Du Thế

Chương 8



Thiên nuôi linh vật nguyên châu quả, nứt ra lân thuế bại hoán sống lại



 Nguyên Châu Quả trồng bằng linh khí trời đất,  thêm lần lột vảy hoàn toàn sống lại

Đối với hành vi chờ người chết triệt để rồi mới hỏi thăm này, Cửu Minh như bị người giẫm phải đuôi ngay lập tức nhảy dựng lên: “Con mẹ nó cái gì mà hoàn hảo không thương tổn?! Lớp vảy trên người lão tử còn không phải bị nứt hết rồi sao?! Cánh cũng vừa mới khỏi được một chút!! Phi Liêm tên kia còn không phải bị ngươi lột xuống một tầng da sao?!”

“Ngươi có thể tự lột xác mà? Vậy lột ra rồi đổi lớp vảy mới là được.” Đối với tên “bộ hạ cũ” đang thở hổn hển vì oán giận, Ứng Long cho dù bận rộn vẫn ung dung khiến cho đối phương tuy phiền lòng nhưng lại không thể phát tiết.

“Lão tử không phải con rắn nhỏ dưới nhân gian!!” Hắn tốt xấu gì cũng yêu xà thượng cổ, không phải loài rắn một năm lột da ba lần cứ như hắn bây giờ, có muốn lột ít nhất cũng phải chờ đến ba nghìn năm.

Lúc này người từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc đứng một bên, Phi Liêm mở miệng nói: “Ăn thịt là có thể lột.”

Cửu Minh quay phắt đầu lại, một tay tóm lấy cổ áo hắn: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao! Lão tử không ăn!!”

Rắn yêu lột xác nghĩa là công lực đột phá, trong vòng một ngày tăng đến ba ngàn năm tu vi mà lột da hắn cũng không phải chưa từng trải qua, nhưng đó là bởi vì trong đầu Phi Liêm tên kia không biết nghĩ cái gì mà cư nhiên muốn dùng chân thân của hắn xẻo ra hầm canh cho hắn ăn Nếu không phải như vậy, hắn làm sao có thể rơi vào tình cảnh này, đúng lúc nguy hiểm nhất lại không thể sử dụng chân thân mà bị trọng thương?

Mãi đến gần đây vất vả lắm mới hồi phục được, tên kia lại không biết đập đầu vào chỗ nào bị ngốc mà lại muốn dùng nốt cả thân thể yêu này để giúp hắn chữa trị thương tích, cứ như thế thử hỏi làm sao Cửu Minh có thể không buồn bực cơ chứ!

Phi Liêm nhìn đối phương không chớp mắt, thấy trong mắt Cửu Minh chỉ có duy nhất hình bóng của mình, đôi con ngươi đỏ sậm như ngọn lửa dù có thể đốt người bỏng da cháy thịt nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta nhịn không được mà lao mình vào trong.

Hắn vốn dĩ nghĩ rằng: Chẳng qua chỉ là bỏ cái thân xác này thôi, sau đó hắn sẽ tìm một thân thể khác là được rồi, xưa nay Phi Liêm hắn làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến phương pháp trực tiếp nhất, thế mà lần này lại do dự, bởi nếu chọn con đường này, hắn sẽ phải xa Cửu Minh một khoảng thời gian. Dù đối với những tiên nhân yêu quái như bọn hắn mà nói, ngàn vạn năm bất quá chỉ là khoảng khắc chớp mắt một lần, nhưng hắn biết, cho dù chỉ một khắc khi bóng của chính mình không còn phản chiếu trong đôi mắt đỏ rực kia nữa hắn tuyệt đối cũng không muốn.

“Hơn nữa gần đây ta cũng ăn không ít đại yêu rồi, thân thể cũng hồi phục không sai biệt lắm.” Cửu Minh buông tay ra nhưng vẫn lo lắng trừng mắt nhìn Phi Liêm,, “Ta đã nói không ăn là không ăn, ngươi đừng có lén bỏ vào.”

Phi Liêm hiếm khi nào nghe lời hắn, lúc này gật gật đầu đáp ứng: “Được.”

