Ân Như Ly vào thang máy liền ấn nút "26", nhưng cho dù có ấn thế nào thì đèn vẫn không sáng lên, lúc này cô mới chợt nhớ tới lúc nãy đã nói với nhân viên ngừng thang máy ở tầng này rồi.
Cô cũng không muốn trì hoãn thời gian thêm nữa, liền đi thang máy đến tầng 25, còn tầng còn lại thì đi thang bộ lên.
Thời điểm ra khỏi cửa thang bộ, Ân Như Ly có chút hụt hơi, rõ ràng lượng vận động như thế này đối với cô mà nói chỉ là một lượng nhỏ, hôm nay không hiểu sao lại phá lệ nặng nề.
Quả nhiên vẫn là bởi vì ở trong phòng tắm quá lâu.
.....
Tích.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Chính xác thì cũng không hoàn toàn bị đẩy ra.
Phòng treo khóa an toàn từ bên trong, một đoạn xích sắt chặn lại cửa phòng, chỉ có thể mở được một khe nhỏ.
Còn rất có ý thức an toàn.
Ân Như Ly bất đắc dĩ, giơ tay gõ lên cửa mấy cái.
Không ai đáp lại.
Mày đẹp nhăn lại, ngón tay mảnh khảnh lại gõ lên cửa thêm mấy cái nữa.
"Ai a?" Một thanh âm lười biếng từ trong phòng truyền ra.
"Tôi." Ân Như Ly chỉ ngắn gọn một chữ.
"Cô là người xấu sao?" Mạc Vân Sam lảo đảo lắc lư đi về phía cửa, cơ thể như một đống bùn lầy, nửa nằm liệt ở ven tường.
Nàng nheo mắt phải, từ kẹt cửa nhìn ra bên ngoài.
Một con lớn một con nhỏ, đáng yêu lại buồn cười.
Ân như Ly đối diện tầm mắt của Mạc Vân Sam, thanh âm lược trầm: "Cô mù à?"
Mạc Vân Sam dẩu miệng: "Sao cô lại hung dữ với tôi! Cô chính là người xấu!"
Nếu nàng lấy cái bộ dạng vừa làm ra vẻ còn thiếu đánh như thế này ra ngoài nói chuyện với người khác chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Ân Như Ly hỏi: "Có mở cửa không?"
Mạc Vân Sam dán mặt lên khung cửa, dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ nhìn Ân Như Ly: "Không phải cửa mở rồi sao?"
Ân Như Ly nhẫn nại tính tình nói: "Phải tháo dây xích ở bên trong mới mở cửa được."
"Dây xích cái gì! Không phải cửa mở rồi sao!" Mạc Vân Sam như muốn chứng minh bản thân không nói dối, giữ chặt then cửa dùng sức giật mấy cái.
Khóa an toàn phát ra tiếng va chạm "leng keng leng keng", Ân Như Ly thập phần hoài nghi cái cửa này không giữ nổi nữa rồi.
"Được rồi, đừng mở cửa, cô đi ngủ đi." Ân Như Ly xoa xoa huyệt thái dương, "Giữ cửa khóa kỹ, sáng mai tôi lại đến."
Mạc Vân Sam như không nghe thấy lời Ân Như Ly nói, nháy mắt hỏi: "Cô đứng ở đó làm gì? Nhanh vào trong ngồi a!"
Ân Như Ly: "Tự cô an phận ở trong phòng ngủ, tôi đi trước."
Mạc Vân Sam hét lớn một tiếng theo cái bóng của Ân Như Ly: "Tới rồi còn muốn chạy! Không có cửa đâu!"
Nàng đột nhiên mở cửa ra!
Ân Như Ly nhất thời bị một cổ lực mạnh kéo vào phòng, linh hồn như muốn xuất khiếu.
