Tiêu Hòa đứng bên ngoài khu nhà đánh giá diện mạo của nó.
Khu nhà này vô luận là nói về thiết kế, kiến trúc, đất đai hay cự ly, đều khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
Cự ly là chỉ địa điểm dừng chân mới này rất gần với cao ốc công ty CED. Theo Tiêu Hòa tính ra, đi bộ ước chừng chỉ cần hai mươi phút. Nếu đứng trên tầng chóp ở một vài tòa nhà mặt hướng Đông Nam, hẳn là có thể thấy rõ toàn bộ cao ốc của công ty.
“Tiêm Đầu, chỗ này mày chọn đúng là không tồi. Nhưng vấn đề là, bọn họ bảo vệ rất nghiêm ngặt. Thấy không, vào cổng cũng cần thẻ chứng minh thân phận, bên cạnh máy đọc thẻ chính là phòng an ninh, trên trạm gác cũng có bảo vệ đứng canh. Mày bảo chúng ta chui vào kiểu gì?” Tiêu Hòa làm bộ bàn bạc với Tiểu Viêm cái gì đó, nói.
Tiêm Đầu túm lấy mép túi, cũng rất phiền não.
“Chi chi, hay chúng ta đổi nhà khác? Để tui hỏi đám bạn.”
“Xem ra đành phải vậy.” Tiêu Hòa cũng có chút tiếc nuối, bọn họ đã quanh quẩn bên ngoài nửa ngày, trời sắp tối Tiêm Đầu mới tìm được một căn nhà thích hợp cho bọn họ ở lại tạm thời.
“Để tui thử xem.” Âm thanh ồm ồm vang lên.
“Hả?” Tiêu Hòa cúi đầu nhìn thứ trong ngực, “Có nắm chắc không?”
Mân Côi không muốn nói cho Tiêu Hòa biết, nó từng khống chế mạng lưới điện trên xe lửa.
“Còn có hai mươi bốn phút nữa là tới giờ chiếu Bao công mặt đen.” Mân Côi nhìn chằm chằm bức tường bên ngoài phòng an ninh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“A! Mân Côi cố lên! Tui muốn xem Triển Chiêu phá bẫy.” Tiêm Đầu vừa nghe, nhất thời quăng luôn chuyện mới vừa rồi bị đuổi giết hung hiểm ra sau não, tâm tâm niệm niệm muốn xem tiết mục TV của nó.
Viêm Chuyên đứng bên cạnh lặng thinh. Với y mà nói, muốn đi vào rất đơn giản. Nhưng trí nhớ truyền thừa lại nói cho y biết, nếu như tiến vào xã hội loài người, tốt nhất vẫn là dựa theo quy củ của nhân loại. Bởi vì sức mạnh của bọn họ rất dễ dàng mang đến sự kinh hoảng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ phải dần dần hòa nhập với xã hội loài người. Bọn họ là người thủ hộ, không phải là kẻ phá hoại.
Về phần thứ mà bọn họ bảo vệ rốt cuộc là cái gì?
Nhân loại sao? Không thể nói không phải, cũng không thể nói là hoàn toàn đúng.
Khiến cho năng lượng của thế gian này được duy trì ở mức cân bằng nhất định, làm hết khả năng kéo dài tuổi thọ của tinh cầu này. Đây là trí nhớ truyền thừa nói cho y biết, sứ mệnh chân chính của y. Đương nhiên, tìm kiếm bầu bạn và lưu lại hậu đại cũng là một trong những sứ mạng của y.
Nghĩ đến bạn đời và hậu đại, Viêm Chuyên liếc Tiêu Hòa một cái.
Có lẽ tìm kiếm bầu bạn lưu lại đời sau cũng không cần phải quá gấp, dù thế nào đi nữa thời gian của y cũng còn rất nhiều. Có lẽ y có thể để người này một mực lưu lại ở bên cạnh y, cho đến khi sinh mệnh ngắn ngủi của hắn chấm dứt.
Bên này Tiêu Hòa quyết định chữa ngựa chết thành ngựa sống, ôm chặt Mân Côi công khai đi đến trước máy đọc thẻ, đặt Mân Côi đối diện nó.
Mà bảo vệ trị an trong tạm gác đã sớm chú ý tới hai người Tiêu, Viêm, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ giống như là đang đợi người, cũng không quá để tâm. Hiện giờ nhìn Tiêu Hòa đột nhiên ôm chặt một con robot để trước máy đọc thẻ, lúc này liền ra khỏi trạm gác, tới gần hỏi:
“Xin hỏi hai người tìm ai? Có chuyện gì sao?”
