Dữ Tích Thù

Quyển 2 - Chương 12: Man thiên quá hải (12)



Bạch Ngọc Đường vốn không muốn dính líu gì tới Trữ gia, lại không biết làm sao, chợt tin tức thay đổi, không ngờ dính dáng tới chuyện tụ hội của đám võ lâm vớ vẩn của Trữ gia.

Binh khí tốt, chỉ có ở trong tay chủ nhân tốt, mới có thể phát huy tác dụng, bằng không, cũng chỉ là một binh khí tầm thường, thậm chí, nếu bản lãnh chủ nhân không cao, không chế ngực được, thì cuối cùng sẽ hại người hại mình.

Bạch Ngọc Đường “chậc chậc” hai tiếng, sau đó mặt dày đi theo bên cạnh Triển Chiêu, có ý để y theo mình đi chung.

Triển Lâm thấy Bạch Ngọc Đường cứ bám lấy Triển Chiêu, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nói gì.

Tình hình hiện tại của Triển Chiêu, thật sự khó mà nói, Bạch Ngọc Đường cũng là người có phân tấc, nếu có hắn theo bên người Triển Chiêu, ít nhiều gì cũng an tâm được chút, chẳng qua, hắn vẫn rất không muốn Triển Chiêu xuất đầu lộ diện, chỉ cần sơ ý một chút, bị người ta nhận được, sẽ lại một phen tình phong huyết vũ.

Nam hiệp hai năm rưỡi trước chết trận chết mà sống lại?

Triển Lâm rất không thích Triển Chiêu bị một đám người đẩy lên đầu gió đỉnh sóng.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ cầm tin thơ mấy ngày trước anh tư phái bồ câu của Hãm Không đảo gửi tới, đưa ra trước mặt Triển Lâm.

Từ lúc Triển Chiêu xuất hiện trở lại, tâm tình của Bạch Ngọc Đường bắt đầu xuẩn xuẩn dục động, hắn nhớ lại Cự Khuyết bị cắt đôi năm ấy thay thế Triển Chiêu chôn xuống đất, hắn nhớ lại lần nữa nhìn thấy Triển Chiêu là một người mặc thân lam y cùng hai bàn tay trắng.

Trải qua một khoảng thời gian dài, nhóm đương gia của Hãm Không đảo rốt cuộc cũng bỏ qua.

Biểu hiện của Bạch Ngọc Đường hết sức rõ ràng, hắn không lập gia đình, người hắn muốn là Triển Chiêu, chỉ một người này.

Nếu hắn nhất định không chịu buông tha, nếu bây giờ Triển Chiêu đã sống lại, vậy, cứ mặc tụi nhỏ đi, nếu bọn nó thật sự có thể thành chánh quả, ngược lại cũng không sao, chỉ sợ Triển Chiêu không chịu.

Cho dù Triển Chiêu chịu, Triển Lâm cũng không muốn nhẹ lòng.

Người khác có thể không rõ, nhưng Tương Bình biết, Triển Chiêu từ nhỏ tang mẫu, hồi đó làm ăn của Triển gia vẫn rơi trên vai Triển phụ, nhiệm vụ chủ yếu của Triển Lâm là chăm sóc em  trai mình cho tốt, có thể nói, Triển Chiêu gần như do Triển Lâm nuôi lớn, muốn giao cả đời Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường, Triển Lâm chắc chắn sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy.

Bất quá, đấy là chuyện Bạch Ngọc Đường cần phải lo.

Trong thơ Bạch Ngọc Đường đưa cho Triển Lâm nói là, Tô Châu vốn có một cao nhân ẩn sĩ, là chủ nhân của Thất Tinh Long Uyên, nghe nói, ba tháng trước người này qua đời, đem Thất Tinh Long Uyên cho hảo hữu xử trí.

Người bị giao phó trách nhiệm nặng nề này bất quá chỉ là một giới thư sinh, mà Thất Tinh Long Uyên là thượng cổ thần binh, chỉ mới không quá mấy tháng, người này đã không chịu nổi sát khí của cổ kiếm, cuối cùng muốn bỏ đi, chẳng qua, y cũng không muốn đem hảo kiếm giao cho kẻ vô dụng, nếu không hảo hữu trên trời có linh thiêng cũng không an lòng, người vô dụng lại không trị được hảo kiếm, vừa mai một kiếm vừa hại người.

Vị thư sinh này cũng hiểu, y biết mình khẳng định không thể đặt kiếm bên người lâu, nếu không nhất định không toàn mạng, tuổi mình cũng không nhỏ nữa, có lẽ sẽ không chịu được lâu, cơ mà y cũng biết, Tô Châu nàu có một thương cổ rất thích giang hồ, thu thập rất nhiều binh khí, vì vậy hấp dẫn rất nhiều người giang hồ tới đây.

