Chủ nhân nơi đây tiến vào phòng khách, Trang Ninh liền mỉm cười chào đón: "Thân ái, đã lâu không gặp, khí sắc càng ngày càng tốt a!"
Ân Như Ly cũng cực kỳ thân thiện, nắm lấy bàn tay vươn ra của Trang Ninh, trái phải đánh giá một phen, nói: "Trang tổng mới đúng là như vậy, trong trắng lộ hồng, gần đây chắc là ăn không ít thứ tốt rồi nhỉ? Có thể đề cử cho tôi mấy món không?"
"Lần này đúng thật là tôi ăn được một loại đào dẻo đặc biệt tốt, hôm nào mang lại đây cho cô hai hộp."
Ân Như Ly cười gật đầu: "Vậy tôi phải cảm ơn Trang tổng trước, chúng ta ngồi xuống nói nhỉ?"
Trang Ninh cũng buông tay, trở lại ngồi lên vị trí lúc nãy.
Hai người cô đến tôi đi, cực kỳ giống bộ dáng phi tần trong hậu cung gặp nhau.
Sau khi ngồi xuống, Ân Như Ly dẫn đầu mở miệng trước: "Thật là ngại quá, tôi vừa xác nhận thời gian lại với trợ lý, bữa tối hôm nay của tôi đã có an bài, bất quá hiện tại vẫn còn một ít thời gian, có thể cùng nhau uống trà trò chuyện một lúc."
Trang Ninh cười nói: "Không sao, hôm nay không có thời gian thì chúng ta hẹn lại dịp khác.
Tôi cũng chỉ là vừa lúc tối nay không có an bài cho nên đến thử thời vận thôi."
Ân Như Ly rót trà xanh vào hai cái ly trên bàn, đưa qua một ly, "Nhà của Trang tổng cách chỗ này có gần không? Nếu rất xa chỉ sợ buổi tối sẽ có chút rắc rối, vừa đến thời gian tan tầm thì bên này sẽ kẹt xe hệt như một nồi cháo."
"Không tính là gần lắm, bất quá đi cao tốc liền tốt hơn nhiều rồi."
Trang Ninh đáp xong lại mở ra một đề tài mới: "Nghe nói An Tình Vũ đắc tội Mạc tiểu thư, Ân tổng mang em ấy tuyết tàng rồi."
Ân Như Ly nhếch môi cười nói: "Tin tức của Trang tổng cũng thật nhanh nhạy."
Trang Ninh nhún nhún vai: "Hôm nay phát sinh chút chuyện gì ngày mai nửa cái giới giải trí đều đã biết, bát quái là đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu tốt nhất không phải sao?"
Ân Như Ly trả lời: "Vậy Trang tổng nghe bát quái lầm rồi, tôi với khúc mắc giữa An tiểu thư và Mạc tiểu thư một chút cũng không có quan hệ.
Con người của tôi từ trước đến nay không thích kẻ ngu dốt, chút kỹ xảo của cô ta quá sứt sẹo, nhìn thấy có chút phiền.
Bát quái mà thôi, nghe một ít là được rồi, chuyện này cũng không phải là chuyện có thể nháo lớn hoặc truyền khai được, Trang tổng cảm thấy sao?"
"Tôi đương nhiên biết Mạc tiểu thư không phải là người sẽ so đo chút việc nhỏ này, chuyện hôm nay tôi nói với cô cũng chỉ xem như là chuyện cười mà thôi." Trang Ninh nói, "Bất quá quan hệ giữa Ân tổng và Mạc tiểu thư tựa hồ như duy trì rất khá, tôi còn nghĩ ai cũng giống tôi rất khó ngồi cùng một bàn cơm với người yêu cũ nữa kìa."
Mấy năm nay Trang Ninh đã công khai ba người bạn trai, đến nỗi những người không được công khai, có nam có nữ, nghe nói còn từng có một đoạn tình cảm bí mật với một vị ảnh hậu đình đám niên đại trước, nhưng cũng đều chỉ là nghe đồn mà thôi.