Tiêu Hòa vừa mới chuẩn bị mở miệng, Viêm Chuyên bên cạnh đột nhiên liếc bảo vệ một cái.
Bảo vệ sửng sốt, không tự chủ được thụt lùi hai bước, lại không dám nói gì nữa.
Đúng vào lúc này, cửa ra vào bên cạnh mở ra, Viêm Chuyên sải bước đi vào khu nhà trước tiên.
Tiêu Hòa cười cười với bảo vệ, nghĩ tới có thể sẽ ở lại nơi này một thời gian, có lẽ vẫn nên giải thích:
“Chúng tôi thuê một phòng ở đây, trẻ con trong nhà ham chơi đút thẻ vào trong bụng người máy, vừa rồi chúng tôi ở cửa chính là muốn liên lạc với nguyên chủ cho thuê nhà. May mắn là máy móc của các người rất nhạy.”
Nói xong, Tiêu Hòa cũng đã ôm chặt Mân Côi, giấu Tiêm Đầu vào trong túi áo, thản nhiên đi vào khu nhà.
***
F vịn lấy cây cột La mã ở ban công ngó xuống phía dưới.
Mắt của hắn rất tinh, có thể nhìn được rất xa trong đêm tối, cả khu nhà phàm là chỗ tầm mắt của hắn có thể quét tới, hắn đều thấy rõ ràng.
Hắn thấy được rất nhiều người không giống đám người mặc áo trắng, còn nhìn thấy rất nhiều trẻ con.
Hắn có khi sẽ thử vẫy tay với đám trẻ con kia, nhưng mà những đứa bé kia đều không thích ngẩng đầu nhìn lên trên, cho nên không đứa nào phát hiện ra hắn. Hắn còn thử gọi bọn họ, nhưng chẳng kẻ nào nghe thấy hết.
F cảm thấy có chút chán nản. Hắn muốn tìm người chơi, muốn người khác kể chuyện cho hắn nghe. Kỳ thật hắn cũng có thể xem tv ở trong phòng, nhưng vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, hắn thật sự không muốn tiếp tục ở lại trong căn phòng có đám người mặc áo trắng.
Nếu có ai có thể thấy hắn, lại sẵn lòng chơi với hắn thì tốt rồi.
Đó là cái gì?!
F mở to hai mắt nhìn, vịn vào cây cột trụ La Mã hận không thể chen cả đầu xuống.
Một con robot nhỏ. Một con robot toàn bộ làm bằng sắt thép!
Oa oa, hắn cũng muốn một con.
Nếu hắn có một con robot như vậy, nên ăn tay hay ăn chân trước đây?
“Nè, tặng nó cho tôi, tôi biểu diễn xuyên tường cho anh coi được không?” F gào lên với kẻ đang ôm chặt người máy.
Tiêu Hòa đột nhiên đè cái trán lại, hình như hắn nghe được thứ gì đó. Cái gì mà xuyên tường linh tinh.
Viêm Chuyên cũng nghe được, có điều y không thèm bận tâm. Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Tiêu Hòa, Viêm Chuyên nhíu nhíu mày, y phát hiện mình không hề giống trong tưởng tượng lúc trước, vui khi thấy hắn khó chịu như vậy.
“Cậu có nghe thấy cái gì không?” Tiêu Hòa đi chậm lại hỏi Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên không trả lời. Âm thanh kia không thuộc về nhân loại, y không muốn khiến cho Tiêu Hòa càng thêm hoang mang.
“Tôi thề tôi nghe được xuyên tường gì gì đó.” Tiêu Hòa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
F vốn nghĩ người đàn ông ôm chặt con robot nhỏ kia cũng sẽ như những nhân loại khác, tuyệt đối không nghe được tiếng kêu của hắn. Cho nên căn bản cũng không ôm lấy hy vọng gì, sau khi kêu xong thì nhìn chằm chằm con robot trong ngực người kia một cách đáng thương.
Nhưng mà người kia lại ngẩng đầu lên, hơn nữa còn nhìn về phía hắn.
F vui mừng khôn xiết, vội vàng vẫy tay, đồng thời kêu lên: “Tôi ở đây! Ở đây này! Anh có thể nghe được tôi sao?”