Thiên Xu đứng một bên không khỏi nhíu mày, thời gian gần đây, việc Liêm Trinh tinh quân nuông chiều vật cưỡi Minh xà mượn cớ bắt yêu quái về tỏa yêu tháp mà nuốt vô số yêu vật thượng cổ đã là chuyện có chứng cứ xác thực, không thể nào mà chối cãi.

Đang muốn trách mắng, đầu vai đột nhiên lại bị đè xuống: “Trong yêu giới, kẻ mạnh là vua, nếu đã không đủ mạnh, dù có nhốt vào trong tỏa yêu tháp đi chăng nữa, chỉ trong nháy mắt, cũng bị đại yêu trong tháp nhét vào bụng thôi, có gì khác nhau chứ.”

Thiên Xu quay đầu, trong mắt một mảnh lạnh lùng rét buốt mắt trừng vị Long đế phương Nam đứng cạnh bên ngăn cản, ai chẳng biết, nếu bàn tới chuyện nuốt yêu quái để no bụng, yêu long ở trên đỉnh tỏa yêu tháp chắc chắn là kẻ đứng đầu!

“Tham Lang, ngươi tìm ta sao?” Phi Liêm có chút kỳ quái, hoàn toàn không biết như thế nào là quan sát tình hình cứ mở miệng hỏi thẳng.

Thiên Xu dời bước xoay người, không chút dấu vết gạt cái “móng rồng” trên vai xuống: “Đan Chu làm nhiều việc ác hoành hành ngang ngược, ta đến hàng phục.”

“Chỉ là một con Đan Chu, cần chi người đứng đầu như ngươi phải đích thân tới đây?”

Chỉ trong một cái chớp mắt, Phi Liêm thậm chí có chút hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay không, nếu không sao hắn có ảo giác trong mắt Thiên Xu thoáng dao động một chút nhưng rất nhanh đôi mắt kia lại trở về với dáng vẻ nghiêm khắc vốn có: “Bản quân nếu không đến, ba trăm chín mươi bảy yêu quái phải bắt không chừng lại thiếu thêm một con!”

“….”

Hai vị tinh quân trước mặt đều không phải loại người biết trò chuyện luôn lấy cứng chọi cứng, bầu không khí đột nhiên nặng nề khiến nhiệt độ xung quanh vốn đang ấm áp bỗng chốc tụt xuống.

“Kỳ thực, việc này cũng không thể trách Liêm Trinh tinh quân.”

Thân là “chủ cũ”, Ứng Long dường như đang niệm tình xưa mà ra mặt giải vây gúp “bộ hạ cũ”: “Nói tới vật cưỡi của tiên gia, từ thanh ngưu của lão quân cho đến bạch lộc của thọ tinh, còn có sư tử chín đầu của nguyên thủy thiên tôn nữa, thân thể con nào con nấy không phải cùng một dạng béo núc, da lông bóng mượt hay không?

Liêm Trinh tinh quân thấy thế đương nhiên không thể bạc đãi vật cưỡi nhà mình rồi, nếu để Cửu Minh đói đến mức bốn móng mềm nhũn cả ra, mình gầy như que củi còn không phải sẽ khiến cho thất nguyên tinh quân mất hết mặt mũi sao?” Ứng Long lời nói có ý xoa dịu thế nhưng lại khiến “bộ hạ cũ” của hắn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, tức đến máu dâng tới tận cổ họng nhưng bị nghẹn không thể phun ra.

Trên gáy Cửu Minh, gân xanh đã nổi lên đập thình thịch, cả đôi mắt xám trắng của Phi Liêm cũng càng ngày càng nhạt màu.

Có điều, một bên là Tham Lang tinh quân cương trực công chính, lúc nào cũng chỉ lo trấn giữ thiên đạo. Chỉ cần Cửu Minh dám nhảy dựng lên rống “lão tử không phải vật cưỡi” thì sẽ ngay lập tức trở thành kẻ kháng chỉ Thiên Quân, bị lôi về nhốt trong tỏa yêu tháp ngồi ngây ngốc thêm vài nghìn năm nữa. Mà bên kia, lại chính là long đế phương Nam kiêu căng phóng túng, hở ra là cứ việc nghịch thiên. Năm đó, khi còn ở dưới trướng của hắn, cho dù Phi Liêm với Cửu Minh có giấu giếm tâm tư đến đâu, phảng phất cứ như bản thân không thể nào thoát được lòng bàn tay hắn, chỉ có thể để hắn đùa bỡn khống chế.

