Một đêm không trăng, tắt ánh nến sau, xem ra phá lệ hắc ám, không có ánh trăng chiếu sáng là giơ tay không thấy năm ngón.
Người tập võ luôn luôn mắt tinh tai thính, đối với nơi không có ánh sáng, vẫn như cũ có thể rõ ràng thấy vài thứ.
Này một đêm, Đông Phương Ly lựa chọn ở Ngư gia sơn trại qua đêm, không hồi sơn trang, có bộ phận nguyên nhân là bởi vì hai ngày sau đem Ngư Nhược Nhi xuất môn, một khi đã như vậy, rõ ràng liền ở tạm tại đây, đỡ phải qua lại bôn ba, nhưng là tối trọng yếu, vẫn là lo lắng này hai ngày Ngư Nhược Nhi lại bị kê đơn, y tự mình tại đây nhìn, cũng có vẻ có thể an tâm.
Hùng Đại chuẩn bị cho y gian phòng khách, nhưng y không có ý muốn ngủ mà lượn lờ xung quanh phòng của Ngư Nhược Nhi, nhìn, tính đợi cho muộn muộn vụng trộm vào trong phòng xem thụy nhan đáng yêu kia.
Hắn thường ngày tướng mạo non nớt đáng yêu, bộ dáng mếu máo phùng má thường khiến y xem đến đui mù. Nhưng y yêu nhất vẫn là thụy nhan thiên chân kia, nó khiến y nhớ lại Nhược Nhi trước đây, càng thêm hoài niệm những ký ức xưa của hai người.
Hiện tại nhớ lại, chỉ có một mình y, Nhược Nhi nửa điểm cũng không nhớ, mà xác nhận này khiến trong lòng y có phiền muộn nho nhỏ.
Nhưng là, y có thể đã thấy ra, chỉ cần chế tạo càng nhiều ký ức giữa hai người, cho dù trước kia có mất đi cũng không là gì.
Y ngẩng đầu nhìn đêm không trăng, tầm mắt rơi xuống cửa phòng Nhược Nhi.
Cửa này …. Hẳn là không khóa……
Vì chứng thực, y tiến lên khẽ đẩy cửa ra, quả nhiên như y đoán trước, cửa bị y đẩy ra.
Còn nhớ tính Nhược Nhi là vừa đặt đầu liền ngủ, cho dù hiện tại đi vào thì người ngủ say như chết kia cũng sẽ không có cảm giác gì.
Nghĩ, thật đúng là bước vào, mềm nhẹ đóng cửa lại, khoảnh khắc, đôi tai thính của y nghe thấy trên giường truyền đến tiếng than nho nhỏ.
Trong phòng hắc ám, nhưng không chút ảnh hưởng tới thị lực của Đông Phương Ly, đi vào bên giường, hai mắt ynhanh trành ngườitrên giường, không ngờ, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Ngư Nhược Nhi cả người lui ở trong chăn, run run.
“Nhược Nhi?” Nhẹ kêu một tiếng, y nhanh chóng ngồi lên giường, đem người co thành một đoàn kia ôm vào ngực, kích động hỏi: “Nhược Nhi, xảy ra chuyện gì?”
Hai tay ôm chặt đầu, Nhược Nhi sắc mặt thống khổ nhăn thành một đoàn: “Đầu ….. Đầu đau quá ….”
Đau đầu?!
Trong đầu hiện lên, tật xấu đau đầu này của hắn là chỉ khi uống xong vong dược mới có.
Đông Phương Ly kéo tay Nhược Nhi ra, vận khí, theo trán đem khí thong thả nhập thân.
Chiêu này y đã dùng mấy lần, mỗi lần đều có hiệu quả.
Luồng khí ấm chạy xung quanh não áp chế cơn đau do dược tính đem lại cũng làm cho gương mặt búp bê kia chậm rãi thả lỏng.