Ân Như Ly đối với sinh hoạt cá nhân của người khác không có hứng thú, ở trên bàn ăn nghe qua một ít thì liền thôi, cũng không để tâm đào sâu làm gì.
"Tôi và Mạc tiểu thư chia tay cũng đã nhiều năm, thời điểm tuổi trẻ có lẽ đều có chút tính trẻ con, hiện tại đã cái tuổi này rồi nào còn có cái kết nào mà không giải được nữa chứ." Ân Như Ly đã lên tiếng chính thức, nhưng cũng không trực tiếp trả lời về mối quan hệ với Mạc Vân Sam.
Trang Ninh bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đối diện với tầm mắt của Ân Như Ly, cười nhạt: "Nói vậy Ân tổng đã sớm nhìn ra tôi rất thích Mạc tiểu thư, muốn theo đuổi cô ấy.
Nếu Ân tổng và Mạc tiểu thư hiện tại chỉ là bạn bè của nhau vậy tôi liền lớn mật triển khai thế công vậy."
Ngón tay Ân Như Ly nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống tách trà trong tay, "Nếu chúng tôi không chỉ là bạn bè thì sao?"
Trang Ninh cười nói: "Vậy tôi cũng chỉ có thể bồi tội trước với Ân tổng, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Hai người trên mặt đều treo cười, thật giống như đang trò chuyện về thơ ca phong nguyệt gì đó, không chút nào nhìn ra giương cung bạt kiếm.
Qua một lúc lâu sau Ân Như Ly mới cười lắc đầu: "Mạc tiểu thư và Trang tổng không thích hợp."
"Thích hợp hay không thích hợp phải thử mới biết được, lời này của Ân tổng nói cũng quá sớm rồi."
"Người ta luôn nói ba tuổi đã thấy già, căn cứ vào bộ dáng ba tuổi của tiểu hài tử là có thể nhìn ra được người đó khi về già sẽ như thế nào, tôi 18 tuổi đã nhận thức Mạc tiểu thư, vô cùng quen thuộc cô ấy, tương lai cô ấy sẽ tìm một bạn lữ như thế nào, tôi nghĩ tôi cũng có một ít quyền lên tiếng." Ân Như Ly dừng lại một chút, "Đương nhiên, Trang tổng là một người xuất sắc ngàn dặm xa xôi mới tìm được, chỉ là không thích hợp với Mạc tiểu thư mà thôi."
Trang Ninh bất đắc dĩ: "Xem ra con đường tình cảm của tôi gặp phải một ít nhấp nhô rồi."
Độ cung nơi khóe môi của Ân Như Ly nhu hòa: "Theo tôi được biết, người theo đuổi Trang tổng không thiếu những cao tinh quyền uy trong các lĩnh vực y học, hàng không, người thừa kế của tập đoàn tài chính nổi tiếng, còn có một số người không tiện nhắc tới, có rất nhiều lựa chọn."
"Vậy Ân tổng cũng nên biết, một người thích ai cũng không phải dựa vào những thứ đó.
Mạc tiểu thư đối với tôi mà nói chính là lựa chọn tốt nhất." Trang Ninh mỉm cười đáp lễ, "Ân tổng cũng giống như vậy, không phải sao?"
"Trà lạnh rồi." Ân Như Ly tiếp nhận cái tách trong tay Trang Ninh, "Uống trà lạnh rất dễ bị tiêu chảy."
Trang Ninh đứng dậy, "Nếu hôm nay Ân tổng không có thời gian vậy thì hẹn hôm khác, tôi đi trước."
Ân Như Ly tùy theo đứng lên, ôm một cái hư hư với Trang Ninh, "Trang tổng đi thong thả."
.......
Ân Như Ly đưa Trang Ninh đến trước cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, đụng phải Mạc Vân Sam ở bên trong, ba người đều sửng sốt.
