Dư Tình Khả Đãi

Chương 15





Để chọn lựa kịch bản cho Nguyễn Ninh Vi, Quý Hựu Ngôn đã suy nghĩ khá kỹ lưỡng. Đầu tiên cô cân nhắc đến khả năng diễn xuất của Nguyễn Ninh Vi, nếu chọn một phân đoạn cô nàng từng diễn thì nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió hơn; tiếp theo là nếu không phải đối chiếu với những bản gốc quá mức đặc sắc thì sẽ dễ dàng tránh né việc bị so sánh chênh lệch; cuối cùng là nếu rơi vào đúng phân cảnh trong bộ phim mình từng đóng thì có thể giúp Nguyễn Ninh Vi thu hút ánh nhìn từ phía khán giả, tạo chủ đề, tạo sự chú ý, đổi lấy sự quan tâm, hết thảy đều có lợi. Hơn nữa điều quan trọng nhất là nội quy chương trình cũng không cấm thí sinh không được diễn vai mình từng đóng, ban tổ chức sau khi kiểm tra danh sách kịch bản cũng không bắt bẻ, vậy nên không tính là phạm quy, chỉ có thể coi như lợi dụng.
Hiển nhiên Cảnh Tú cũng nhận ra, cô tán thành, "Đương nhiên có thể xem đây là lỗ hổng trong quy tắc, tôi phải khen em vô cùng thông minh đấy."
Quý Hựu Ngôn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, suy ngẫm xem nên nói gì để có thể vừa giữ thể diện cho Cảnh Tú, vừa bảo vệ Nguyễn Ninh Vi.
Lương Trấn phát biểu ý kiến, "Thật ra tôi lại cảm thấy không thể chỉ vì em ấy diễn lại một vai mình từng đóng mà bảo em ấy diễn không được. Diễn gì thì diễn, vẫn yêu cầu khả năng chứ, mới ban nãy em ấy thể hiện rất tốt mà?"
Cảnh Tú trầm ngâm, "Phân đoạn ban nãy có phần kết được sửa đổi khá thú vị. Thế nhưng ở câu chốt em ấy diễn không đúng."
"Không có lời thoại có thể diễn được, dù gì cả đoạn chỉ có đúng một câu, thế nhưng ngay cả câu thoại duy nhất đó lại không bộc lộ được cảm xúc, vậy thì liệu có thể coi đây là diễn xuất không? Chẳng lẽ đã từng diễn thì diễn được, còn chưa từng diễn thì không thể diễn nổi sao?" Cô chất vấn mà không nể nang mặt mũi ai.
Lương Trấn bị bẽ mặt, lúng túng không biết nên nói gì. Anh ta chưa từng xem bản gốc nên tất nhiên không biết. Có hẳn chín mươi chín kịch bản, ngoại trừ Cảnh Tú, có ai rảnh mà đi xem qua nguyên tác cơ chứ.
Quý Hựu Ngôn chỉ muốn chui xuống dưới đất. Đoạn kết là do cô cố tình sửa cho Nguyễn Ninh Vi nhằm mục đích giúp nó ấn tượng hơn, ai dè cuối cùng khôn ngoan quá sẽ bị khôn ngoan hại.
Bầu không khí trong trường quay ngưng trệ đến mức Quý Hựu Ngôn nghi ngờ rằng giờ mà có cái kim rơi xuống chắc mình cũng nghe thấy, cô bèn nở nụ cười cố gắng hòa giải, "Cả thầy Lương lẫn cô Cảnh nói đều có lý. Tôi đang nghĩ liệu có phải hai người định mượn cơ hội này nhằm tranh luận, mời gọi tất cả mọi người triển khai đại chiến ba trăm hiệp đấu đó không?" Đột nhiên cô giả vờ chỉ tay, "Ơ kìa, Đình Minh gật đầu mừng rỡ như thế là do cũng có lập trường muốn phát biểu đấy à?"
Nam thí sinh tự dưng bị điểm tên ngơ ngác, liên tục xua tay theo phản xạ có điều kiện, mọi người buồn cười trước phản ứng dễ thương của cậu ta, ngay cả tiêu điểm cuộc tranh luận Nguyễn Ninh Vi cũng mỉm cười.
Cười xong, Nguyễn Ninh Vi khiêm tốn và chân thành thừa nhận, "Cảm ơn thầy Lương, thầy Tô và cô Quý đã khen ngợi em, cũng cảm ơn những góp ý của cô Cảnh. Cũng vì em thừa nước đục thả câu, khả năng diễn xuất không được tròn trịa, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi mới khiến cô Cảnh hoài nghi. Lần sau em sẽ không múa rùa qua mắt thợ như vậy nữa đâu."