Y hiểu không thể gửi gắm hi vọng vào những kẻ giang hồ ngay cả binh khí thuận tay cũng không tìm được, người như thế, cho hắn, cũng chỉ biết hải người hại mình, y gửi hi vọng chính vào những kẻ tới để góp vui chứ không màng binh khí vậy, phần lớn họ là cao thủ chân chính, có lẽ có thể trị được Thất Tinh Long Uyển, hoặc là tìm cho nó một tân chủ nhân tốt.

Cho nên, vị thư sinh này muốn đi xem lôi đài kia một chút.

Triển Lâm cầm tin thơ trên tay, trong lòng kích động không thôi.

Chuyện hắn muốn tìm cho Triển Chiêu một thanh binh khí thuận tay đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng binh khí dễ tìm, binh khí tốt thì khó lại càng khó, hắn cũng không muốn tìm đại đùa một binh khí cho Triển Chiêu.

Đệ đệ của Triển Lâm hắn, đồ trên tay, dĩ nhiên phải là thứ tốt nhất.

Tin tức này thực sự là quá tốt, ít nhất là có khả năng.

Triển Lâm nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, hiếm khi hòa hoãn lại không ít, “Làm phiền Bạch ngũ gia phí tâm…”

Bạch Ngọc Đường khoát tay, “Không phí, những chuyện này đều nhờ Tứ ca tra, huynh ấy có thể tra kỹ như thế, đúng là Bạch gia cũng không ngờ…”

Triển Lâm gật đầu, tra thế này đúng là cẩn thận, “Đã vậy, tiểu Chiêu, đệ với Bạch ngũ gia cùng nhau đi xem một chút, có lẽ còn gặp được mấy tiền bối, ừ, nhớ phải chú ý, nên cẩn thận chút, tốt nhất đừng cho người ta nhận ra.”

Bạch Ngọc Đường gật, “Ừ, chúng ta sẽ chú ý.”

Tuy nói như thế, nhưng vẫn không an tâm, Diệp Thời Tích lúc này mở miệng, “Thiếp cũng theo nhìn một chút, từ lúc thiếp lui khỏi giang hồ chắc cũng được chín năm rồi, đúng lúc đi xem xem, người trẻ tuổi hiện nay, đặc biệt là nam nhân trẻ tuổi, có còn không biết điều như năm đó hay không…”

Lúc nói tới đây, ánh mắt của Diệp Thời Tích híp lại thành một đường chỉ, mang theo mùi nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường nhớ lại, Diệp Thời Tích hết sức ghét nam nhân, nhưng tới giờ, hắn cũng không biết lý do thế nào, có điều cũng không sao, chỉ cần cô ta đối xử với Triển Chiêu thật tốt, mấy chuyện khác cũng không cần nghĩ nhiều.

Triển Chiêu bây giờ, tốt nhất không bị người ta nhận ra, Bạch Ngọc Đường tuy không biết tình hình hiện tại ra sao, nhưng, thấy dáng vẻ của Diệp Thời Tích cùng Triển Lâm, xem ra họ có tính toán riêng của mình.

Bộ dáng cưng chiều Triển Chiêu của Triển Lâm, cũng bộ dáng ca ca cưng chiều mình cũng không khác mấy, thậm chí Triển Lâm còn mạnh hơn, có lẽ Triển Chiêu từ nhỏ đã khá khéo léo, không giống mình quậy tưng, nhưng bất kể ra sao, Triển Lâm tuyệt đối không phải người sẽ hại Triển Chiêu.

Còn về những khả năng khác, tỷ như, Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích muốn giấu Triển Chiêu đi, Bạch Ngọc Đường chỉ cười cười cho qua.

Triển Lâm, nhất định sẽ không để Triển Chiêu mai danh ẩn tánh cả đời, mặc dù cái này cũng không chắc lắm, nhưng kiểu gì cũng sẽ cho Triển Chiêu quanh minh chính đại bước chân trên lãnh thổ Đại Tống rồi, bây giờ chỉ là tạm thời, tới lúc đó, bất kể như nào, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ tìm thấy hành tung của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường đã sớm hiểu rõ rất nhiều chuyện, cho nên, chuyện cướp Thất Tinh Long Uyển kia chỉ là tình thế bắt buộc, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Triển Chiêu không nói gì, chỉ gật đầu, ý bảo mình hiểu.

Bạch Ngọc Đường tùy lâu lâu nhìn qua rất trẻ con, có lúc cãi nhau với Ký nhi không ngưng, nhưng Triển Chiêu vẫn cảm thấy, Bạch Ngọc Đường là một người đáng để người ta tin nhiệm, tuy y không nói ra những lời này, nhưng trong đầu y, lại cho là như thế.

Những lời như thế mà nói ra, cái đuôi con chuột của Bạch Ngọc Đường khẳng định sẽ chỉa lên trời.

Mặc dù lòng tin của Bạch ngũ gia là 10 phần, nhưng vẫn muốn phòng ngừa vạn nhất, nếu vị thư sinh kia không lợi hại như tứ ca nói, thì để ông ta hiểu rõ sự lợi hại của võ công, đúng là làm khó người ta.