Kịch liệt đau đớn sau, Ngư Nhược Nhi tựa như thoát lực, tùy ý oa trong ngực Đông Phương Ly, thấp giọng nói: “Giống như …. không đau………”
Nghe vậy y mới đình chỉ vận khí, ôm người nằm lại giường, hai tay nhẹ xoa hai bên thái dương hắn: “Hiện tại, …. tốt hơn không?”
“Ân…..” Nhắm mắt, Nhược Nhi cảm thụ thoải mái sau đau đớn, thỏa mãn nhắm mắt thẳng chui trong lòng y.
Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc, Đông Phương Ly không ngừng động tác trên tay, chờ hắn lại lâm vào ngủ say.
Có lẽ là mới vừa rồi quá kịch liệt, làm cho Ngư Nhược Nhi cảm thấy một trận hôn trầm, lại không thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Nhắm chặt hai mắt vô lực mở ra, cảm thụ độ ấm bên người truyền tới, nâng tay ôm lấy thắt lưng Đông Phương Ly, “Ngươi là ai……” hắn mở miệng hỏi.
Đông Phương Ly ngẩn ra, mân nhanh miệng, thùy mâu chăm chú nhìn người trong lòng.
Những lời này…… Đã nghe vô số lần, mỗi hồi chỉ cần hắn quên sự tình, vừa thấy đến chính mình đều là hỏi ra những lời này.
“ Ngươi cho rằng ta là ai?” Y ôn nhu hỏi lại.
Ngư Nhược Nhi trầm tĩnh sau một lúc lâu, không khí lực tự hỏi, trực giác đáp: “Ngươi là phụ thân sao?”
Đáp án này, làm cho Đông Phương Ly có điểm thất vọng nho nhỏ.
Còn tưởng rằng hắn sẽ nói ra tên bản thân.
Hắn đoán sai, Đông Phương Ly cũng không tính sửa đúng, thuận theo lời hắn: “Đúng vậy, ta là cha ngươi.”
“ Phụ thân?”
Ngư Nhược Nhi có điểm hoài nghi, ôm lấy tay hắn sờ mó: “Ngươi thật là cha sao? Hùng đại nói cha có cái bụng bự, ngươi không có.”
Vì xác nhận Nhược Nhi không ngừng sừ mó, một thoáng không cẩn thận ngoài ý muốn sờ tới nơi trọng yếu kia.
Đông Phương Ly thét lớn một tiếng, vội vàng kéo tay hắn, thả lại trên lưng mình. “Ta gầy, cho nên không bụng.”
“ Ngươi sao lại gầy? Ngươi gầy ta sẽ không nhận ra ngươi……”
Ngừng động tác trên tay, Đông Phương Ly nhẹ nhàng vuốt ve hai má non mềm: “Ngươi rất nhớ cha sao?”
“Nhớ a………” Đầu cọ cọ vào trong ngực nói: “Ta một chút cũng không nhớ gì về phụ thân, ta rất muốn biết phụ thân trông như thế nào.”
“Nhưng …. hắn ở trên trời…..”
“Cho nên hiện tại là ta đang nằm mơ a.”
Đông Phương Ly trực giác thùy mâu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn hai mắt như trước nhắm chặt. Xem ra, là vô ý thức hỏi lại.
“ Đúng vậy, ngươi đang nằm mơ.”
“ Ta chỉ biết.” Ngư Nhược Nhi ôm chặt y, tái hướng trong lòng y chui. “Phụ thân, ngươi là xem ta đầu đau, mới tiến vào ta trong mộng, làm cho ta có thể giảm bớt đau đớn, phải không?”
“…… Ân.”
Ngữ khí hắn mang theo khát vọng, làm cho Đông Phương Ly không đành lòng phá hắn, cũng liền thuận theo lời hắn đáp.