"Hồ ly tinh sao giờ này cậu mới đến a? Đồ nhắm rượu tôi ăn muốn hết rồi!" Mạc Vân Sam túm cánh tay Ân Như Ly đi vào trong, lảo đảo lắc lư, tùy thời có khả năng ngã vào bãi phân chó bất cứ lúc nào.
Ân Như Ly đứng yên, bắt ngược lại cánh tay Mạc Vân Sam, kéo người về một phen, "Từ lúc trở về đến giờ đã uống say ba lần, cô là tửu quỷ à?!" Trong thanh âm còn mang theo phẫn nộ.
Không biết là giận Mạc Vân Sam uống say chơi rượu điên hay là giận nàng một chút cũng không biết yêu quý thân thể của mình.
Mạc Vân Sam đâm sầm vào trong cái lòng ngực ấm áp mềm mại, lập tức thoải mái mà ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn trước mặt, gương mặt tựa trên cần cổ mịn màng cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: "Cậu ăn sủi cảo không? Hồ ly hình người."
Ân Như Ly nhắm mắt lại hít sâu, kéo tay của Mạc Vân Sam ra, xoay người nửa vòng, "Đừng náo loạn, ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Cô đẩy bả vai dẫn Mạc Vân Sam về hướng phòng ngủ, di chuyển thập phần gian nan.
"Vậy cậu uống rượu không? Tôi còn để lại cho cậu nửa chai đó! Có phải rất tốt với cậu không?" Mí mắt Mạc Vân Sam không ngừng sụp xuống, dần dần toàn bộ mi mắt đều nhắm chặt lại với nhau, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ỷ trên đôi tay phía sau.
Ân Như Ly cũng từ "đẩy Mạc Vân Sam đi" bị bắt biến thành "tay ôm eo, vai chống lưng, dùng toàn bộ sức lực đỡ Mạc Vân Sam đi về trước".
Cuối cùng cũng vào được phòng ngủ, Ân Như Ly trực tiếp ném Mạc Vân Sam xuống cái ghế gần nhất.
Mệt đến nỗi hệt như cô vừa khiêng mấy chục cân gạo bò hơn hai mươi tầng lầu, không, còn muốn mệt hơn nữa.
Ân Như Ly đỡ bàn hòa hoãn trong chốc lát, chuẩn bị tinh thần không ngừng cố gắng mà ném Mạc Vân Sam lên giường.
Nhưng tay còn chưa vươn đến, người ở trên đã "đùng" một cái nhảy bắn lên.
Mạc Vân Sam lảo đảo đi mấy bước, nhặt chai rượu từ trên mặt đất lên, đưa đến trước mặt Ân Như Ly: "Đây, rượu tôi để dành cho cậu!"
Ân Như Ly nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không uống rượu."
"Có phải cậu khinh thường tôi không!" Ngũ quan của Mạc Vân Sam nhăn lại, phát ra tiếng khóc "A ô a ô", "Cậu cũng khinh thường tôi không có ai ngủ cùng có phải không?" Vừa nói xong liền giơ chai rượu lên mãnh liệt rót vào miệng mình.
"Ực ực ực ~" Tiếng nuốt dị thường vang dội.
Ân Như Ly một phen đoạt lại chai rượu trong tay Mạc Vân Sam, gân xanh trên thái dương nhảy liên hồi.
"Rượu của tôi đâu?" Mạc Vân Sam lật qua lật lại lòng bàn tay xem mấy lần, cảm thấy rất thần kỳ.
Sau một lúc lâu, "Hắc hắc, tôi biết ma thuật!" Nàng nói.
.....Cười hệt như một đứa trẻ.
Ân Như Ly đem rượu vang đỏ đặt lên bàn, mạnh đến nỗi phát ra một tiếng "đông" trầm vang.
Mạc Vân Sam theo tiếng vang rụt về sau một cái, hệt như một con khỉ bị rút gân.
Vài giây trôi qua, trên mặt nàng tràn ngập "nhu nhược đáng thương lại ủy khuất", mắt rưng rưng, giận mắng: "Cậu làm cái gì a! Dọa hư người ta!"