Trang Ninh lùi về sau một bước, tránh đường.
Mạc Vân Sam đi ra, nhìn Ân Như Ly hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Trang Ninh nhướng mày: "Tôi đoán bữa tối hôm nay của Ân tổng là ăn cùng Mạc tiểu thư?"
"Cái gì cũng không trốn khỏi đôi mắt của Trang tổng." Ân Như Ly làm động tác "mời", "Hoan nghênh Trang tổng đến Ân thị làm khách nhiều hơn, lần sau gặp."
Mạc Vân Sam nghe thấy thế yên tâm hơn rất nhiều.
Nguyên lai chỉ là tiễn khách.
Trang Ninh cũng không nhấc chân, "Nếu đều là người quen của tôi vậy thì tôi mặt dày cọ cơm Ân tổng sẽ không để ý chứ?"
Đương nhiên để ý!
Trong lòng Mạc Vân Sam phát ra một tiếng gầm gừ thật lớn.
Hôm nay chính là ngày thực hiện kế hoạch vĩ đại "Chuốc say hồ ly tinh ném lên giường", có người thứ ba ở đây thì làm như thế nào?
Ân Như Ly nhìn về phía Mạc Vân Sam: "Mạc tiểu thư cảm thấy sao?"
"Nếu là khách của Ân tổng, đương nhiên là do Ân tổng quyết định." Trong mắt Mạc vân Sam mang theo khát vọng, điên cuồng ám chỉ: Không muốn không muốn không muốn, nhưng cái khát vọng này ở trong mắt Ân Như Ly lại thay đổi thành một loại ý tứ khác, ý tứ hoàn toàn ngược lại.
Trong lòng Ân Như Ly đổ một vò giấm cũ cực chua, nghĩ thầm, cô ấy muốn ăn cơm với Trang tổng như vậy sao?
"Xem ra nhị vị cũng không để ý nhiều thêm một đôi đũa khác." Trang Ninh mỉm cười, "Vậy tôi làm chủ, đến nhà hàng gia đình Sơn Nhã đi, sẽ không có người không cho tôi mặt mũi đó chứ?"
Mạc Vân Sam nhíu mũi hướng về phía Ân Như Ly, hận không thể ở ngay tại chỗ dùng giày cao gót giẫm cô một cái.
Ân Như Ly cũng đầy mình khí, người này sớm không lên muộn không lên lại cố tình ngay lúc tiễn Trang Ninh đi lên, căn bản chính là cố ý đối nghịch!
Trang Ninh tựa như không nhìn ra không khí biệt nữu giữa hai người, lên tiếng nói: "Ân tổng, chúng ta trực tiếp đi hay là có cần trở lại lấy cái gì không?"
"Chờ tôi một lát, tôi trở về lấy túi." Ân Như Ly đi được hai bước rồi quay đầu lại nhìn thẳng Mạc Vân Sam không nói lời nào.
Đây là ý gì? Thấy mình không vừa mắt?
Mạc Vân Sam cũng rất có khí thế trừng ngược lại: Nhìn gì mà nhìn?
Ân Như Ly đè lửa xuống, cười khanh khách nói: "Mạc tiểu thư có mấy thứ đồ để ở văn phòng của tôi, đi theo tôi đưa cho cô."
"Thứ gì?" Mạc Vân Sam hỏi xong mới hậu tri hậu giác ý thức được đây có ý là bảo mình theo sau.
"A, tôi nhớ ra rồi!" Nàng gật gật đầu, tung ta tung tăng chạy tới.
Cáo già nói thẳng ra không phải tốt hơn sao! Quanh co lòng vòng lãng phí tế bào não!
Bước chân Ân Như Ly thật sự rất nhanh, Mạc Vân Sam đuổi theo cũng rất mệt.
Cửa văn phòng tổng giám đốc "phanh" một tiếng đóng lại, người đang ngồi công tác trên bàn làm việc trước cửa bị dọa cho nhảy dựng.