Thái độ của cô nàng thẳng thắn thế thì Lương Trấn và Cảnh Tú cũng không thể nói gì thêm. Mọi người bối rối nhìn nhau, Tô Lập Hàng liền trêu chọc, "Mau cho điểm đi thôi, cái bảng của tôi không muốn chờ đợi lâu hơn nữa rồi."
Thế là mọi người tiến vào giai đoạn phân cấp. Cuối cùng Lương Trấn giữ vững quan điểm đánh giá A, Tô Lập Hàng cùng Quý Hựu Ngôn cho con B, Cảnh Tú cũng chọn B. Kết quả cuối cùng của Nguyễn Ninh Vi là cấp B.
Lúc buổi thu hình cuộc tranh tài đầu tiên kết thúc, trời đã tối sầm. Thí sinh đường ai nấy đi, trở về khách sạn dùng bữa, Trần Đức Sinh mời cả đoàn đi ăn cơm. Đạo diễn với các giáo viên hướng dẫn ngồi chung một xe xuất phát đến nhà hàng, cơm nước xong xuôi còn tính họp hành thêm, hy vọng ở lần quay kế tiếp các giáo viên hướng dẫn chọn cho thí sinh một đoạn diễn ngắn.
Trên bàn ăn, Tô Lập Hàng hào hứng nói, "Xin mời cô Cảnh một chén, cạn ly." Dứt lời, anh ta uống một hơi cạn sạch, hiếu kỳ hỏi, "Cô Cảnh tiết lộ một chút được không? Kịch bản của cô là gì thế?"
Quý Hựu Ngôn lập tức dỏng tai lên nghe ngóng, cô cũng tò mò!
Cảnh Tú nghi hoặc hỏi ngược lại, "Ý anh là sao?"
Tô Lập Hàng tưởng Cảnh Tú muốn tránh không trả lời, lẩm bẩm, "Này mà cũng phải hỏi ư? Cô Cảnh đánh giá quá nghiêm khắc mà." Anh chàng đổi đối tượng, cụng ly với Trần Đức Sinh song vẫn chưa hề từ bỏ ý định, tiếp tục gặng hỏi, "Đạo diễn Trần tiết lộ xíu xiu đi, cô Cảnh khốc liệt quá mức."
Trần Đức Sinh cười cợt như lão hồ ly, giải thích với Cảnh Tú, "Cô Cảnh này, Lập Hàng đang hiếu kỳ không biết ban tổ chức chương trình an bài cho cô hình tượng thế nào đấy."
Bàn tay gắp cải thìa của Cảnh Tú hơi khựng lại, cô nở nụ cười nhàn nhạt đáp lời, "Ban tổ chức không sắp xếp hình tượng cho tôi."
Quý Hựu Ngôn và Tô Lập Hàng đều khó lòng tin nổi, ngay cả Lương Trấn vốn đang tỏ ra không quan tâm, giả vờ lạnh nhạt cũng không nhịn được phải nhìn sang Cảnh Tú.
"Vậy cô hùng hổ thế làm gì!" Tô Lập Hàng thành thật thở dài, "Cô Cảnh cũng can đảm quá." Cho tới nay ai nhìn vào cũng thấy Cảnh Tú diễn hay, làm việc khiêm tốn, dù hơi xa cách nhưng rất lễ phép, hiển nhiên đi theo thiết lập tiên nữ xuất trần. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình sống còn kể từ khi gia nhập giới giải trí, vừa mới buổi đầu mà ngôn từ đã sắc bén dọa người như thế, nghĩ theo chiều hướng tốt thì thêm được hình tượng cán bộ kỳ cựu chuyên nghiệp cẩn thận, nhưng mặt xấu e rằng toàn chọc phải những người không nên động tới.
Lương Trấn cũng bắt đầu thương tiếc rồi. Thật ra anh vẫn chưa hiểu được lý do vì sao Cảnh Tú đồng ý vào show này, đối với người đã xây dựng được vị thế như Cảnh Tú thì việc tham gia một chương trình sống còn như hiện tại hoàn toàn không cần thiết. Cô chỉ cần tiếp tục đóng phim, giữ vững hình tượng cao cao tại thượng thì thần thoại về cô sẽ mãi mãi bất diệt.