Đứng trước mặt chính là hai vị này, cho dù là ai cũng chịu không được một đòn!

Thế mà lúc này còn cố tình đến cả đôi, lực sát thương như thế làm sao chịu cho thấu?!

Này…. này có thể chừa cho bọn hắn con đường sống hay không?!

Cái đầu gỗ Phi Liêm đúng thời khắc mấu chốt ngàn năm khó gặp lóe lên một tia sáng, hắn kéo Cửu Minh một cái, hướng Thiên Xu khom mình hành lễ: “Nếu Tham Lang đã đến, vậy con Chu Đan này xin giao lại cho khôi thủ xử lý, ta cùng Cửu Minh còn đang đuổi theo phỉ yêu* cách đây hơn ba ngàn dặm, xin cáo lui trước.”

*bọ phỉ (nói trong sách cổ)

-----------------

“Cái con Phỉ yêu kia không phải đã. Ngô!” ‘ăn sạch từ tối hôm qua rồi sao’ bị bàn tay Phi Liêm che chắn nuốt lại vào trong miệng, sau đó trực tiếp kéo lấy Cửu Minh đi, không dám quay đầu lại đi thẳng tới ngoài.

“Khoan đã.”

Thanh âm buốt lạnh cứng rắn của Thiên Xu chặn lại bước chân Phi Liêm.

Phi Liêm trong lòng căng thẳng, quay đầu lại ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, hắn đã sớm chuẩn bị, nếu Tham Lang không chịu buông tha Cửu Minh, nhất định cứ phải truy cứu đến cùng chuyện ăn thịt yêu quái, thân là chủ nhân của vật cưỡi, hắn nhất định sẽ đứng ra chịu trách nhiệm đến cùng.

Chỉ thấy Thiên Xu từ trong người lấy ra một vật, đưa cho hắn.

Phi Liêm vươn tay nhận lấy, chỉ thấy vật đó trông giống chu quả*, lớp vỏ bên ngoài trong suốt như thủy tinh, thịt quả  bên trong mọng nước. Là tinh quân trên trời cao vừa nhìn thấy vật đó, dù chưa biết nó là thứ gì nhưng hắn cũng đoán ra vật này chắc chắn được trồng từ linh khí trong trời đất.

Lại nghe Thiên Xu nói: “Đây là Nguyên Châu Quả.”

Đôi mắt Phi Liêm phút chốc sáng ngời, Nguyên Châu Quả sinh ra trên đỉnh Bồng Lai linh thiêng, là vật tụ hội hết thảy linh khí trong đất trời, từng nghe nói năm nghìn năm mới nở hoa một lần, lại năm nghìn năm nữa mới kết trái, trên một cây cũng chỉ kết có một quả. Nếu ăn được vật ấy, không chỉ trẻ mãi không già thay da đổi thịt mà còn có khả năng gia tăng công lực, phi thăng thành tiên. Nếu lúc này Cửu Minh ăn vào thứ này, muốn lột da hai lần cũng dư sức!

“Đa tạ.” Tuy Thiên Xu chưa nói rõ ra thế nhưng Phi Liêm biết, hắn là muốn giúp bọn hắn giải quyết vấn đề khó khăn này, trong lòng tràn đầy cảm kích, chỉ một câu nói đơn giản nhưng chứa đựng tâm tình xúc động ngàn năm khó gặp.

Thiên Xu vẫn nhất mực lạnh lùng, cũng không vì nhắm mắt cho qua một lần mà có một chút dung túng.

“Nếu còn tiếp tục sát sinh, chớ trách bản quân vô tình.”

Đợi đến khi thân ảnh hai “bộ hạ cũ” hoàn toàn biến mất, chắc là vội vã đi tìm chỗ lột da, Ứng Long lúc này mới chưa thỏa mãn thở dài.