Ada vỗ vỗ ngực, sờ sờ đầu tóc của mình, lẩm bẩm: "Sờ sờ tóc, đừng sợ nha."
Ngồi trở lại tiếp tục công tác.
.......
Cửa vừa đóng lại, Mạc Vân Sam đã bị lấp kín môi lưỡi, ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Môi bị người chặn lại hôn còn chưa đủ, một đôi tay hệt như gắn thêm thiết bị định vị, mỗi một địa phương trên người Mạc Vân Sam đều nhanh chóng bậc lửa.
"Cậu làm gì? Sắp ăn cơm rồi còn muốn cho tôi tràn ngập dục vọng à?" Mạc Vân Sam bắt lấy tay Ân Như Ly, khí tức loạn đến không được.
Ân Như Ly chống lên chóp mũi Mạc Vân Sam, đè ép, trầm giọng hỏi: "Cô rất chờ mong dùng bữa tối cùng với Trang tổng?"
"Khách của cậu thì hỏi tôi làm gì!" Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, "Cậu cách tôi xa một chút, tôi cần hòa hoãn lại một lát."
Nàng bắt đầu thả lỏng, đem toàn bộ trọng lượng đều đặt trên cửa, thật là quá thương thân.
Nếu không phải bên ngoài còn có người chờ, nhất định hiện tại lập tức ở chỗ này ăn sạch hồ ly tinh đến xương cũng không chừa lại.
"Vì sao lại muốn hoãn?" Ân Như Ly thò qua, ngóc đầu trở lại, "Không thích biểu hiện vừa rồi của tôi?"
Quá thích luôn ấy chứ!
Nhưng mà thích thì có ích lợi gì, sờ được mà ăn không được.
Mạc Vân Sam hoài nghi cẩu hồ ly chính là cố ý muốn cho nàng chút nữa đi ra ngoài không nổi.
"Cậu đừng nháo, thêm chút nữa người ta sẽ hiểu lầm chúng ta ở trong văn phòng làm gì đó." Mạc Vân Sam đây là điển hình của câu có tật giật mình, nếu không biết quan hệ của hai người, ở trong văn phòng lâu một lát cũng sẽ không có người nào nghĩ nhiều.
Trừ phi phát ra một ít thanh âm không nên phát.
Ân Như Ly cắn một cái lên khóe môi Mạc Vân Sam, "Cô còn rất sợ người ta hiểu lầm?"
Sao lại giống như ngửi được chút vị chua nhỉ?
Mạc Vân Sam câu lấy cổ Ân Như Ly, trán tựa trán, "Không phải cậu đang ghen đó chứ?"
"Là tôi thấy Mạc tiểu thư gấp không chờ nổi tự mình đưa tới cửa, chiếu cố tính tình vội vàng của cô." Ân Như Ly cười lạnh một tiếng, "Cô tới không phải vì cái này à?"
"Để tôi đoán xem, là cậu còn nhớ chuyện tôi và Trang Ninh khiêu vũ?" Mạc Vân Sam xoa bóp khuôn mặt của Ân Như Ly, "Sao lại đáng yêu như vậy!"
"Nếu còn không đi ra sẽ bị người ta hiểu lầm." Ân Như Ly buông Mạc Vân Sam ra, lui về sau một bước, xoay người đi lấy túi.
"Nhưng mà yêu đương vụng trộm gì đó, là kích thích nhất a!"
Mạc Vân Sam hai bước đuổi theo, bắt lấy tay Ân Như Ly kéo người trở về, đẩy đến sô pha bên cạnh.
Sau eo của Ân Như Ly đụng phải lưng sô pha, trên môi nhiều thêm hai mảnh mềm ấm.
Mạc Vân Sam không ngừng khuynh về phía trước, Ân Như Ly bị buộc cong người về phía sau.
Cả văn phòng vang vọng thanh âm ăn vụng thạch trái cây..