Trong phòng ghế lô là một cái bàn ăn tròn, Mạc Vân Sam ngồi ở trung gian, Ân Như Ly và Trang Ninh phân ra ngồi ở hai bên sườn của nàng.
Bầu không khí thập phần quỷ dị.
Từ lúc xuống xe đến giờ Mạc Vân Sam chưa từng cho Ân Như Ly sắc mặt tốt, hiện tại cũng như thế.
Trang Ninh không biết trên đường đi hai người đã phát sinh chuyện gì, bất quá như vậy lại đúng ý cô ấy.
Cái mâm hình vuông trước mặt nói là đồ ăn thì không bằng nói là một mảnh cảnh quan rừng tre mini thu nhỏ.
Những cây tre một màu xanh xanh cao thấp đan xen nhau, lá tre sinh động như thật, rễ tre không dính một chút màu đen thổ nhưỡng nào.
Mà mỗi một chi tiết của cảnh quan này kỳ thật đều được tạo nên từ nguyên liệu dùng để nấu ăn.
Mỗi một đốt tre dùng khoai từ đã nhuộm màu thực phẩm tạo hình; lá tre là khoai lang đỏ cắt lát; thổ nhưỡng là gạo nếp đen.
Trang Ninh gắp một đốt tre nhỏ cho Mạc Vân Sam, "Mạc tiểu thử nếm thử cái này xem, là được làm từ khoai từ, tuy rằng trong đó có chứa một ít tinh bột nhưng lượng calo rất thấp, giá trị dinh dưỡng ngược lại lại rất cao."
"Cảm ơn." Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn Ân Như Ly một cái, làm như khiêu khích gắp lấy thức ăn Trang Ninh đưa cho vào miệng, còn làm bộ dáng tinh tế nhấm nháp.
Dính mềm thơm nhẹ, hương vị cũng không tệ lắm.
Ân Như Ly cũng gắp một cái giò heo Đông Pha bỏ vào chén của mình, ăn hai miếng liền buông đũa xuống bình phẩm: "Bếp trưởng của nhà hàng này tay nghệ xác thật rất tốt, vào miệng liền tan, béo mà không ngán, còn có dư vị nhàn nhạt."
Mạc Vân Sam liếm liếm môi, không tự giác nuốt nước bọt.
Thịt mỡ, là thứ mà buổi tối nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào.
"Mạc tiểu thư có muốn nếm thử không?" Ân Như Ly phân ra nửa miếng đặt vào trong chén của Mạc Vân Sam.
Khẳng định là hồ ly tinh cố ý!
Mạc Vân Sam nhìn chằm chằm thịt trong chén, muốn ăn lại không dám ăn, nước miếng lộc cộc lộc cộc ứa ra.
Ân Như Ly kề sát lại, thấp giọng nói: "Ăn một miếng nhỏ cũng không sao, vận động buổi tối cũng đủ tiêu hao hết."
Mạc Vân Sam cười nhạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai vận động với cậu!"
"Vậy tùy cô." Ân Như Ly lui về, lo bản thân ăn thêm hai miếng thức ăn nữa, chọn một đề tài nhàn nhã trò chuyện với Trang Ninh.
Mạc Vân Sam khẽ cắn môi, dùng đũa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng.
Là hương vị của hạnh phúc!
Nàng còn muốn ăn thêm một miếng nữa nhưng mà tự mình tu dưỡng của một nữ diễn viên không cho phép nàng làm vậy.
Ân Như Ly đang nói chuyện, một miếng thịt nhân lúc cô há mồn liền nhanh chóng nhét vào.
Trường hợp lâm vào xấu hổ.
"Ân tổng quá gầy, nên bồi bổ nhiều chút." Mạc Vân Sam nở nụ cười nhạt với Ân Như Ly, khí định thần nhàn mà ngồi thẳng thân mình.
Trang Ninh chua nói: "Ân tổng thật là có phúc, có thể được Mạc tiểu thư quan tâm như vậy."