Lần này Tiêu Hòa nghe rõ ràng, có điều hắn cũng không nhìn thấy cánh tay đang nhiệt tình vẫy vẫy hắn kia.
Không có biện pháp, trời quá tối, thị lực của Tiêu Hòa thuộc về phạm trù nhân loại bình thường, đương nhiên không nhìn thấy thân ảnh ở tận tầng 11 xa xa.
Hơn nữa phân tích độ lớn của âm thanh, Tiêu Hòa cho rằng người gọi hắn ở ngay phạm vi tầng một tầng hai xung quanh nên căn bản là không nhìn quá tầng năm.
Tìm trong chốc lát không được, Tiêu Hòa bỏ cuộc.
Viêm Chuyên ngẩng đầu nhìn lướt qua nơi thanh âm truyền đến.
Hử? Đây là…?
Trong khoảng khắc Tiêu Hòa ngẩng đầu tìm kiếm, F kích động muốn chết. Nếu không phải sợ hãi bị ông già mặt vàng trừng phạt, hắn thật sự phi thường phi thường muốn lập tức nhảy từ trên lầu nhảy xuống, tới trước mặt người nọ.
Nhưng mà người nọ từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra hắn, hơn nữa chỉ tìm trong chốc lát đã bỏ cuộc.
“Không! Nhìn tôi nè, ở trên này!” Mắt thấy người đàn ông kia đi vào bên trong cao ốc phía trái trước mặt, F gấp đến độ kêu to.
Một ánh mắt nhắm thẳng vào hắn.
F sửng sốt. A? Có người phát hiện ra hắn?
F vui mừng, đang định gọi đối phương, trong nháy mắt thấy rõ đối phương, đột nhiên rùng mình một cái, rụt đầu về.
Ô ô, người kia thoạt nhìn đáng sợ quá!
“F, vào ăn cơm. Đừng có ngồi lỳ ở ban công vậy! Nếu không nghe lời, sau này tôi sẽ không bao giờ cho cậu ra đó nữa.”
Lý Trí Phong nhìn F ngồi ở ban công không chịu đi vào, đành tự mình lại đây gọi người.
F rụt đầu vào chờ trong chốc lát, sau khi cảm giác nguy hiểm đã qua, lập tức nhẹ nhàng thò đầu ra bên ngoài nhìn.
A! Không thấy cái tên đáng sợ kia nữa, cả người có thể nghe hắn nói chuyện cũng đâu mất tiêu. Ô ô!
Lúc này, so với con robot thoạt nhìn rất ngon miệng kia, F càng để ý người đàn ông ôm nó.
Chưa từng có người nào có thể nghe hắn nói chuyện, hắn thật không dễ dàng gì mới phát hiện một kẻ, kết quả cứ như vậy biến mất… Ô ô!
“Đang nhìn cái gì ở đó vậy?” Lý Trí Phong đi đến bên cạnh ban công nhìn ra ngoài.
Một mảnh mơ mơ hồ hồ, cũng có thể là do đêm tối, trong hoa viên không thấy có người đi lại.
F không trả lời câu hỏi của ông già mặt vàng. Dù sao hắn có nói, đối phương cũng nghe không hiểu.
Lý giáo sư cũng không bận tâm, hắn chỉ thuận miệng hỏi. F không thể nói chuyện, bọn họ ở tầng trên cùng, trời lại tối như thế, ban công cũng không bật đèn, cho dù F có ngồi ở đó cũng không lo bị người khác phát hiện. Mà có phát hiện, F bây giờ đã có đủ hình dáng của một nhân loại, cũng sẽ không khiến người ta nhận ra điều bất thường ngay được. Đây cũng là nguyên nhân hắn ngầm đồng ý cho F ngồi ở ban công.
Cho nó một chút tự do, có thể làm cho bọn họ ở cùng một nơi càng thêm hòa hợp. Lý Trí Phong vẫn luôn nghiên cứu F, đương nhiên rõ ràng làm thế nào mới có thể nắm chặt được con “Quái vật” có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi này trong tay.
F mang ba phần uể oải bảy phần kích động theo Lý giáo sư đi vào trong phòng. Rèm cửa bị khép lại, một lần nữa tạm thời ngăn cách F với thế giới bên ngoài.
Tiêu Hòa đi vào hành lang đại sảnh, lắc lắc đầu, thanh âm mới vừa rồi nghe được có vẻ rất gấp gáp, giống như ai đó đang cầu cứu.
Cầu cứu? Hướng về phía mình?
