Trên Hãm Không Đảo vẫn luôn náo nhiệt như cũ, nguyên nhân cũng là, từ sau nửa tháng trước ở Tô châu, Bạch Ngọc Đường, Triển Lâm, Diệp Thời tích tìm được bội kiếm cho Triển Chiêu rồi, còn xảy ra vài chuyện nữa.
Trữ viên ngoại của Tô Châu không phải kẻ bất tài, lão đã quan sát cơ quan ám khí của Cổ Lận Thiên từ lâu rồi, tài nghệ của ông hết sức tinh xảo, tuy không thể so với Đường Môn, nhưng cũng dư sức, đồ tốt của Đường Môn không truyền ra ngoài, càng vô cùng đắt. Người thường mua không nổi, cho nên trên giang hồ không thiếu người lui tới xin bán, những kẻ giang hồ tìm đến Cổ Lận Thiên không phải ít, mà Trữ Tư không chỉ một lần muốn giao dịch ông.
Lão muốn gia nhập vào giới giang hồ từ rất lâu rồi, những thứ như cơ quan ám khí này, nhu cầu trong giang hồ có thể nói là nhiều lắm, lợi ích của nó cũng không thể nói là nhỏ.
Nếu có thể thu mua giá thấp, sau đó bán lại với giá chỉ thấp hơn Đường Môn một chút, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền…
Trữ Tư nghĩ như vậy, cũng đã tới cửa “xin xỏ” vị thư sinh không biết võ công nhưng thủ nghệ tinh xảo không dưới một lần, nhưng, bất kể thế nào, ông ta cũng không chịu chế biến số lượng lớn.
Cổ Lận Thiên ra giá không thấp, cũng không tính là cao, lại nói chất lượng tốt, cho nên, người nghe tiếng mà tới cũng không ít.
Nếu lượng nhu cầu không quá lớn, Cổ Lận Thiên đại khái còn đáp ứng, nhưng nếu muốn chế biến nhiều, thì cả Cổ Lận Thiên cũng không chịu được.
“Cổ mỗ chỉ là một giới thư sinh, những chuyện thế này nếu tiếp tục làm dài lâu, có lẽ không tới mấy năm liền mất mạng…”
Người giang hồ tuy là vũ nhân, so với thư sinh có vẻ lỗ mãng một chút, nhưng vẫn là người thông tình đạt lý.
Muốn một thư sinh làm những chuyện này, thỉnh thoảng làm còn không sao, nếu muốn làm lâu dài, thân thể nhìn thế nào cũng thấy mỏng manh này có lẽ rất nhanh sẽ nguy hiểm, cho nên thỉnh thoảng mới tới nhờ ông làm một lần.
Nhưng Trữ Tư lại không nghĩ vậy.
Có lợi, tại sao không kiếm?
Lão là thương nhân chân chính, vì ích lợi không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, bất quá cũng may Cổ Lận Thiên quen biết nhiều người giang hồ, tuy không phải lúc nào cũng bảo vệ cho ông, nhưng cũng khinh thường hành vi của Trữ Tư, thế là thuận tay giúp đỡ xử lý đả thủ của Trữ Tư phái tới.
Cho dù là thế, Trữ Tư vẫn còn mang lại không ít phiền toái cho Cổ Lận Thiên, biết ông tình cờ gặp được chủ nhân củ của Thất Tinh Long Uyên đã ẩn cư.
“Trữ Tư ở Tô Châu? Không phải người tốt lành gì.”
Tương Bình rót cho mình chén trà, thong thả nói một câu.
Tương Bình là người làm ăn, trong lĩnh vực làm ăn, vẫn là lời hắn nói tương đối dễ tin, chuyện làm ăn trên Hãm Không đảo phần lớn là để hắn quản lý, người gặp cũng nhiều.
“Chuyện giống thế này, ta đã nghe qua không ít, người giống Cổ tiên sinh phần lớn đều bị lão chiêu mộ, vài người đã chết, vài người sau này chạy xa khỏi Tô Châu, ánh mắt lão ta đặc biệt tinh, chuyên dùng tìm những người có chút bản lãnh, không có vai vế mà cũng không có công phu, ép người vào đường cùng, thật sự là rất ghê tởm.”
Nghe Tương Bình nói như vậy, mấy nam nhi nhiệt huyết ở Tụ Nghĩa sảnh lập tức cảm thấy máu nóng xộc thẳng lên đầu, Từ tam gia càng lợi hại hơn, xốc búa dậy nói đi trừ hại cho dân, ngược lại, đại ca Lô Phương vẫn còn lí trí, “Thế này, Cổ tiên sinh tạm thời nên an trí ở Hãm Không đảo đi, Hãm Không đảo của phủ Tùng Giang tôi cũng tính là địa đầu xà, cho dù Trữ Tư có tìm được nơi này, cũng không thể làm gì chúng ta, nếu Cổ tiên sinh thích, có thể tới bàn bạc với công tượng trên Hãm Không đảo, mấy chuyện kia thật sự không tốt cho cơ thể tiên sinh, nếu thích cơ quan, thì có chung đề tài với Ngũ đệ, cơ quan trên Hãm Không đảo chúng ta đều xuất phát từ tay Ngũ đệ mà ra…”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, hạ giọng thật thấp, “Mới không thèm, Bạch gia muốn đi theo Miêu nhi…”
Mẫn Tú Tú liếc hắn một phát, giữa răng môi nặn ra một câu, làm Triển Chiêu đỏ cả mặt: “Thấy sắc vong nghĩa!”
