Chương 21: Đáng yêu
Khẽ nghiêng đầu, gò má Ôn Dư liền đè nhẹ lên tóc Diệp Kì Trăn, mà lúc này tay Diệp Kì Trăn vẫn đang sờ qua sờ lại trên eo cô ấy, chân thỉnh thoảng cũng cọ tới cọ lui.
Ôn Dư lại nhắm mắt thêm lần nữa, hoàn toàn không có cơn buồn ngủ.
Một lúc sau, người bên cạnh cũng ngừng lại, chỉ lặng yên gác tay lên eo cô ấy. Bên tai truyền tới tiếng động nhỏ bé, có lẽ là Kỳ Uẩn tắt đèn lên giường.
Nghe tiếng mưa tí tách.
Không biết đi ngủ lúc mấy giờ.
Chất lượng giấc ngủ của Ôn Dư luôn khá tệ, không nói tới chuyện đi ngủ, giấc ngủ còn nông. Trong đêm dễ bị giật mình thức giấc. Tối nay cũng như thế, nhưng khi phát hiện bản thân bị Diệp Kì Trăn dính lấy, cơ thể ấm áp, Ôn Dư bỗng cảm thấy thoải mái yên tâm một cách bất ngờ.
Sáng sớm 6 giờ hơn, Ôn Dư tự tỉnh. Trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ, cô ấy nhìn bên gối, đầu Diệp Kì Trăn cọ lên vai mình, vẫn đang ngủ say.
Ôn Dư vô thức sờ trán Diệp Kì Trăn.
Không nóng, đã giảm sốt.
Diệp Kì Trăn ngọ ngoạy đầu, bị động tác nhỏ của Ôn Dư làm tỉnh, biểu cảm của cô mơ màng, không phải là vì khó chịu, mà là chưa ngủ đẫy, khi vừa tỉnh giấc âm thanh của Diệp Kì Trăn mềm nhũn mang theo cơn ngái ngủ, ngờ ngợ nhìn khuôn mặt của Ôn Dư, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Vừa nhìn là biết chưa ngủ đẫy, Ôn Dư nhỏ tiếng nói: "Vẫn sớm, cậu ngủ tiếp đi."
"Ừm..." Miệng Diệp Kì Trăn hừ hừ, lại nhanh cóng nhắm mắt lại, giống như mở mắt nhiều thêm nửa giây nữa cũng không chống đỡ được. Sau đó không tới nửa phút sau, lại tiến vào trạng thái say ngủ.
"Diệp Kì Trăn?" Ôn Dư thử nhỏ tiếng gọi một câu, không phản ứng, thế mà lại ngủ mất rồi.
Ôn Dư vốn muốn rời giường, nhưng Diệp Kì Trăn tiến vào giấc ngủ thêm lần nữa càng thêm càn rỡ, trở người trực tiếp ôm lấy Ôn Dư, thuận tiện gác chân sống chết đè lấy chân cô ấy.
Tướng ngủ này...
Dáng vẻ nũng nịu dính chặt.
Ôn Dư nhìn mặt Diệp Kì Trăn, ngoại trừ buồn cười vẫn là buồn cười, sao mà làm được vậy chứ, rõ ràng vừa thích khóc lại thích làm nũng, bình thường còn giả vờ chu đáo tinh tế. Dù sao vẫn còn sớm, được Diệp Kì Trăn ôm cũng rất thoải mái, Ôn Dư híp mắt lại, tiếp tục ngủ.
Không đặt đồng hồ báo thức, Diệp Kì Trăn thoải mái ngủ tới lúc tự tỉnh, khi tỉnh lại, chỉ còn một mình cô trên giường, không thấy bóng dáng Ôn Dư đâu nữa. Cô vén rèm giường nhìn ra ngoài, trong kí túc xá rất yên tĩnh, dường như không có ai khác.
Qua đêm ở kí túc xá của người khác, lại còn ngủ dậy muộn như thế, liệu có bị người ta ghét bỏ không? Diệp Kì Trăn ngồi khoanh chân trên giường, mất hồn, khi cô tỉnh lại đều như thế, phải để tinh thần đi xa một phút đồng hồ.
Còn chưa du ngoạn xong, đã có âm thanh mở khóa, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra. Diệp Kì Trăn thò đầu ra nhìn, người vào phòng là Ôn Dư, trên tay còn có hai túi đồ ăn sáng.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?" Ôn Dư thật sự chưa từng thấy người nào có thể ngủ như Diệp Kì Trăn, tối qua Diệp Kì Trăn ngủ lúc 11 giờ, hiện tại đã là gần 10 giờ trưa.