Cảnh Tú làm như không thấy vẻ kịch ngạc của mọi người, cười đùa, "Sao tôi cảm giác không quá giống một lời khen ngợi thế nhỉ, đạo diễn Trần, thầy Tô cũng dũng cảm lắm đấy, liệu ông có định cân nhắc thay đổi kế hoạch dành cho thầy ấy không?"
Tô Lập Hàng bật cười, liên tục xin khoan dung.
Thời gian trôi qua, Cảnh Tú sớm dừng đũa, ra nhà vệ sinh chỉnh sửa trang điểm, Quý Hựu Ngôn đợi cô ra được một phút liền bám theo.
Lúc cô bước vào, Cảnh Tú đang đứng trước bồn rửa tay, thản nhiên nhìn gương thoa son. Rõ ràng là một hành động hết sức bình thường, nhưng Quý Hựu Ngôn lại thấy nó cực kỳ gợi cảm, không tự chủ được phải liếm môi một cái.
Cảnh Tú nhếch mép, nghiêng đầu dùng ánh mắt dò hỏi Quý Hựu Ngôn, bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới hoàn hồn, bước qua cửa.
Cô khép cửa lại theo thói quen, quay đầu đã thấy Cảnh Tú hơi nhíu mày, trong ánh mắt đan xen cả soi xét đánh giá lẫn buồn cười. Trông thấy đối phương như thế gợi nhắc Quý Hựu Ngôn nhớ tới chuyện gì, mặt hơi ửng đỏ, lúng túng vội vã mở hé cửa ra một chút.
Trước đây... không phải hai người bọn họ chưa từng gặp gỡ nhau dưới tình huống như hiện tại. Công việc bận rộn, Quý Hựu Ngôn lại vô cùng bạt mạng, thường hai người gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nên thi thoảng tình cờ tiếp xúc trong một sự kiện chung nào đấy thì có thể xem như một buổi hẹn hò hiếm có khó tìm. Lòng đầy nhớ nhung, không chỉ một lần cô đè Cảnh Tú lên một chiếc bồn rửa tay tương tự như thế này để hôn môi...
Môi Cảnh Tú giật một cái, vừa thấy giận lại vừa buồn cười. Cô cất son môi đi, xoay người dợm bước song đột nhiên Quý Hựu Ngôn lại gọi cô lại, "A Tú."
Đôi mắt cậu ấy đen nhánh như phát sáng, khác biệt hoàn toàn với đôi mắt nâu nhạt của mình. Hồi trước giữa lúc hôn môi, Cảnh Tú đã nghĩ vậy không chỉ một lần. Cô rũ mi, dừng chân lại.
Quý Hựu Ngôn đi đến bên cạnh cô, mở vòi nước hòng vơi bớt bối rối, giả vờ thản nhiên hàn huyên với Cảnh Tú, "Tuy bên tổ chức sẽ xử lý hậu kỳ, thế nhưng còn vướng vấn đề hình tượng nữa, chỉ mong bọn họ không cố tình cắt ghép để gây thêm sóng gió."
Tâm trạng Cảnh Tú trầm xuống, cô không thể chỉ rõ mình đang thất vọng hay gì. Cô chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Cho nên?"
"Vì thế nên tôi lo lắng, những lời nhận xét của cậu ngay thẳng và nghiêm túc thật đấy, nhưng có lẽ nó sẽ gây những ảnh hưởng không tốt với cậu, phải không?" Quý Hựu Ngôn khéo léo trình bày, "Cậu biết mà, bây giờ dư luận cứ gió thổi chiều nào theo chiều nấy mà thôi, tôi sợ nhỡ đâu có người ấp ủ ý đồ xấu muốn hãm hại hình ảnh của cậu từ trước tới nay, phá hỏng ấn tượng về cậu của những người vốn không hề biết tới." Dù sao cũng nên tránh đắc tội kẻ khác nếu tránh được.
Lời khuyên được phát ra từ chân tâm, hẳn Cảnh Tú sẽ hiểu được thiện ý của cô. Nhưng những câu nói này khiến Cảnh Tú hồi tưởng lại cảm giác khó chịu chất chứa xung quanh lời chia tay mấy năm về trước, ép cô không tài nào kìm lòng mà cứng rắn đáp, "Xưa nay tôi chưa từng kiếm sống bằng hình tượng. Tôi chỉ làm những chuyện tôi thấy tôi nên làm, nói những lời tôi nghĩ mình cần phải nói."
Nụ cười của Quý Hựu Ngôn cứng lại, sắc mặt tái đi.