Lại nói hôm đó, nam tử cầm trục cùng Diệp Thời Tích vốn đã xử lý xong Phùng Kỳ, có lẽ Phùng Kỳ chỉ bị tiểu Thanh dọa sợ mà thôi.
Mà khi Diệp Thời Tích nhớ tới lời căn dặn của a cữu, tuy không cam lòng, cũng không thể không làm, giơ tay muốn bắt mạch cho hắn, ánh mắt chợt run lên, thu tay về, cơ thể xoay qua một bên.
Một tụ tiến xẹt qua bên người Diệp Thời Tích, xé rách tay áo màu tím.
Người tới lúc này, nhưng là sát thủ chân chính, mục tiêu hình như là Diệp Thời Tích…
Triển Chiêu nhất thời biến sắc mặt, chân nhẹ một chút đã chạy theo phía tụ tiến bắn ra.
Khinh công Triển Chiêu cực tốt, cho dù nội lực không thể so với năm ấy, nhưng nếu để y bay đi trước, muốn đuổi theo cũng không phải dễ, cho nên Bạch Ngọc Đường không dám khinh thường, thi triển khinh công theo sát Triển Chiêu.
Kẻ tới là sát thủ nhà nghề, mà Triển Chiêu bây giờ chỉ là người mới ra giang hồ không lâu, tuy đã quen biết không ít, nhưng muốn so sánh với sát thủ nhà nghề, chỉ sợ võ công thì thừa mà tâm cơ không đủ, nếu thật đối mắt với hắn, sẽ bị thua thiệt.
Triển Chiêu là chánh nhân quân tử, muốn xuất thủ cũng sẽ hạ thủ lưu tình, nhưng đối phương là sát thủ, xuất thủ sẽ đoạt mạng người.
“Miêu nhi, cẩn thận…”
Cho dù Bạch Ngọc Đường có nghĩ nhiều, Triển Chiêu vẫn cứ là Triển Chiêu, vẫn là Nam hiệp năm đó, tuy trí nhớ đã không còn, nhưng công phu vẫn như cũ, không tới nửa khắc, Thất Tinh Long Uyên đã đặt lên cổ người kia.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Sát thủ có thể làm sát thủ chính là để lấy tiền, vì mục đích của người bỏ tiền mới không chừa thủ đoạn nào.
Vậy mà, nếu nói về người bất kể thủ đoạn, phải nói về Diệp Thời Tích.
Nam tử cầm bức họa rõ ràng biết Diệp Thời Tích, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, quay người đi mất.
Diệp Thời Tích thì âm hiểm cười một tiếng, “Ngươi có thể không đáp, bất quá, chắc ngươi không biết, lúc ta sát trá phong vân, thật không biết ngươi đang ở nơi nào, ngươi có biết năm đó ta làm sao náo loạn giang hồ không? Chính là nhờ… độc…”
Diệp Thời Tích làm như không thấy sắc mặt xám xịt của tên sát thủ, từ từ móc ra một bình sứ nhỏ trong túi, nhẹ nhàng lắc, “Biết không, có vài món, có thể làm người ta nói thật, nói xong rồi, ngươi sẽ không thể động…”
Sắc mặt sát thủ trầm xuống.
Trên giang hồ, thứ như vậy có rất nhiều, khi các môn phái xảy ra mâu thuẫn về lợi ích, những vật như thế sẽ được lôi ra sử dụng rất nhiều, những người bị chúng làm chết lên chết xuống bây giờ đã…
“Ta nói…”
Chuyện cũng đơn giản, hắn cũng chỉ là một sát thủ, nhận tiền xử trí, Trữ Tư đã bỏ rất nhiều tiền bảo hắn xử lý “Nữ nhân mang rắn xanh đi theo Bạch Ngọc Đường.” cùng với, mang theo một thư sinh tuổi khá lớn ở đây về…
Lấy được câu trả lời mình muốn, Diệp Thời Tích hài lòng thu về bình sứ, “Tiểu quỷ, trước khi nhận khách, phải điều tra con mồi trước đã, đây là kiến thức cần biết của sát thủ.”
Cho dù xử lý xong sát thủ, nhưng không chắc Trữ Tư sẽ không làm ra chuyện gì nữa.