Quay đầu, nhìn thoáng qua Tham Lang Tinh Quân đang đứng trước con Đan Chu bị xiềng xích trói nằm một cục trên mặt đất, cười nói: “Bản tọa chưa từng thấy ai rõ ràng giúp người mà lại bày ra bộ mặt hung ác như ngươi, thảo nào đều dọa người ta chạy mất!”

Thiên Xu cũng không nhìn hắn: “Bị bản quân dọa chạy, so với bị ngươi đùa chết vẫn tốt hơn.”

“Ai” Ứng Long thong thả bước lại gần, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu, bị nói trúng ý đồ nhưng tà khí vẫn không chút giảm bớt mà còn cố tình lộ liễu tăng lên gấp đôi, “Thật vất vả mới tóm được hai đứa khỏe khoắn da cứng một chút, ngươi lại không cho bản tọa trêu đùa vài câu. Thiên Xu à, ngươi thật đúng là kẻ bao che khuyết điểm.” Hai mắt lại đảo xuống con Đan Chu nằm trên mặt đất, “Nó thì sao?”

Con Đan Chu kia bị mắt vàng sáng rực của Ứng Long liếc một cái, cảm giác như xương cốt toàn thân trong nháy mắt rét run, nếu nói đôi mắt của yêu quái tóc đỏ kia nhìn nó mới chỉ là hận không thể một ngụm đem nó nuốt thẳng vào bụng, thì lúc này, ánh mắt của nam nhân mặc trường bào màu đen trước mặt lại khiến nó sợ hãi cực độ, giống như từng rễ từng đầu xương cốt trong người đều bị nghiền nát, tùng xẻo từ từ từng mảnh da hoảng hốt cực độ.

“Bản quân có chuyện muốn hỏi nó.”

Ứng Long thu hồi ánh mắt, nhún nhún bả vai lui sang một bên.

Thiên Xu chỉ trong nháy mắt tháo xuống xiềng xích, Đan Chu dù được tự do vẫn không dám động đậy, thành thành thật thật quỳ trên mặt đất. Cho dù thần nhân một thân xanh biếc trước mặt nó trong tay không hề cầm binh khí nhưng sát khí toàn thân hắn lại tựa như một thanh thần kiếm mũi nhọn sắc lẹm. Đan Chu cũng không phải kẻ ngốc nó biết, nếu không phải người đã từng giết mấy nghìn yêu tà, tuyệt đối sẽ không có một thân sát khí khiến người ta sởn hết gai ốc! Nếu còn muốn giữ mệnh mà sống, tốt nhất nên thành thật một chút. Cho dù có phải trở lại tỏa yêu tháp, so với nát bấy ở đây cũng tốt hơn gấp vạn lần

“ Nghiêu Đế thượng cổ từng lệnh cho Hậu Nghệ trừ yêu hại dân, ngươi có biết việc này?”

Đan Chu ngược lại cực kỳ thành thật, liên tục gật đầu nói: “Khởi bẩm tiên quân, ta có biết. Ta vốn là con trai trưởng Đan Chu của Nghiêu Đế, vì không chịu quản giáo, suốt ngày phóng túng bừa bãi, trong lòng lại sinh oán hận với việc phụ hoàng truyền ngôi cho Ngu Thuấn mới hóa thành yêu gây hại chúng sinh. Khi phụ hoàng còn tại vị, bầu trời lúc ấy xác thật có mười mặt trời cùng nhau tỏa sáng, lương thực vừa gieo trồng vì nóng quá mà cháy đen, cây cỏ héo quắc dân chúng thậm chí còn không có gì để ăn. Áp Dữ, Tạc Xỉ, Cửu Anh, Đại Phong, Phong Hi, Tu Xà đều nhân cơ hội gây hại khắp thế gian, cuối cùng đều bị Hậu Nghệ diệt trừ. Đan Chu mặc dù bất tài vô dụng nhưng cùng từng phụng mệnh phụ hoàng hỗ trợ Hậu Nghệ.”