Đúng rồi, sao cô lại quên Cảnh Tú trước giờ luôn không thích việc cô vì danh lợi mà dày công giấu giếm bịa đặt, lúc nào cũng nỗ lực giữ gìn hình tượng của mình.
Cảnh Tú thấy vẻ mặt Quý Hựu Ngôn thay đổi thì năm ngón tay siết chặt lấy quai túi xách đến trắng dã. Cuối cùng cô cũng chịu giảm ngữ khí cho ôn hòa, giải thích, "Làm diễn viên, nghĩa vụ của tôi là khiến khán giả yêu thích bộ phim của mình, làm giáo viên hướng dẫn cho chương trình này, mục tiêu của tôi là giúp các thí sinh nhìn nhận được năng lực của bọn họ, để khán giả trau dồi khả năng giám định và thưởng thức, tôi cho rằng đây là lần đầu tiên tôi để tâm đến việc cân nhắc lời ăn tiếng nói. Dù đây là thật tâm hay hình tượng được giao thì sẽ luôn có người thích kẻ ghét. Nếu đã thế thì tôi thà lựa chọn phương thức chính bản thân tôi thoải mái và cũng chẳng tổn hại gì đến ai không được ư?"
Quý Hựu Ngôn yên lặng.
Đời trước, sự thẳng thắn vô tư, ánh hào quang cùng sự tự tin của Cảnh Tú luôn làm cô tự ti mặc cảm, còn bây giờ Quý Hựu Ngôn thậm chí cảm thấy mình chẳng còn chỗ dung thân.
Cô chợt thấy những hành động giành giật công danh lợi lộc, tính toán vụn vặt của mình trên danh nghĩa vì Cảnh Tú thật nực cười, cũng vô cùng dư thừa. Cảnh Tú không giống cô, bộ dáng mình nóng vội toan tính để lọt vào mắt cậu ấy mất rồi, có phải khó coi lắm không?
Rốt cuộc cô cũng không tích đủ sự mạnh mẽ và bình tĩnh như Cảnh Tú, cũng không nhờ được sống lại một kiếp nữa mà có thể lập tức thay đổi. Quý Hựu Ngôn thất thần tùy ý để nước gột rửa bàn tay, lạnh lẽo đến mức tê dại.
"Cảnh Tú." Cô thấp giọng gọi đầy đủ tên đối phương, vẻ mặt Cảnh Tú như đang ngấm ngầm chịu đựng nhìn về phía cô, nghe thấy cô hỏi, "Tôi vẫn luôn tự cho rằng những gì tôi làm là quan tâm hoặc là quấy rầy, nhưng chúng thật sự đáng ghét lắm đúng không?"
Quý Hựu Ngôn nở nụ cười buồn, gương mặt âm u. Tâm trạng xuống dốc, cô bắt đầu tự kiểm điểm, đời trước đã chấm hết rồi, có thể bây giờ Cảnh Tú thật sự không còn muốn tiếp tục dây dưa cùng mình nữa; có lẽ mọi biểu hiện chống cự từ lúc gặp lại cho tới giờ đều là thực, chỉ có mỗi mình lúc nào cũng mơ hão, sau đó tưởng bở, đắc chí.
Không phải mình nên hiểu rằng đừng dựa vào may mắn của kiếp trước, đừng cố chấp làm phiền?
Cảnh Tú cảm nhận được móng tay ghim vào da thịt khi siết lấy quai túi xách, thấy nói gì cũng không phải.
Người cô yêu thuở ban sơ là người sở hữu đôi mắt rạng rỡ trong ngần nhất thế giới, mỗi lần nhắc về giấc mơ đều tự tin và dịu dàng đến mức như thể sắp phát sáng. Rồi Quý Hựu Ngôn của hiện tại giết chết Quý Hựu Ngôn quá khứ, thế nhưng cô vẫn yêu người này. Có điều nỗi thất vọng tích tụ dần dà đã khiến cô bùng nổ.
Sau khi chia tay, cô chưa từng thực sự từ bỏ. Tình yêu thấu tận xương tủy, nhưng cũng đau thấm tận xương tủy. Cô ôm ấp chờ mong với Quý Hựu Ngôn, nhưng nỗi đau Quý Hựu Ngôn gây ra cho cô đến giờ vẫn khiến cô sợ hãi.
"Cậu nghĩ sao?" Một lát, Cảnh Tú cúi xuống, cần cổ trắng như tuyết, thanh âm nhẹ nhàng, lấp lửng tùy ý hỏi ngược lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.