, khẽ hỏi: “Thì ra nàng vẫn chưa ngủ sao?”.

“Khi nào chúng ta khởi hành vậy?”

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, chờ khi ta xong việc ở đây”.

“Nhưng khoảng bao lâu nữa? Để… thiếp còn nói chuyện với họ”.

“Có thể tạm thời không vội nhắc tới điều này, chờ thêm mấy hôm nữa để ta sắp xếp mọi việc xong xuôi, sẽ cùng nàng bàn luận với mấy vị quản sự. Nếu có thể, ta cũng muốn rút ra một phần vốn đầu tư vào Tiêu Kim lầu”.

Hoa Thái U cảm thấy quá bất ngờ, nàng ngồi bật dậy thắc mắc “Tiêu gia từ trước tới giờ chưa từng làm ăn trong lĩnh vực này, sao chàng lại…”.

“Bởi vì nàng thích nơi đây, không những thế nàng đã từng là tú bà ở đây, do vậy tuy đã rời khỏi đây, nhưng ta vẫn hi vọng nàng có thể dùng một hình thức khác kết nối với nơi này”.

Tiêu Mạc Dự đưa tay chống trán, nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U đang ngây ngô: “Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất      chính là, Tiêu Kim lầu rất dễ kiếm tiền. Chắc nàng vẫn còn nhớ lời Cầu tiên sinh nói đúng không? Ta là thương nhân, từ trước tới giờ chưa từng thực hiện vụ làm ăn nào lỗ vốn cả”.

Đến cả điều này, chàng cũng nghĩ cho nàng…

Nàng nhảy xuống đất bằng chân không, rồi chạy tới bên cạnh Tiêu Mạc Dự, thơm một cái lên má chàng, sau đó lại nhanh chóng lặn tăm.

Tiêu Mạc Dự chạm vào vùng ươn ướt trên má, đôi lông mày khẽ cong lên, tiếp đó đứng dậy lấy một chiếc khăn, đi tới trước giường, rút đôi chân ngọc của Hoa Thái U đang ở trong chăn ra, cuối cùng lau hết vết bẩn dính vào bàn chân nàng: “Đã lớn thế này rồi, vẫn bất cẩn như vậy. Nền đất không chỉ lạnh mà còn rất bẩn, vậy mà cứ chạy khắp nơi rồi lại chui vào chăn, nàng đúng là con mèo con không biết chăm sóc bản thân”.

Hoa Thái U thấy buồn buồn, chỉ muốn rụt chân vào, nhưng bị Tiêu Mạc Dự giữ chặt mắt cá đến mức không cựa quậy được.

Ngón tay chàng thon dài, tuy cầm bút quanh năm, nhưng lại rất khỏe không yếu ớt giống như tay của thư sinh. Xúc cảm ấm áp, vừa mang vẻ tự tin pha lẫn tôn chỉ độc chiếm. Thôi thì không giãy đạp nữa, nàng lặng lẽ ngắm nhìn cảm xúc chân thật của chàng, cảm nhận sự yêu chiều toát ra từ nhất cử nhất động của chàng.

Sau khi đắp chăn cho nàng xong, chàng nói: “Chuẩn bị sẵn đi, hai ngày nữa, ta sẽ đưa nàng ra ngoài thành săn”.

Hoa Thái U vùi đầu trong chăn, cười khúc khích.

Kết quả hai ngày sau hai người quấn quýt ra ngoài, có điều không phải là đi săn mà là đi dự tiệc ở chỗ Ngụy Lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.