Bạch Ngọc Đường nể mặt chuyện THất Tinh Long Uyên, quyết định đưa Cổ Lận Thiên về Hãm Không đảo, ít nhất ở đó, Cổ Lận Thiên sẽ không bị Trữ Tư quấy rối nữa.
Cổ Lận Thiên cân nhắc, Hãm Không đảo có danh tiếng, lại là người hiệp nghĩa, có lẽ sẽ không biến chất như Trữ Tư, cho nên lập tức đồng ý.
Nếu không chịu nổi, thì đi là được.
Triển Chiêu tuy theo Bạch Ngọc Đường lên Hãm Không đảo, nhưng y luôn cảm thấy người này luôn vô tình cố ý nhìn y, cho nên hơi lúng túng.
“Bạch huynh…”
Bạch Ngọc Đường quay người thấy Triển Chiêu hơi nhăn mặt, giống như rất mất tự nhiên, “Làm sao, không thoải mái chỗ nào?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Triển mỗ không có khó chịu, nhưng mà…”
Ta không thích sống ở đây.
Nhưng lời như thế, Triển Chiêu làm sao cũng không nói ra được.
Cuối cùng vẫn là Triển Lâm vỗ quạt, “Vậy, Cổ tiên sinh đã đưa tới rồi, lần này cảm tạ Bạch ngũ gia giúp một tay, Triển mỗ lần nữa xin cảm ơn, bất quá, nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, Triển mỗ xin cáo từ trước.”
Bạch Ngọc Đường há miệng, nhìn về phía Triển Chiêu ở bên, hơi ngốc.
Muốn đi?
Y cứ thế muốn đi rồi?
Bạch Ngọc Đường hơi híp mắt, “Miêu nhi, em có phải, rất không muốn đi theo ta không?”
Lần này, tới lượt Triển Chiêu sửng sốt, “Không có, Bạch huynh nghĩ nhiều, Triển mỗ tuyệt đối không có ý này…”
“Cho dù không có ý đó cũng không sao, tiểu Chiêu đừng lo, cứ nói thẳng ra, đại tẩu sẽ làm chủ cho đệ!” Diệp Thời Tích tới giờ vẫn rất không ưa Bạch Ngọc Đường, “Bây giờ không đánh lại hắn, sẽ cho tiểu Thanh gặm hắn!”
“Đại tẩu, tiểu Thanh có độc!”
“Sợ gì? Độc có chết người đâu, lại nói hắn không phải người luyện võ sao, chỉ cần khóa lại huyệt đạo, lấy nội lực bức độc ra cũng khó gì, tiểu Thanh do tẩu nuôi, cũng không phải a cữu nuôi, cũng không độc lắm, cùng lắm là để hắn khó chịu mấy ngày…” Diệp THời Tích ném đứa bé ba tuổi rưỡi về lại lòng phu quân mình, nheo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cười lạnh, “Hừ, nếu không phải nể mặt Thất Tinh Long Uyên, ta cũng không để cho ngươi gặp nó…”
Một bộ mặt bất mãn.
“Cô này nói gì thế? Lão ngũ chúng ta ở đâu cũng tốt, không lẽ không xứng với con mèo nhỏ kia?”
Con mèo nhỏ, dĩ nhiên là nói Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng chỉ nhíu mày, nghiêng đầu, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Mà Tương Bình nhìn bộ dáng kia của Triển Chiêu, liên gào to trong lòng, Không tốt.
Người khác ở đây có thể không biết, nhưng nếu là người làm ăn thì sẽ rõ, hắn dĩ nhiên hiểu Triển Lâm, tuy hắn tuyệt đối không cho ai nói xấu đệ đệ mình, mặc dù Từ tam gia bây giờ đang ôm bất bình cho Ngũ đệ, nhưng như thế không có nghĩa Triển Lâm sẽ không làm thế vì em trai hắn.
Không, Triển Chiêu là nhất định sẽ ra mặt cho Triển Chiêu…
Nghe “phạch” một tiếng, cây quạt ngọc trên tay Triển Lâm bị mở ra, bên trên là một hồ sen bát ngát, rất đẹp.
“Nếu Từ tam gia đã nói vậy, chúng ta cũng không nên ở lại đây bẩn mắt ngài, Thời Tích, chúng ta đi!” Dứt lời, tiếp tục quạt gió cho con trai như không thèm để ý.
Tuy nói là tháng tám rồi, nhưng trời vẫn còn nóng.
“Phụ thân, Phụ thân…” Triển Ký tròn mắt, nhìn phụ thân mình, sao tự nhiên phụ thân lại giận?
Phụ thân giận lên là đáng sợ nhất, nhị thúc, ôm…
Triển Ký quay người nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng nhị thúc mình.
“Bọn họ nói xấu Nhị thúc của con đó…”
“Nhị thúc tốt như vậy, họ còn nói xấu, hư…” Đôi mắt đứa bé chuyển một cái, chu môi, “Tiểu Thanh, cắn hắn!”