Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 90



Tiêu Hòa đang tính toán số dư trong tài khoản. Kỳ hạn hoàn lại tiền vay ngân hàng đã tới rồi, còn có mấy khoản chi sau cho tòa biệt thự này, tiền lãi đáp ứng chia cho Vi Dân, toàn bộ cộng lại cần trên dưới một ngàn sáu trăm vạn, may mắn là trải qua quá trình tính toán dày công của hắn, hiện tại trong tài khoản vừa vặn có thể xuất đủ số tiền như vậy.

“Vi Dân tới đây?” Nghe được A Phúc báo tin, Tiêu Hòa ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính.

“Đúng lúc tôi cũng có việc tìm cậu ta. Cậu ta đang ở phòng khách hả?”

“Ừm, Mân Côi vừa đi mở cửa.” A Phúc dính lấy hắn không chịu rời đi.

“Cậu dùng bảng điện tử của cậu nói cho Vi Dân, bảo cậu ta lát nữa tới tìm tôi.” Tiêu Hòa biết nếu Lý Vi Dân tới, Mân Côi chắc chắn phải quấn lấy hắn trong chốc lát. Cũng không biết tại sao Mân Côi lại có hảo cảm với Vi Dân như vậy, nếu không phải có một kẻ là Lý Vi Dân, hắn còn tưởng rằng Mân Côi chán ghét nhân loại cũng nên.

“A Phúc, bài tập viết xong chưa? Đợi lát nữa tôi kiểm tra đấy.”

“Nha…” A Phúc chu miệng lên, không tình nguyện đi xuống lầu. Liệu hắn không làm bài tập có được không?

“Cốc cốc.” Nửa tiếng sau cửa thư phòng bị gõ.

Tiêu Hòa tươi cười đi ra mở cửa. Bất cứ ai trong vòng một năm buôn bán lời một ngàn sáu trăm vạn, tâm tình cũng đều tốt cả.

“Sao lại ướt hết thế này? Mân Côi không lấy quần áo cho cậu thay?” Nhìn thấy Lý Vi Dân cả quần áo lẫn tóc đều ẩm ướt đứng ở ngoài cửa, Tiêu Hòa thu hồi nụ cười, kinh ngạc nói.

“Trước tiên đi tắm nước nóng cái đã, miễn cho bị cảm lạnh. Tớ đi tìm quần áo cho cậu thay.”

“Ai, vẫn là cậu có lương tâm. Mân Côi tuy rằng không tồi, nhưng mà mà dù sao cũng không phải nhân loại, tớ đứng cạnh nó nửa ngày, nó ngây ngốc không nghĩ ra nổi việc tìm cho tớ một cái khăn mặt mà lau.” Lý Vi Dân bày ra bộ mặt khổ sở.

“Đáng đời. Mân Côi còn là trẻ con, làm sao nghĩ nhiều được như vậy, sao không tự đi mà nói với nó?”

Lý Vi Dân thở dài, khổ mà nói không nên lời. Hắn cũng đâu thể nói hắn có hơi sợ con robot rất có hảo cảm đối với hắn kia được?

Hai mươi phút sau, Lý Vi Dân mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm.

“Lần nào cậu tới cũng tìm Mân Côi trước tiên, cẩn thận tớ tố giác với vợ cậu, nói cậu thông đồng thành gian với một người tên là Mân Côi, ha ha.”

“Cút!” Lý Vi Dân trừng mắt, tiếp nhận trà nóng ngồi xuống ghế sa lon.

Tiêu Hòa không thèm để ý cười khà khà, ngồi trở lại chiếc ghế ông chủ thoải mái của chính mình.

“A Tiêu, Mân Côi nó…” Do dự trong chốc lát, Lý Vi Dân nghĩ nghĩ coi có nên kể với Tiêu Hòa hay không.

“Nó làm sao?”

Lý Vi Dân duỗi tay ra, “Tớ cảm thấy lời nó nói có vẻ không được thực tế cho lắm, nhưng mà dường như nó lại thật sự quyết tâm làm đến cùng.”

“Nó nói gì mà cậu rối rắm vậy?”

“Đứa bé kia bảo nó muốn cứu vớt Địa Cầu.”

“Ách, điểm xuất phát khá tốt.”

“Nhưng vấn đề là phương pháp của nó.” Lý Vi Dân quệt quệt mồ hôi không tồn tại.

“Cậu nói thì nói hết đi, đừng có lấp lửng như vậy.”