Hôm sau, tuy Bạch Ngọc Đường 12 phần không cam lòng, lại vẫn kéo Triển Chiêu dậy thật sớm, đi về phía lôi đài của Trữ gia.

Cái lôi đài này, cách xa thị trấn khủng kiếp.

Tô Châu dù sao cũng chỉ là một vùng nhỏ, đông người lắm chuyện, một khi nháo lên rồi, thì không chỉ ồn ào thôi, mà có lẽ còn tổn thương tới tánh mạng, nếu chỉ có người giang hồ không thì thôi, giang hồ quản chuyện giang hồ, quan phủ cũng không muốn quản, nhiều lắm là phát thông báo có người chết ở đây để người quen xách về, không thì đào hố chôn, không lo gì nhiều lắm, nhưng, trong thị trấn phần lớn lại là dân chúng tay trói gà không chặt, họ không phải người giang hồ, nếu xảy ra chuyện lớn gì, Trữ gia sẽ phải chịu phạt.

Tuy bảo của cải Trữ Tư nhiêu, nhưng cũng không muốn chịu tội oan uổng, vậy nên dứt khoát dời lôi đài tới ngoại ô.

Ngoại ô tuy không náo nhiệt bằng thị trấn, nhưng người tới người đi cũng không thiếu, còn nữa, Trữ Tư tổ chức đại hội lớn như vậy, mục đích cũng chỉ cho đỡ nghiện mà thôi, chuyện như vầy tự mình biết là được, làm huyên náo quá không tốt.

Bạch Ngọc Đường khoác tay lên vai Triển Chiêu, vẫn là bộ dạng huynh đệ tốt, cả Triển Chiêu cũng quen rồi, chẳng qua, trên tay dùng mấy phần lực.

Quá nhiều nhiều, không được tách ra, lỡ đầu bị người ta nhận ra, không phải chuyện tốt.

Ánh mắt bắn đi bốn phương tám hướng, cái vị thư sinh trong thơ đó rốt cuộc trông như nào? Tứ ca nói, chủ nhân của THất Tinh Long Uyên là do tuổi lớn nên mới chạy không thoát số mạng, huống gì hắn còn ẩn cư, cho nên xem như thư sinh quen biết hắn trễ, thì người này ước chừng cũng không trẻ tuổi bao nhiêu.

Còn Diệp THời Tích đi theo sau lưng Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, ánh mắt chăm chăm nhìn lên cánh tay đang ôm vai Triển Chiêu của Bạch Ngọc Đường, hơi híp lại.

Cái tên Bạch Ngọc Đường này, quả nhiên còn chưa chịu buông tay.

Thật ra dưới mắt Diệp Thời Tích, người như Bạch Ngọc Đường rất mâu thuẩn, hắn không giống những nam nhân trước kia nàng biết, tham luyến mỹ sắc ở lại thanh lâu, thậm chí không xem phu nhân trong nhà là thứ gì, cũng không giống người Triển gia, chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ chuyện tình cảm, chỉ thuận theo tự nhiên.

Bạch Ngọc Đường như thể nằm giữa, làm Diệp Thời Tích hận cũng không được, nhưng cũng không thể thưởng thức.

Có điều, mục đích của hắn là tiểu cữu tử đơn thuần, cho nên, vốn là không có quan hệ, lập tức hóa thành tử địch.

Triển Chiêu đối với Diệp THời Tích không chỉ là tiểu cữu tử, mà còn là ân nhân cứu mạng, hơn nữa, trong mắt nàng, y đúng là kẻ đơn thuần không thể tả, vì vậy, người nào muốn cướp y đi chính là kẻ không thể tha thứ!

Người thật nhiều, không, là quá nhiều…

Triển Chiêu vốn là người an tĩnh, hôm này tới một nơi phức tạp như thế, dĩ nhiên không thể thích ứng.

Vô thức nhíu mày, y không muốn để người bên cạnh lo lắng cho mình quá, hai năm lâu như vậy, chỉ vì bệnh tật trên người, mà đại tẩu đã phải bộn bề nhiều việc, hiện giờ, đây chỉ là vấn đề nhỏ nhoi….

Tuy nói thì nói thế, nhưng vẫn còn không thích được.

“Mèo con, chúng ta tạm thời chờ chút đi, người bây giờ nhiều quá, chen mệt…” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại gần mình, hắn vẫn nhớ, Triển Chiêu vốn là người an tĩnh, tình hình như thế, y chắc là khó chịu lắm.

Nghĩ nghĩ nữa, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy đau đầu.

Chờ tới lúc thi đấu diễn ra, chỉ sợ càng phức tạp hơn bây giờ nhiều, la ó gào rú bảo đảm không thiếu, tình hình thế này, chỗ nào có thể để Triển Chiêu tốt hơn đây?

Đáng ra, không nên cho y tới, chuyến này tự đi một mình, có lẽ cũng xử lý xong, nhưng mà…

Hắn có tư tâm, muốn y một mực ở bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.