Mạc Vân Sam nhìn về phía Trang Ninh, ngoài miệng hô: "Trang tổng cũng quá gầy, ăn nhiều sò biển và lòng trắng trứng chút."
Ân Như Ly mắt thấy đãi ngộ của Trang Ninh và mình bất đồng, không vui trong lòng cũng tiêu mất rất nhiều.
Thịt ở trong miệng tựa hồ như nhiều thêm ti vị ngọt.
Một bàn tay Trang Ninh chống cằm, trong mắt tình ý mười phần: "Mạc tiểu thư chỉ đút Ân tổng, không đút tôi sao?"
Mạc Vân Sam cười nhạt: "Ân tổng cố ý lấy thịt thèm tôi, tôi mới trả thù cậu ấy, Trang tổng là một đại mỹ nhân như vậy nếu bị tôi chọc đũa, đây chắc chắn là tội lớn."
"Lúc Mạc tiểu thư cự tuyệt người khác luôn đáng yêu như vậy, làm người ta muốn giận cũng không giận nổi." Trang Ninh híp mắt cười nói, "Ân tổng thật đúng là lệnh người đố kỵ."
Ân Như Ly gật đầu: "Tôi đích xác là lệnh người đố kỵ."
Mạc Vân Sam bưng ly rượu vang đỏ trước mặt lên: "Nhị vị lão bản luôn thích nói đùa như vậy, tôi bị kẹp ở giữa cũng rất là áp lực nha, ăn cũng không còn tư vị gì nữa, không bằng cụng ly một cái?"
Trang Ninh theo lời nâng ly lên, Ân Như Ly cũng theo sau.
Ba người ba cái ly chạm nhau, tạo nên tiếng vang thanh thúy.
Trên bàn tròn nhất phái bình thản, không có đối chọi gay gắt, không có cao thấp đánh giá, nhưng toàn bộ gió lốc vô hình đều ở trên không, mỗi người đều biết, chỉ là không ai nói toạc ra.
....
Bởi vì vừa uống rượu xong cho nên Ân Như Ly trực tiếp để xe lại bãi đỗ xe của nhà hàng, gọi cho tài xế đến đón.
Tài xế của Trang Ninh cũng đã chờ ở bãi đỗ xe.
Ở cửa nhà hàng.
Trang Ninh ngậm cười: "Hôm nay thật là cao hứng vì có thể được cùng hai đại mỹ nữ cộng tiến bữa tối, tôi ăn cũng so với ngày thường nhiều hơn không ít."
Ân Như Ly trả lời: "Cảm ơn bữa tối của Trang tổng, sau này có cơ hội phải để tôi mời lại một bữa."
"Đương nhiên rồi." Tầm mắt của Trang Ninh dời về phía Mạc Vân Sam, "Nếu là Mạc tiểu thư mời khách, tôi sẽ càng vui hơn."
Tâm tình của Mạc vân Sam không tốt, uống nhiều hơn mấy ly, trên mặt cũng đã phủ một tầng hồng nhạt.
Có lẽ là do nhớ kỹ có người ngoài ở đây cho nên hành vi thoạt nhìn không có gì dị thường.
Nàng nguyên bản đang trong tình trạng mí mắt trên dưới đánh nhau, bỗng nghe thấy có người nói chuyện với mình liền mạnh mẽ đánh lên tinh thần nói: "Không thành vấn đề!"
"Tôi thấy Mạc tiểu thư hình như say rồi, có cần tôi đưa cô về không?" Trang Ninh như là không biết quan hệ của hai người đối dện, trong thanh âm hàm chứa quan tâm.
"Tôi không say, không có say." Mạc Vân Sam lấy điện thoại ra, "Tôi tự mình gọi xe là được rồi."
"Gọi xe rất không an toàn!" Trang Ninh tới gần một bước, "Vẫn là để tôi tự mình đưa Mạc tiểu thư trở về mới yên tâm."
"Tôi sẽ chiếu cố Vân Sam, không cần phiền Trang tổng." Ân Như Ly ôm lấy eo Mạc Vân Sam, khoảng cách của hai người cũng kéo gần lại.
