Dữ Tích Thù

Quyển 1 - Chương 9: Tư ức lam sam (8)



Thật ra, trong mộ Triển Chiêu cũng không có Triển Chiêu.

Dĩ nhiên không có, Triển Chiêu chết nơi sa trường, chỗ đó rất xa Biện Lương, ngay cả Bàng tướng quân có tâm, cũng chỉ có thể hết sức mình truy tìm hài cốt cho y, rồi sau đó an táng thật tốt thôi, muốn đưa về Biện Lương, cũng là vô cùng khó.

Huống gì, hài cốt của Triển Chiêu căn bản cũng không tìm được.

Bàng Thống nói, ngày 14 tháng hai, hai năm trước, một trận đột kích, thật sự là không ngờ, nếu không phải nhờ ba thanh tụ tiến cuối cùng của Triển Chiêu lại thêm trợ giúp của trời, một cơn bão cát đột ngột tới, thì Đại Tống muốn thắng, thật sự rất nan.

Cũng nhờ một trận bão cát kia, mà không thể nào tìm được hài cốt của Triển Chiêu nữa.

Trong chiến trường nọ, vô số anh hùng chết trận sa trường, đều bị mai táng dưới ngàn vạn lớp cát vàng, không tìm ra tung tích, cả chút dấu vết lưu lại cũng không có, Triển Chiêu chính là một người trong số đó.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy mỉa mai, không ngờ, người thấy Triển Chiêu lần cuối lại là Bàng Thống, không phải Công Tôn tiên sinh, không phải Bao đại nhân, càng không phải là Bạch Ngọc Đường hắn, thậm chí cũng không phải vị huynh trưởng thần bí của Triển Chiêu, mà lại là Bàng Thống.

Bàng Thống mang về thứ cuối cùng Triển Chiêu lưu lại, thanh Cự Khuyết đã bị gãy làm hai.

Vốn là hắc kim cổ kiếm dày sắc, ở cuối cùng của cuối cùng, cũng theo sinh mạng của chủ nhân mà gãy, không ai có thể nhìn thấy người thanh niên ôn nhuận mặc áo lam cầm Cự Khuyết trong tay bảo hộ một mảnh thanh thiên của dân chúng.

Hài cốt của Triển Chiêu vẫn còn ở lại góc nào đó của Hảo Thủy Xuyên, không biết liệu có người nào vì phòng ngừa ôn dịch mà dọn dẹp chiến trường, lúc đó thấy một vạt áo màu lam của người nọ, sau đó tìm ra hài cốt đã mục nát, an táng đàng hoàng.

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, như là tự giễu.

Thật xa xỉ, chết trận ở sa trường đều là anh hùng hào kiệt, mà anh hùng hào kiết, rất ít có người được an táng đàng hoàng, mà nhiều hơn là tìm đại một hố chôn một mớ, vùi lại là được rồi.

Nhưng, hắn không cam lòng.

Cho dù là thật lâu về trước, lúc hắn còn lẩm bẩm, “Đần mèo, mèo thối, mèo nát, mèo chết”, hắn cũng không cam tâm, Triển Chiêu phải chết như thế này.

Bạch Ngọc Đường nhìn về phần mộ trống rỗng, mím chặt môi.

Con mèo đần kia, lúc còn sống luôn tẫn chứ, ngươi có khi nào nghĩ tới, cho dù ngươi vì giang sơn Đại Tống, dân chúng Đại Tống làm nhiều thứ như vậy, chờ đến lúc ngươi chết rồi, cũng không có bao nhiêu người nhớ tới.

Hai năm, có bao nhiêu người đã quên mất thanh niên ôn nhuận ở phủ Khai Phong năm đó?

Không không đãng đãng, không không khoáng khoáng

Bạch Ngọc Đường vẫn nhớ, hai năm trước, lúc mang Cự Khuyết gãy đôi thay chủ nhân nó hạ tác, chỗ này có bao nhiêu người, khóc không thành tiếng, nhìn qua tỉnh táo nhất, lại là người nên gào thét nhất – Triển Lâm.

Triển Lâm a, nam nhân kia đúng là giống với Triển Chiêu…

Bạch Ngọc Đường nhẹ thở ra một hớp..

Nhưng, chỉ là nhìn qua mà thôi, tuy bảo là huynh đệ, nhưng không biết, Triển Lâm – Triển Chiêu hai huynh đệ này rốt cuộc ai không mẹ ai giống cha? Bộ dáng là tương tự đến tám phần, tính tình lại không như nhau.

Triển Chiêu được gọi là khiêm khiêm quân tử, Triển Lâm chỉ làm người ta cảm thấy không thuộc nhân gian.

Chẳng qua, trước tang lễ của Triển Chiêu, tuy bảo Triển Lâm hết sức lạnh lùng tỉnh táo, nhưng trên thực tế, luôn luôn không màng tới sinh tử của mình, đối với đương kim Thánh thượng nói ra rất nhiều lời bất kính, chỉ vì muốn mang về cho đệ đệ đã mất nhà mình một đáp án hợp lý.