"Mau đi ngủ!" Kiên nhẫn của Ân Như Ly rốt cuộc cũng hao hết, trực tiếp tóm lấy tay Mạc Vân Sam mang đến nơi nên đi.
"Nguyên lai là cậu muốn ngủ với tôi a! Không nói sớm!" Mạc Vân Sam xoay người câu lấy cổ Ân Như Ly, ngã về sau, hai ngươi cùng nhau ngã xuống.
Ân Như Ly kinh hô một tiếng, cái mũi vững chắc đập xuống cái mũi Mạc Vân Sam, đau đến mức chảy cả nước mắt.
Nhưng Mạc Vân Sam lại giống như không hề cảm giác được đau đớn, không chỉ không có bất luận phản ứng gì mà còn thừa cơ thay đổi vị trí của hai người.
Trong thoáng chốc khung cảnh trước mặt Ân Như Ly quay cuồng, ánh đèn trên trần nhà có chút chói mắt.
"Tiểu hồ ly, cậu thơm thật đó, tôi nên bắt đầu ăn từ chỗ nào đây?" Mạc Vân Sam nhíu nhíu mi, vẻ mặt trông rất là phiền não.
"Đừng náo loạn, nhanh đứng lên!" Trong mắt Ân Như Ly vẫn còn đọng lại nước mắt mới vừa rồi.
Nhìn là thấy nhu nhược đáng thương, để người nhịn không được sinh ra ý niệm muốn hảo hảo yêu thương một phen.
Mạc Vân Sam cũng thật là làm như vậy, ôm lấy mặt Ân Như Ly hôn lên lông mi của cô một cái, đầy ngập ôn nhu đều hóa thành cái hôn này.
"Mạc Vân Sam!" Ân Như Ly gầm nhẹ một tiếng.
"Kêu cái gì mà kêu!" Mạc Vân Sam bắt đầu bộc lộ tính tình, "Tỉnh thì không ăn được, tôi không thể ở trong mộng ăn chút thịt à?!"
Ân Như Ly bực bội nói: "Cô nhìn rõ cho tôi, trước mặt cô là người sống sờ sờ!"
"Đương nhiên tôi biết là người sống, chẳng lẽ chết à?!" Lông mày Mạc Vân Sam chặn ngang, che miệng Ân Như Ly lại, "Tôi sẽ ăn thịt của tôi, cậu an tĩnh một chút!"
Ân Như Ly chỉ cảm thấy có một cổ tử hỏa xông thẳng lên đỉnh đầu, cô kéo tay Mạc Vân Sam ra, uy hiếp nói: "Cô còn hồ nháo nữa tôi sẽ báo cảnh sát."
"Ở trong mộng của tôi mà cậu còn dám báo cảnh sát, muốn cảnh sát thúc thúc còng tay cậu lôi đi à?"
Mạc Vân Sam nhe răng, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, thấp giọng lẩm bẩm: "Còng tay, có chút thú vị đó."
Ân Như Ly bình tĩnh lại, bây giờ có nói gì với cái con người thần trí không rõ này cũng không có tác dụng, cho nên trước phải đánh cho cái người này hôn mê bất tỉnh rồi hẳn tính tiếp.
Nhưng cô còn chưa hành động hai tay đã bị Mạc Vân Sam giữ chặt, đặt trên đỉnh đầu, không dùng được chút lực nào.
"Tôi mới không nói mấy lời vô nghĩa với người trong mộng!" Mạc Vân Sam nói không nhanh, rất khoan khoát, "Không ai ngủ bị người khác cười nhạo thì thôi đi, giờ còn bị một cái công cụ hình người như cậu cười nhạo! Tôi không cần mặt mũi à? Không cho cậu biết chút sắc mặt thì liền không biết đông tây nam bắc, để tôi cho cậu thấy phường nhuộm này là nhà ai mở!" Hung hăng trừng mắt nhìn người phía dưới, hôn xuống.