"Cậu tránh ra! Tôi mới không cần cậu chiếu cố!" Mạc Vân Sam không nhớ rõ vì sao lại tức giận hồ ly tinh, nhưng trong lòng lại rất giận rất giận, giận đến mức rất muốn khóc.
"Hình như Mạc tiểu thư không tình nguyện để Ân tổng đưa về lắm."
Ân Như Ly thẳng tắp đối diện với ánh mắt xâm lược của Trang Ninh: "Vân Sam uống say là sẽ có chút tính tình, tôi so với Trang tổng hiểu cô ấy hơn." Cánh tay chặt chẽ ôm lấy Mạc Vân Sam, không cho người tránh thoát.
"Mạc tiểu thư," Trang Ninh mỉm cười, "Tôi tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô không muốn để Ân tổng đưa về, tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."
"Hồ ly tinh, có người khi dễ tôi!" Không hề báo trước, Mạc Vân Sam ôm lấy cổ Ân Như Ly, anh anh anh khóc thút thít.
Cả người Trang Ninh đều ngốc lăng đứng hình, trong mắt là các loại thần sắc biến hóa, không biết mình đã làm chuyện gì chọc người khóc.
Mạc Vân Sam thật sự cũng không phải nhắm vào Trang Ninh, nàng khổ sở trong lòng nhưng đầu óc lại không rõ ràng lắm, quên mất người chọc nàng là cái tên xú hồ ly tinh mà nàng đang ôm hiện tại.
Ân như Ly cũng ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Sam, ôn nhu nói: "Tôi ở đây, sẽ không để người khác khi dễ cậu."
"Không đúng, có chỗ nào đó không đúng." Mạc Vân Sam ngắn ngủi thanh tỉnh, một phen đẩy Ân Như Ly ra, "Tôi ôm cậu làm gì?"
Ân Như Ly ngơ ngác đứng ở nơi đó, lông mi chớp động, không biết làm sao.
"Tôi muốn gọi xe trở về khách sạn." Ngón tay của Mạc Vân Sam điểm mấy cái lên màn hình, nửa ngày cũng không ấn xong, có chút buồn bực.
"Vẫn là để tôi đưa Mạc tiểu thư trở về sẽ tốt hơn." Trang Ninh bước về trước một bước, chắn ở giữa hai người, đứng yên mặt hướng về phía Mạc Vân Sam.
"Cảm ơn ý tốt của Trang tổng, tôi nhận được rồi, tôi cũng đã gọi xe, không cần phải lo lắng cho tôi." Mạc Vân Sam mỉm cười với Trang Ninh, một nụ cười vô cùng thiên chân, tươi sáng.
Hai tròng mắt của Trang Ninh phóng lớn, trong mắt tựa hồ như có cái gì đó đang chậm rãi biến chất.
"Mạc tiểu thư uống say trong bữa tối tôi mời, theo lý mà nói thì tôi nên phụ trách." Trang Ninh trực tiếp nắm lấy cổ tay của Mạc Vân Sam, không hề cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
Giờ phút này đầu óc của Mạc Vân Sam bị chậm nửa nhịp, còn chưa kịp phản ứng đã bị dắt đi được mấy mét.
"Đi ngươc lại với ý nguyện của khách nhân không phải là phép tắc mà chủ nhà nên có!" Ý cười trên mặt Ân Như Ly mất hết, ngữ khí cũng tăng thêm rất nhiều.
"Xin lỗi, Ân tổng và Mạc tiểu thư đã chia tay nhiều năm, chỉ sợ là không có tư cách thay cô ấy quyết định." Trang Ninh một bước cũng không nhường, "Cô ấy còn chưa nói tôi thất lễ thì Ân tổng là gì mà lại nói ra lời này? Huống chi tôi cũng chỉ đơn thuần muốn đưa cô ấy trở về khách sạn, không giống Ân tổng có rắp tâm khác."