Mặc dù, đến cuối cùng, hắn vẫn không làm gì.

Bạch Ngọc Đường mím môi, ngồi chổm hổm xuống trước mộ bia của Triển Chiêu, mặc dù hắn biết, nơi này không có Triển Chiêu mà hắn nhung nhớ, nhưng vẫn muốn vịn vào thứ này.

Triển Chiêu đi tới một nơi hắn bây giờ không tới được, chả lẽ một nơi nương tựa cũng không cho hắn sao?

“Miêu nhi, ngươi có cô độc?” Ngón tay theo mộ bia miết qua từng chút, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mở miệng, muốn nặn một nụ cười, nhưng không thành công, nụ cười kia so với khóc còn khó nhìn, “Miêu nhi, nếu ngươi cô độc, nhớ về tìm Bạch gia, biết không?”

Lời nói còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường đã nghe thanh âm răng rắc sau lưng, đứng thẳng người, Họa Ảnh trong tay đẩy ra chưởng thủ của người vừa đột ngột đánh tới.

Người tới là nữ nhân, một thân cẩm y Tô tú, mặt trái soan, ngũ quan tinh xảo, nếu nhìn bộ dáng thôi, Bạch Ngọc Đường có lẽ sẽ cho nàng là một thiên kim tiểu thư được người nhà cưng chiều ưu ái, bất quá, sau khi đỡ lấy một chưởng kia, bất kể là ai cũng sẽ không xem thường nữ nhân kia nữa.

Nếu là công tử đại thiếu gia nhà bình thường, sợ rằng đã sớm bị cỗ nội lực mạnh mẽ kia đánh một chưởng phun máu, cũng may đây là Bạch Ngọc Đường, tuy có Hoa Ảnh đỡ giúp, vẫn cảm thấy hổ khẩu tê dại.

Không thể khinh thường.

Hơn nữa, cô gái này dường như vô cùng bất mãn với hắn.

Bạch Ngọc Đường hơi nheo lại cặp mắt hoa đào hẹp dài đã câu đi không biết trái tim của cô nương, hắn có thể khẳng định, hắn quả thật không biết nữ nhân trước mắt, càng không biết mình đắc tội nàng ở chỗ nào.

Bất quá, Bạch Ngọc Đường cũng không dám chắc, mình không hề đắc tội qua nữ nhân hắn không quen biết này.

Dù sao, người hắn đắc tội quả thật quá nhiều.

Hai năm trước, lúc thiếu niên khinh cuồng, cho là trên đời này vốn không có gì hắn không làm được, đối với những kẻ xem hắn là tử địch, từ người giang hồ tới người trong quan phủ, hắn đều không để vào trong mắt, nếu trong số họ có ai truyền ra tin đồn không tốt về hắn, đại khái là muốn bị sửa chữa một phen, Bạch Ngọc Đường tâm tư nhạy bén, sẽ không để đối phương bắt lại chuôi mình.

Mà hôm nay, Bạch Ngọc Đường đối với chuyện mình, sẽ không còn để ý như vậy, chúng muốn nói, thì cứ cho chúng nói đi, dù sao Bạch gia cũng không vì thế mà thiếu đi miếng thịt, nhưng nếu có kẻ dám nói bậy bạ về Nam hiệp năm đó, sợ rằng kết quả sẽ còn thảm hơn những kẻ làm Bạch Ngọc Đường khó chịu ngày xưa nhiều, còn lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng không che giấu, trực tiếp chặn họng đối phương: “Nếu khó chịu với Triển Chiêu, chính là đối nghịch với Bạch Ngọc Đường!”

Không cần nói cũng biết, đối nghịch với Bạch Ngọc Đường, kết quả, dĩ nhiên sẽ không bao giờ tốt cả.

Nói không chừng, cô nương này là người nhà gì đó của những kẻ từng bị hắn đùa bỡn…

Có điều, đổi sang cách nghĩ khác, nếu đối phương có một thân thích như thế, nếu mình muốn đùa bỡn hắn, sẽ không có đơn giản vậy đâu…

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, nữ nhân đối diện búi tóc phụ nhân chỉ nhẹ nhàng sửa sang lại váy lụa màu tím của mìm, vỗ vỗ bụi bặm như có như không trên người, dường như cũng không để người trẻ tuổi ở đối diện vào mắt.

Bạch Ngọc Đường vẫn không sao nhịn được, nhẹ nhấp môi mỏng: “Không biết tại hạ, đắc tội phu nhân khi nào?”

Nếu là Triển Chiêu, khi đối mặt với tình hình như vậy, có lẽ cũng sẽ nói như thế.

Bạch Ngọc Đường tự nhiên giật mình tỉnh lại.

Thật ra, không chỉ A Mẫn, mà cả mình, cũng vì muốn lưu lại y, mà học hỏi y.