”Nó bảo nó cần thực hiện một ma trận bên trong thế giới ảo. Nó nói nếu toàn bộ mọi người trên thế giới chỉ nằm nguyên một chỗ, tiến hành giao lưu trong thế giới tinh thần, như vậy hao phí tài nguyên của Địa Cầu sẽ giảm bớt rất nhiều. Đến lúc đó việc duy trì thế giới mạng này cũng giống như ma trận vậy, dùng năng lượng và nhiệt lượng thân thể tự phát ra là được. Cho nên nó quyết định mở rộng một trò chơi siêu thực, từng bước thi hành kế hoạch vĩ đại cứu vớt Địa Cầu.” (Bé này lấy ý tưởng từ film “The Matrix” nè.)

“…Đứa bé kia có chứng vọng tưởng, chúng ta làm người lớn nên thông cảm cho nó.”

“Nhưng tớ dù sao vẫn có cảm giác những gì nó nói rất có thể sẽ thành sự thật.” Lý Vi Dân than thở: “Đáng sợ nhất chính là kế hoạch thứ hai của nó.”

“Còn có cái thứ hai?” Tiêu Hòa kinh hãi.

Lý Vi Dân gật đầu, nhanh chóng nói: “Kế hoạch thứ hai của nó chính là khống chế toàn bộ đạn hạt nhân trên thế giới.”

“…” Hai người lớn nhìn nhau không nói gì.

“A Tiêu, cậu thành thật nói cho tớ biết, Mân Côi có phải người ngoài hành tinh hay không? Được phái đến địa cầu để tiêu diệt nhân loại?”

“Ách… Cái này… Tớ không thể phủ định toàn bộ suy đoán của cậu, dù sao mọi chuyện đều có khả năng.”

Gật gật đầu, trong lòng Lý Vi Dân đã nhận định Mân Côi thuộc về người ngoài hành tinh. Nếu không người máy trí năng nào trên Địa Cầu có thể đạt tới trí tuệ và độ nhân tính hóa như của nó được? Chỉ xem nó biên soạn trò chơi kia, hắn tin tưởng không bao lâu nữa trò chơi trên thế giới này sẽ chính thức tiến vào mạng lưới siêu thực, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề server và tốc độ xử lý mạng cùng một loạt phần cứng là được.

Cũng bởi vì như vậy, hắn mới sợ kế hoạch cứu vớt Địa Cầu thứ hai theo như lời Mân Côi nói. Xem bộ dạng nghiêm túc của nó, hắn cảm giác lời nói con robot thần kỳ này sẽ trở thành sự thật.

“Không bàn về Mân Côi nữa, càng nói càng đáng sợ. Nè, đồng chí Kim Thủ Chỉ (Bàn tay vàng), lão Quảng biết hiện giờ cậu đang làm việc một mình, cứ lải nhải bên tai tớ suốt bảo cho cậu về công ty công tác, đãi ngộ gì gì đó sẽ thương lượng thật tốt. Lúc trước nếu không phải cậu mất tích quá lâu, phòng nhân sự liên tục thúc giục lão Quảng thì ông ấy cũng luyến tiếc sa thải cậu.”

Tiêu Hòa cười ha ha, “Nói ngốc gì vậy? Làm sao lão Quảng kia lại phát lương cho một nhân viên không đi làm được? Cho dù không phát tiền lương đi nữa, ông ta không sa thải tớ thì vẫn luôn phải nộp tiền bảo hiểm dưỡng lão, cậu cảm thấy ông ta chịu chi không? Ông già keo kiệt kia đừng nói là một, hai ngàn mỗi tháng, cho dù có một, hai tệ mỗi tháng ông ta cũng luyến tiếc. Nếu không phải một số hộ khách lớn bên đó biết tớ trở về, muốn chuyển tới chỗ tớ thì cậu cho là ông ta sẽ chủ động tới tìm tớ chắc?”

Lý Vi Dân gãi gãi đầu, nói thật, nếu không phải lão chủ biến thái keo kiệt kia chính là người chú nuôi lớn hắn, hắn cũng không thể có được ngày hôm nay. Tương tự, nếu không phải hắn có được mối quan hệ này, Tiêu Hòa cũng sẽ không lựa chọn bán mạng cho lão Quảng. Cho nên Tiêu Hòa không muốn trở về, hắn hoàn toàn có thể lý giải. Khuyên Tiêu Hòa trở về là nhiệm vụ mà vợ hắn giao cho, hắn, chỉ cần đến là coi như hoàn thành, về phần Tiêu Hòa rốt cuộc có nguyện ý trở về hay không, cũng không phải là việc hắn quản được.

“Cậu biết đấy, Tiểu Ngữ có quan hệ tốt với lão Quảng, tớ cũng bất đắc dĩ mà thôi.”