Ân Như Ly nỗ lực tránh né, cánh tay lại mềm oặt không nghe theo sai sử, chỉ có thể mím môi thật chặt không cho Mạc Vân Sam thực hiện được ý đồ.
"Cậu mở miệng ra đi!" Mạc Vân Sam nhắm mắt lại làm nũng.
Trái tim của Ân Như Ly bị bóp lại đau đớn.
Những lời này lúc Mạc Vân Sam học đại học đã từng nói với cô.
Ngữ khí, thần thái đều giống hệt như vậy.
Nhưng cô lại rất rõ ràng, hiện tại người ở trước mặt mình đã không còn là Mạc Vân Sam kia nữa.
"Mạc Vân Sam cô tỉnh lại, tôi không phải là người trong mộng của cô!" Biểu tình của Ân Như Ly trở nên nghiêm túc, "Cô còn như vậy tôi thật sự sẽ tức giận." Không giống đang nói dối.
"Hồ ly tinh, tôi rất nhớ cậu! Tôi rất nhớ cậu rất nhớ cậu, cậu ôm tôi một cái có được không!" Mạc Vân Sam ôm chặt cổ Ân Như Ly, nước mắt nhỏ giọt, trên lông mi cong vút không ngừng đọng lại bọt nước nho nhỏ.
Ân Như Ly ngẩn ra, sờ sờ vệt nước ướt át trên mặt, thái độ mềm xuống: "Tôi không đi, sẽ ở chỗ này bồi cô, cô ngoan ngoãn ngủ.
Hửm?"
"Tôi không cần cậu bồi!" Mạc Vân Sam cúi đầu xuống, mồm miệng không rõ nói: "Tôi muốn cùng nhau, cùng nhau, cùng nhau ngủ."
Ân Như Ly thấy Mạc Vân Sam đã tắt lửa liền thả lỏng chút, đang muốn ngồi dậy lại bị hung hăng ấn trở về.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, Mạc Vân Sam cũng không nói thêm một câu vô nghĩa, trực tiếp hành động.
Không phải có một câu ------
"Nói không bằng làm."
Nếu là ngày thường Ân Như Ly nhất định sẽ đẩy người trước mặt ra, nhưng hôm nay không biết như thế nào lại không có chút sức lực, lúc này lại càng thêm mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng thật ra lại rất tiện cho Mạc Vân Sam thừa cơ thâm nhập.
"Mạc Vân Sam cô đừng náo loạn!" Ân Như Ly vẫn có ý đồ chống cự.
Nhưng chỉ có thể thể là chống cự vô vị.
Sau mấy hiệp, cả người Ân Như Ly đều như rơi vào một cái bị mềm mại, hai tay bắt lấy hư không mấy lần, nắm lấy cánh tay Mạc Vân Sam, gắt gao kiềm trụ, ngửa đầu hôn lên.
Càng hôn càng sâu.
Mạc Vân Sam như được khích lệ, thậm chí còn cố gắng hết sức để thu phục Ân Như Ly, mời cô theo cùng nhau triền miên khiêu vũ.
.......
Ân Như Ly cuộn sang một bên trên giường, Mạc Vân Sam hôn hôn sau cổ cô, rất là thỏa mãn.
Một bên sườn khác ga trải giường nhăn dúm dó khó lòng nhìn nổi.
Ân Như Ly mệt mỏi nhắm mắt lại, muốn ngắn ngủi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô thật sự đã không còn chút sức lực nào.
Thậm chí ngay cả tắm rửa cũng không muốn.
"Hồ ly tinh, làm người sao có thể chỉ hưởng thụ một mình được? Cậu cũng giúp giúp tôi!" Mạc Vân Sam chớp chớp mắt, bên trong tràn đầy ủy khuất.
Nhưng nhìn thấy lại là càng ngày càng có tinh thần..