Ứng Long lúc này đã tìm được một chỗ sạch sẽ trong sân ngồi xuống, chống má nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thiên Xu. Hắn mới nghe đến đây đã hiểu ra mục đích vì sao Thiên Xu phải đến tận nơi này. Có điều nhìn sao cũng giống lấy việc công đi làm chuyện tư quá vậy, khó trách vừa rồi khi Liêm Trinh tinh quân chỉ hỏi một câu đã khiến Thiên Xu lộ ra vẻ mặt xấu hổ hiếm có.

Thế nhưng nhìn thấy nam nhân xưa nay làm việc gì cũng đều ngay thẳng rõ ràng lại vì chuyện của hắn mà bôn ba khắp nơi, trong lòng Ứng Long đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Ngàn vạn năm qua, vị Long thần thượng cổ hắn đây tay có thể đảo lộn số trời, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã đủ cho trời nghiêng đất sụp cần ai phải lo lắng, cũng chưa bao giờ có người khiến hắn vấn vương?

Thế nhưng hôm nay nghĩ tới, thế này thật ra cũng không tồi.

Thiên Xu không chú ý tới ánh mắt sắc bén như móc câu ở sau lưng, chỉ tiếp tục hỏi: “Những yêu vật bị giết, giờ ở nơi nào?”

Đan Chu nói: “Khi đó, Tạc Xỉ bị Hậu Nghệ giết trên một cánh đồng hoang dã, còn Cửu Anh chết trên con sông Hung Thủy, Đại Phong bị hạ gục tại đầm Thanh Khâu, Áp Dữ bị kết liễu ở bên dưới con suối nhỏ chân núi Côn Lôn, Tu Xà bị chém ở Động Đình, còn Phong Hi bị giam tại Tang Lâm.” Nhớ về những ngày huy hoàng đó, nó từng là vương tử giúp dân giúp nước, trên lưng là kỳ vọng to lớn của phụ hoàng Đế Nghiêu, cuối cùng không chí tiến thủ, còn dùng quỷ kế âm hiểm mưu đồ đoạt lấy vương vị, cuối cùng khiến mẫu thân Nghi Thị đau lòng sinh bệnh mà mất đi, trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, khiến phụ hoàng vạn bất đắc dĩ đành phải truyền ngôi cho Ngu Thuấn.

Ngay lúc sinh tử chỉ còn trong chớp mắt, nghĩ lại mọi chuyện đã làm trước kia, tất cả liền giống như ảo ảnh trong mơ, hoa trong gương trăng trong nước, trong lúc mơ hồ, một thân yêu khí trên người Đan Chu dần dần tán đi, lớp lông đỏ thắm từng sợi rơi xuống, nó trở về hình dạng con người.

Đan Chu cúi người hướng Thiên Xu dập đầu một cái: “Đan Chu tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, phụ kỳ vọng của phụ hoàng, nay nguyện cúi đầu nhận tội.”

Thiên Xu chỉ đơn giản nói: “Ngươi chạy khỏi tỏa yêu tháp đến nhân gian làm loạn, vốn dĩ phải giết tại chỗ, nhưng niệm tình ngươi trong lòng hối cải, vậy nên nhốt vào trong tỏa yêu tháp, đợi Thiên Quân phán xử, đi đi.”

Đan Chu gật đầu đứng dậy, hóa thành một đạo khói xanh hướng phía tỏa yêu tháp trên núi Côn Lôn bay đi.

“Ngươi tin nó thật sao?”

Đối với giác ngộ của Đan Chu, Ứng Long vẫn không cho là thật. Yêu vật giảo hoạt, huống chí còn là loại yêu quái đã sống mấy ngàn năm?

Thiên Xu xoay người gọi thanh loan, lạnh lùng trả lời: “Nếu còn dám chạy, vậy dùng để nuôi vật cưỡi của Liêm Trinh là được.”

Ứng Long vỗ trán, bờ vai kịch liệt run rẩy, rốt cục nhịn vẫn là không nổi nữa bật cười ha ha.

Vị này cũng thật lợi hại quá đi, không những phóng hỏa lại còn cho phép bách tính đốt đèn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.