“Đã hiểu đã hiểu.” Tiêu Hòa pha trò.

Lý Vi Dân thở dài, “Cậu không quay về cũng tốt, lão Quảng này cái gì cũng được, chỉ tội không tin tưởng người khác cho lắm, cho dù cậu làm công cho ông ta đến chết, ông ta cũng sẽ không giao công ty cho cậu. Hiện tại lại nhắm tới cháu gái ổng, muốn đào tạo con bé thành người nối nghiệp. Đúng rồi, chẳng phải cậu muốn xem ảnh chụp con bé từ khi sinh ra tới giờ sao? Tớ mang đến rồi, lấy cho cậu coi.”

Lý ba ba vừa nhắc tới con gái bảo bối, trên mặt lập tức cười thành một đóa hoa, lôi từ trong túi ra một xấp ảnh thật dày giống như đang hiến vật quý.

Tiêu Hòa trợn trắng mắt, thầm nghĩ mình khách sáo nói bừa mà cậu ta cũng coi là thật sao? Nhưng nhìn bộ dạng hạnh phúc của Lý Vi Dân, hắn cũng không đành lòng đả kích nhiệt tình của cậu ta, đành phải ngồi xuống sôpha cùng tên ba ba ngốc này ngắm nghía ảnh ngọc của thiên kim nhà cậu ta.

Nhìn từng tấm ảnh chụp được lật qua lật lại, Tiêu Hòa ngoài miệng nói thật đáng yêu, thật đáng yêu, trong lòng lại thẳng bĩu môi. Một con nhóc trần truồng thì có gì đáng khoe? Cái mũi tẹt tẹt kia chẳng giống cha cũng chẳng giống mẹ, đôi con ngươi láo liên vừa nhìn đã biết là một đứa láu cá. Hơn nữa đây là nuôi người hay là chăn heo vậy? Nhìn nó phì thế kia, sau này lớn lên giảm béo cũng là cả một vấn đề đấy.

Lý Vi Dân không biết bằng hữu tốt nhất ở trong bụng đang oán thầm con gái bảo bối của hắn, vẫn liên tục lật a lật, hận không thể miêu tả cả quá trình lớn lên của con gái mình cho Tiêu Hòa một lượt.

***

Viêm Chuyên cảm nhận được tiếng gọi của con mình, một đường tìm kiếm tới đây. Nơi này đã không còn là địa giới của Trung Quốc, nhớ lại bản đồ thế giới y từng xem qua, dựa theo phương hướng, hẳn là gần Myanmar. Hậu duệ của y sao lại chạy tới tận đây? Còn nữa rốt cuộc nó sinh ra bằng cách nào?

Không ổn! Viêm Chuyên nhanh chóng tăng tốc. Y cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại khác ở ngay gần đó, mà cỗ năng lượng này lại không phải là tộc nhân của y.

***

Công trình kiến trúc có chức năng ẩn mình trên mặt đất gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, nhìn qua giống như đã bị hoả lực oanh kích dữ dội.

Trên mặt đất chính giữa khu kiến trúc nứt ra một cái lỗ hổng, có một cầu thang rộng lớn kéo dài xuống dưới. Thân thể giập nát của nhân loại la liệt khắp nơi, máu thuận theo cầu thang chảy xuống.

Phía dưới cầu thang là một cái bục phẳng, mặt sau của bục là một tòa kiến trúc phi thường hiện đại. Nhưng tòa kiến trúc này cũng bị hủy hoại tới một mức độ nhất định, nơi vốn là cửa chính đã bị méo mó biến dạng, thủy tinh rơi vãi đầy trên mặt đất. Nhân viên trong đại sảnh đã rút lui toàn bộ, chỉ còn lại có một ít quái vật giống như phi nhân loại đang chảy nước miếng, phát ra tiếng gào thét khàn khàn.

Đám quái vật dần dần tạo nên vòng vây, giữa vòng vây của bọn chúng là một gã đàn ông thân cao gần hai mét, cực kỳ tuấn mỹ, hệt như một siêu mẫu.

Cực hạn đẹp và cực hạn xấu, chấn động mãnh liệt vào thị giác người xem.

Liệt Uyên nhìn đám sinh vật đang ngăn cản hắn, ném phần còn lại của thi thể nhân loại trên tay xuống, phát ra một tiếng cười lạnh. Chỉ bằng mấy thứ này cũng muốn ngăn hắn lại? Quả thực đúng là nực cười.