Ân Như Ly đi tới, nắm lấy cổ tay Trang Ninh, hơi hơi nhếch môi: "Đều là người ở trong một cái vòng tròn chết chóc, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, vẫn là đừng để tổn thương hòa khí thì tốt hơn."
"Ân tổng có tiếng là nhân duyên tốt, tôi nghĩ cô cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà cùng người khác nháo không thoải mái." Trang Ninh nắm càng chặt hơn, "Giao Mạc tiểu thư cho tôi, cô có thể yên tâm."
Mạc Vân Sam bị gió lạnh thổi đến, che miệng lại hắt xì một cái.
Trang Ninh nâng âm lượng lên: "Bên ngoài gió lớn, còn mong Ân tổng buông tay."
"Trang tổng luôn miệng nói tôn trọng ý kiến của Vân Sam, có phải nên hỏi xem cô ấy có muốn cô đưa về hay không không?" Ân Như Ly kiềm giữ tay Trang Ninh không chút sứt mẻ.
Trang Ninh cười khẽ, "Sao lại trông hệt như nháo cướp người mới thế này?"
Cô ấy xoay mặt về phía Mạc Vân Sam, ôn thanh nói: "Mạc tiểu thư, Ân tổng rất muốn biết, tôi và cô ấy, cô muốn ngồi xe của ai hơn."
"Ân tổng là ai? Không quen biết.
Quản cậu ấy là Ân tổng, Vương tổng cái gì, đừng phiền tôi!" Men say của Mạc Vân Sam càng lúc càng nùng thịnh, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng tìm một cái giường để ngủ, nhưng cố tình có hai người vẫn luôn không ngừng ở bên tai "ong ong ong", thật là đáng ghét.
Ủy khuất từng trận từng trận ập vào trong lòng, chân mày của nàng càng nhăn càng chặt: "Chỉ cần không phải họ Ân, ai đưa tôi về nhà cũng được."
Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn Ân Như Ly, ánh mắt lướt nhẹ, giây lát, dịch đến trên mặt Trang Ninh: "Không phải Trang tổng nói muốn đưa tôi về sao, đi thôi."
Trang Ninh tiến lên một bước: "Ân tổng nghe được?"
Ân Như Ly đối diện với Trang Ninh một lát, cúi người hôn lấy Mạc Vân Sam.
Tay của cô còn nắm lấy cổ tay Trang Ninh, tay của Trang Ninh cũng còn nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam.
......
Mạc Vân Sam khi thì mơ hồ khi thì thanh tỉnh, rõ ràng là trong lòng khó chịu muốn chết nhưng mà trên môi mềm mại rồi lại thoải mái đến làm cho nàng quên mất khó chịu.
Những mỗi khi thanh tỉnh lại tự trách bản thân không có tiền đồ.
Cả người Trang NInh đều phát run: "Ân tổng như vậy không cảm thấy bản thân vô sỉ sao?"
Ân Như Ly không để ý thanh âm bên tai.
Nếu thời điểm hôn lấy là vì biểu thị công khai chủ quyền thì hiện tại lại chính là không chịu khống chế mà luân hãm bên trong cái hôn này.
Hai cánh môi mềm mại mang theo hướng rượu kia cũng làm cô như say theo.
Mạc Vân Sam tránh đi trói buộc trên cổ tay, câu lây cổ Ân Như Ly, còn muốn, muốn càng nhiều hơn nữa.
Ân Như Ly không biết Trang Ninh rời đi khi nào, hết thảy những thứ quanh mình sớm đã bị cô ngăn cách ở thế giới bên ngoài.
Một nụ hôn lâu dài đến mức cơ hồ khiến cho người ngừng thở.
Hai mắt Mạc Vân Sam thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, vỗ vỗ đầu, sau một lúc lâu cũng không nói được một câu.
"Hiện tại có thể ngoan ngoãn trở về -----"
"Trở về động hồ ly mát mẻ của cậu đi, đừng phiền tôi!" Mạc Vân Sam đẩy Ân Như Ly ra, xoay người bỏ đi..