Tiêu Hòa cười lạnh. Thật xin lỗi, hiện giờ chuyện của hắn còn không xong, thật sự không dư thời gian đi làm anh hùng.
Hãy tiếp tục tìm kiếm người khác đi. Cắn chặt răng, Tiêu Hòa cố gắng quăng giọng nói vừa rồi ra sau não.
Chờ hắn tỉnh táo lại mới phát hiện biện pháp an toàn trong khu nhà này cũng không phải chặt chẽ ở mức bình thường.
Ngoại trừ phương pháp bảo vệ ở cổng khu nhà ra, sau khi đi vào, nếu không có thẻ chứng minh là hộ gia đình ở đây thì nửa bước cũng khó đi.
Không giống với những nơi khác, mỗi tòa nhà ở đây đều có một đại sảnh riêng, mà đại sảnh đương nhiên là có cửa, nói cách khác nếu muốn tiến vào, lại phải quét thẻ một lần nữa.
Sau khi đi vào đại sảnh, thứ đầu tiên nhìn thấy đúng là thang máy, đừng tưởng rằng vào thang máy là có thể lên thẳng tầng cần tới, còn phải tiếp tục quét thẻ một lần nữa trong thang máy, nếu không vô luận ấn số tầng nào, thang máy cũng sẽ không có phản ứng.
Bất quá may mắn có Mân Côi, đêm nay Mân Côi triển lộ uy phong, một đường chém đinh chặt sắt, khiến cho mọi người thuận lợi đi vào tòa nhà.
Nếu chỉ thao túng dòng điện, Viêm Chuyên cũng có thể làm được, có điều sức mạnh của y chủ yếu là có công dụng phá hủy, mà Mân Côi lại có thể khống chế. Một đường đi đến tòa nhà mục tiêu, trong phòng theo dõi của bảo vệ không phát hiện được có gì khác thường.
Phòng 1111, con số không tồi. Tiêu Hòa gật gật đầu.
Đối mặt với khoá an toàn, Mân Côi cũng bó tay. Lần này tới lượt Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên nhìn xung quanh không có người ngoài, tiếp tục ngó ngó Tiêu Hòa. Dù thế nào đi nữa hắn sớm hay muộn đều sẽ biết được, cũng không hề do dự, lập tức dán tay vào nơi khóa cửa, một giây sau, cửa mở.
Tiêu Hòa cảm giác mình đã chết lặng. Từ khi bắt đầu có thể nghe hiểu Tiêm Đầu nói chuyện, hắn cảm thấy đã không có thứ gì hù ngã được hắn nữa.
Tốt rồi, hắn đã càng ngày càng gần tới kiểu mẫu đàn ông sắt thép không gì phá được. Sau này cho dù thời sự quốc gia có đưa tin năm 2012 thế giới có thật sự bị hủy diệt, nói không chừng hắn vẫn có thể trấn định mà ngồi ăn cơm.
Tại sao lại nhắc tới ăn cơm? Bởi vì hắn đói bụng.
Đã quá tám giờ, lang thang cả một buổi chiều, hắn vừa mệt lại vừa đói.
Cửa vừa mở, Mân Côi liền giãy khỏi ngực của hắn, chạy về phía TV. Tiêm Đầu cũng nhịn không được chui từ trong túi ra ngoài.
Hai cái đứa này không cần ăn cơm nữa hả? Tiêu Hòa trợn trắng mắt, lập tức đứng ngoài cửa đánh giá bên trong căn phòng ở tầng cao nhất này – nơi rất có khả năng lại gặp phải một màn nhảy lầu thâm độc.
Căn phòng rõ ràng vẫn còn rất mới, gần như không có dấu vết đã từng có người ở qua, trông giống như là sau khi trang hoàng xong liền để cho tới bây giờ.
Thuận tay mở ngăn kéo tủ giày ở gần cửa ra nhìn nhìn, Tiêu Hòa nở nụ cười.
Vốn tưởng rằng đây là phòng trống, sau khi đổi giày đi vào quanh quẩn một vòng, phát hiện từ rèm cửa tới khăn trải giường, thậm chí cả xoong nồi bát đũa đều không thiếu. Xem ra chủ nhân cũng không phải là chưa từng ở qua nơi này, mà chỉ ở trong thời gian rất ngắn.
Trong khi Tiêu Hòa thám hiểm lầu trên lầu dưới thì Viêm Chuyên đã xách nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp ── tất cả nguyên liệu đã mua y đều mang ra.