Từ nhỏ sẽ không có cha, càng thiếu trí nhớ về thân nhân, cảm giác thống khổ kia…… Hắn nhất định nhịn thật lâu……
“ Kia tiếp theo ta đau đầu, ngươi nhớ đến trong mộng ác, không có bụng không quan hệ.”
“…… Hảo.”
Ôm hắn, Đông Phương Ly đột nhiên hỏi: “Nhược Nhi, ngươi rất muốn cha, phải không?”
“ Ân…… Rất muốn…… Nhưng ta cũng thực nhận mệnh. Hùng đại nói nhiều cha vì cứu ta, không cẩn thận mất mạng, cho nên…… Ta phải cố gắng chăm sóc mình, ở trong lòng niệm là tốt rồi……”
Nghe vậy, Đông Phương Ly nhất thời ngẩn ra, không thể tưởng được những lời này, hắn từ đầu tới đuôi không quên quá. Chẳng lẽ đúng như chính mình suy nghĩ, khắc sâu ấn tượng, hắn là sao cũng sẽ không quên?
“ Trừ bỏ này, ngươi còn nhớ rõ cái gì sao?”
“ Có, còn nhớ rõ cừu nhân Minh Chủ.” hắn không chút nghĩ ngợi, đáp cực nhanh.
Đông Phương Ly không khỏi mặt lộ vẻ cười khổ, nói: “Cừu nhân?”
“ Ân, hắn luôn khi dễ ta, còn bắt ta ký bán mình khế.” nói một chút, hắn lại tái nói: “Phụ thân, việc này ngươi đừng nói cho bất luận kẻ nào. Ta mặc dù khi hắn là cừu nhân, nhưng không chán ghét hắn.”
Mị nhãn nhất thời sáng ngời, sáng rọi khác thường chăm chú nhìn hắn. “Ngươi…… Không chán ghét hắn?”
“ Ân, ta luôn cảm thấy đối hắn có loại cảm giác quen thuộc, hắn nói hắn trước kia liền nhận thức ta, phụ thân, ngươi có biết chuyện này sao?”
Y chọn mi. “Ta…… Không rõ lắm……”
“ Ngươi cũng không rõ ràng a?” thấp giọng lẩm bẩm, ngữ khí có điểm buồn rầu. “Xem ra ngươi cũng cùng ta giống nhau uống kia cái gì dược, không nhớ rõ.”
“……”
Đông Phương Ly khinh sờ đầu của hắn, ôm chặt hắn. “Nhớ không thể không sao cả, sau này chuyện nhớ rõ là tốt rồi.”
“ Đúng vậy. Phụ thân, ta có không có cùng ngươi nói, ta không chán ghét kia cừu nhân Minh Chủ, là vì hắn đều bồi ta. Luôn quên sự tình, thực dễ dàng cảm giác chính mình là cô linh linh một cái, có hắn ở, ta có vẻ sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Nghe, y áp chế cảm xúc kích động, khàn khàn nói: “Ngươi thích hắn cùng ngươi?”
“ Không chán ghét……” nói càng lúc mơ hồ, tựa hồ bắt đầu lâm vào ngủ say.
“ Nếu ngươi muốn…… Hắn có thể vĩnh viễn bồi ngươi.”
“ Thật vậy chăng?” nói đến tận đây, thanh âm càng ngày càng thấp, nói cũng giống như hàm ở miệng không phun ra.
“ Vẫn là không cần tốt lắm…… Hắn thực hội khi dễ ta……” ngữ tất, thật sâu lâm vào ngủ say.
Hắn đi vào giấc ngủ, Đông Phương Ly lại trở nên càng thêm không ngủ được.
Một đêm này, y liền như thế xem dung nhan đáng yêu kia, không tha mà nhìn, thật sâu chăm chú nhìn.
Hồi lâu, khi trời sắp sáng, y mới tái nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ngủ say kia, cúi đầu, hôn lên đôi môi khéo léo.
Ta sau này sẽ không tái thả ngươi một người, sẽ vĩnh viễn bồi ngươi.