Nếu là y, có lẽ y sẽ làm như vậy, cho nên, mình cũng theo làm như vậy, giống như chỉ cần làm thế, sẽ như thể y vẫn còn ở lại bên mình…

Nếu là y…

Nữ nhân mặc y phục màu tím cũng không để ý tới suy nghĩ mông lung của Bạch Ngọc Đường, ánh mắt lạnh băng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Ngươi không đắc tội ta, bất quá, vận khí ngươi không tốt, hết lần này tới lần khác gặp phải ta, ta bình sinh ghét nhất loại người như ngươi vậy…”

Thế là lập tức, hỏa khí của Bạch Ngọc Đường phừng lên, “Rốt cuộc cô muốn gì?”

“Không có gì.” Nữ nhân cười lạnh, hơi thở khạc ra khỏi miệng cũng như thể dính vào hàn khí, “Đưa kiếm tuệ treo trên kiếm Cự Khuyết của triển chiêu giao cho ta, sau đó, ta sẽ không dính dáng gì tới ngươi nữa.”

Triển Chiêu…

Bạch Ngọc Đường run lên, chợt lui về sau một bước.

Kiếm tuệ Triển Chiêu vốn treo ở Cự Khuyết, loại đồ này, văn nhân như Bao đại nhân hay Công Tôn tiên sinh, bình thường đều không để ý, cho nên, trước lúc họ mang Cự Khuyết hạ táng thay Triển Chiêu, hắn đã lấy xuống kiếm tuệ treo trên chuôi kiếm xuống, cũng không ai để ý.

Hắn cứ nghĩ vốn là sẽ không ai biết, kiếm tuệ kia Triển Chiêu dùng rất lâu, thật ra bây giờ đang ở trên người hắn, mà đúng là, sau hai năm, cũng không ai hỏi tới chuyện này.

Mà nữ nhân ngày, hiện tại, lại nhắc tới.

Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của đối phương, không phủ nhận, mà trực tiếp bác bỏ đề nghị của nàng, “Ta sẽ không giao nó cho bất cứ ai.”

Đó là món đồ duy nhất của Triển Chiêu ở lại bên cạnh hắn, làm sao có thể giao cho người khác?

Không thể nào.

Nữ nhân giương mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi dựa vào cái gì mà cầm đồ của Triển Chiêu? Ngươi tưởng, mình là gì của Triển Chiêu, mà có thể ôm kiếm tuệ y luôn dùng lúc còn sống?”

Đúng thế, dựa vào cái gì?

Bằng lưỡi dao lạnh băng không ai nhường ai giữa hắn với Triển Chiêu? Bằng thử miêu chi tranh mà giang hồ quan phủ đều biết?

Cuối cùng, hắn nói, “Vì y là người trọng yếu nhất của ta.”

Đáp án này, đúng là ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí là trần thế bất dung.

Bạch Ngọc Đường thấy nữ nhân đối diện trước là sững sờ, sau đó tựa như hiểu ra, cuối cùng, khuôn mặt vốn lạnh nhạt kia, cuối cùng vẫn bày ra thần sắc chán ghét, ngược lại cũng không nghĩ ra.

Phản ứng như thế, thật ra cũng bình thường, cũng không phải ai cũng thông tình đạt lý như đại tẩu.

Chẳng qua, lời tiếp theo của nữ nhân, cũng làm hắn không hiểu được.

“Ta vốn nghĩ, ta đã vô cùng ghét nam nhân, không chỉ những thứ tam thê tứ thiếp hàng đêm sanh ca, còn có nam nhân thường xuyên tới nơi yên hoa, nhưng không hề nghĩ rằng, trên đời này, trình độ nam nhân làm người ta chán ghét, còn vượt xa suy nghĩ của ta nữa.” Nữ nhân hừ lạnh, thanh âm còn lạnh hơn trước đó nhều, “Phong lưu thiên hạ, hồng nhan tri kỷ khắp nơi Bạch Ngọc Đường, đến cùng, lại si tình với Triển Chiêu như vậy? Trước bất kể đây là thật hay giã, ở trong con mắt Bạch Ngọc Đường ngươi, những thứ hồng nhan tri kỷ khi xưa rốt cuộc là cái gì? Mà Triển Chiêu, trong lòng ngươi là cái gì? Bạch Ngọc Đường, quả nhiên ngươi không cô phụ danh hiệu “Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân’ a…”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, thấy nữ nhân đối diện giống như bị hắn đánh lạc hướng, cũng không nói về kiếm tuệ Triển Chiêu để lại nữa, ít nhất tạm thời không muốn lấy lại nó, trong bụng thoáng thở phào, cũng không nghĩ tới nữa.

Nữ nhân vung tay áo, vẩy ra bụi mù màu trắng.

Bạch Ngọc Đường không đề phòng hít vài hơi, khói trắng lan tỏa, bay vào hầu quản hắn, chỉ có thể tạm thời lấy Họa Ảnh chống đỡ, cũng không dám thả lỏng.

Nữ nhân này, cuối cùng là ai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.