Có điều trên người đám quái vật này dường như cũng có chút năng lượng tồn tại, so với mấy tên nhân loại phế vật chỉ có thể nhìn mà không thể ăn kia vẫn tốt hơn nhiều lắm. Ha ha, nếm chút khai vị trước khi hưởng dụng bữa tiệc lớn cũng coi như không tệ.

Nghĩ vậy, trong mắt Liệt Uyên, đám quái vật xấu xí bỗng trở thành một bàn ăn thịnh soạn. Không thể chờ được nữa, hắn nhào tới đám sinh vật kia.

Phu nhân và Đỗ Vệ nhìn màn hình theo dõi, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Người kia đã làm cái gì vậy? Tại sao toàn bộ bán thành phẩm vừa đụng tới hắn liền biến thành bột phấn? Hắn là ai ? Là cái gì?”

Đỗ Vệ đương nhiên không trả lời được.

“Mọi người chú ý! Tôi là Đỗ Vệ, những lời sau đây không phải diễn tập, nhớ kỹ không phải diễn tập! Toàn bộ nhân viên không có vũ khí rút hết về hầm trú ẩn số hai trong vòng mười phút, không có chỉ thị không được đi ra. Vượt quá mười phút, hầm trú ẩn số hai đóng kín cửa lại. Lặp lại một lần nữa, toàn bộ nhân viên không có vũ lực dựa theo phương pháp sơ tán trước kia, đồng loạt lui vào hầm trú ẩn số hai.” Đỗ Vệ phát ra chỉ thị qua loa phóng thanh.

Lập tức hắn lại mở bộ đàm ra: “Phân đội số ba và số bốn phối hợp tác chiến, phóng xuất toàn bộ bán thành phẩm dưới lòng đất ra ngăn người nọ lại! Nha Nha, em phụ trách tập kích. Bất luận sống chết. Chung Xá, mang X21 lại đây.”

“Đỗ Vệ, liên hệ với công ty CED cho tôi. Để tôi hỏi xem bọn họ thế này là có ý gì!” Mắt phu nhân ngập tràn vẻ giận dữ. Sở nghiên cứu này tốn của bà không ít tâm huyết, hiện tại chẳng những bị người ta tìm được, còn bị phá hoại trắng trợn, chuyện này bảo bà làm sao nhịn nổi?

Đỗ Vệ đẩy kính mắt, “Tôi không nghĩ người kia là người của CED.”

“Tại sao?”

“Ngài cảm thấy cơ sở vật chất của CED kém bao nhiêu so với chúng ta?”

“Sàn sàn nhau.” Phu nhân trả lời đúng trọng tâm.

“Như vậy ngài cảm thấy CED có thể sáng tạo ra được sinh vật có năng lực này sao?”

“Thế vậy người kia là ai? Mục đích của hắn là cái gì?” Phu nhân cũng hiểu được đạo lý này, nhưng mà ̣làm người thì chung quy vẫn tồn tại tâm lý cầu may.

“Phu nhân, đợi lát nữa Chung Xá đến đây, ngài để cho cậu ta hộ vệ ngài mang X21 rời đi trước. Về phần người này để tôi tiếp đãi là được rồi.” Đỗ Vệ trầm mặt nói.

“Nhất định phải bỏ lại nơi đây sao?” Phu nhân còn có chút không đành lòng.

“Bắt buộc phải bỏ thì bỏ đi thôi. Mục đích của người này không rõ ràng, sức mạnh lại quá cường đại. Nếu chúng ta không muốn làm cho quân đội Trung Quốc và Myanmar chú ý thì phương pháp duy nhất là phải tạm thời buông tha cho cái trụ sở này.”

“Được.” Phu nhân cũng không nhiều lời nữa, dứt khoát nói: “Chúng ta gặp lại ở Thái Lan.”

Thỏ khôn có ba hang, vốn liếng của bọn họ cũng không chỉ có một cái này. Chỉ cần không suy kiệt tới gốc rễ, bọn họ có thể làm lại từ đầu, về phần đám quái vật dưới lòng đất kia, cho dù bị hủy cũng không vấn đề gì.

“Được.” Mắt thấy đám bán thành phẩm, vũ khí cuối cùng toàn bộ biến thành bụi phấn, Đỗ Vệ hít sâu một hơi, đẩy cửa bước ra.

***

“Cậu bảo có người điều tra tớ là có ý gì?”

“Một người cảnh sát. Hình như là mới từ nơi khác điều tới. Họ Chu, kêu Chu Phóng. Cậu có ấn tượng không?” Lý Vi Dân thu hồi ảnh ngọc của con gái, bắt đầu bàn về chính sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.