"Cậu đi mua đồ ăn sáng à?" Diệp Kì Trăn nhìn túi đồ liền nhận ra, là bánh bao hấp đặc sắc của nhà ăn số 3, cô từng nói với Ôn Dư một lần là ngon, "Cậu tới nhà ăn số 3 à?"
Nhà ăn số 3 cách kí túc xá bên này rất xa, phải đi bộ mười mấy hai mươi phút.
Ôn Dư không lãng phí một câu, "Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."
"Ừm, cảm ơn." Diệp Kì Trăn nhìn động tác mở túi đồ ăn của Ôn Dư, lại nhìn góc nghiêng của Ôn Dư, trong lòng nghĩ Đường Tiêu không theo đuổi được Ôn Dư thật sự rất đáng tiếc, rồi nghĩ lại lại thấy cũng không có gì đáng tiếc, cô cảm thấy nữ sinh giống như Ôn Dư, nhất định phải ở bên người thật sự hiểu cô ấy.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn ngẩn ra, dừng động tác trong tay, lại tiến lên phía trước sờ trán Diệp Kì Trăn.
"Không phải lúc sáng cậu sờ rồi à?" Diệp Kì Trăn nói.
"Nhìn cậu có chút ngơ, tưởng là lại sốt." Ôn Dư thu tay về.
"Nào có ngơ, tớ lanh lợi lắm biết không hả?" Diệp Kì Trăn mơ màng cười lên, giải thích cho bản thân.
"Biết, cậu lanh lợi." Ôn Dư bị dáng vẻ này của Diệp Kì Trăn chọc cười, thúc giục, "Mau đi đánh răng rửa mặt đi."
Diệp Kì Trăn: "Cậu ăn trước đi."
"Ừm."
Vừa sáng sớm Kỳ Uẩn đã ra ngoài lang bạt, Ôn Dư kéo ghế của Kỳ Uẩn tới bên bàn mình, vẫn đợi Diệp Kì Trăn đánh răng rửa mặt xong cùng ăn sáng, sẽ tương đối có khẩu vị.
Bánh bao hấp, sủi cảo hấp, cộng thêm hai bát cháo trắng. Sau khi hạ sốt, khẩu vị của Diệp Kì Trăn lập tức tốt lên, cộng thêm tối qua không ăn uống gì, bụng dạ cũng đang đói. Nhìn Diệp Kì Trăn ăn uống, Ôn Dư mừng thầm vì bản thân đã mua bánh bao cùng sủi cảo cỡ lớn.
"Tối qua làm phiền cậu rồi, cảm ơn." Diệp Kì Trăn lại nói cảm ơn Ôn Dư thêm lần nữa, nói xong cảm thấy bản thân quá khách sáo, tuy cô và Ôn Dư quen nhau chưa lâu, nhưng cảm giác không giống bạn bè bình thường, những lời khách sáo trở nên vô cùng kì quái.
Ôn Dư ăn cháo, nhìn Diệp Kì Trăn, cười lên tiếp lời bằng một câu hoàn toàn không liên quan: "Tối qua cậu nằm mơ gì thế?"
"Hả?" Bị Ôn Dư đột ngột hỏi như thế, Diệp Kì Trăn liền chột dạ, tay muốn gắp bánh bao cũng dừng lại, "Tớ làm sao, nói mơ à?"
Diệp Kì Trăn lo lắng bản thân nói ra những lời lúng túng tệ hại gì đó để Ôn Dư nghe được, người coi trọng sĩ diện như cô, sợ nhất là làm chuyện mất mặt.
"Không." Ôn Dư nói.
Không có thì tốt, Diệp Kì Trăn thầm thở phào một cái, đưa đũa ra tiếp tục gắp bánh bao.
"Cậu sờ tớ mãi." Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn bổ sung một câu, ngữ điệu thản nhiên.
Không khí bỗng yên tĩnh.
Diệp Kì Trăn không kẹp chắc bánh bao khiến nó rơi lại vào bát, nghe thấy câu nói kia của Ôn Dư, cô đang nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư, tuy phản ứng vẫn coi là bình tĩnh, nhưng cả người đã lúng túng tới tê liệt, không biết nói gì.
Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, "Thân hình tớ cũng được đúng không?"
Diệp Kì Trăn: "..."
Được rồi, triệt để tê liệt rồi.
Ôn Dư cười trên nỗi đau của người khác, không trêu đùa Diệp Kì Trăn nữa, còn nói tiếp, có người xấu hổ tới nỗi không ăn nổi bánh bao mất.
Lại trêu đùa mình, nhìn ra rồi! Ôn Dư chỉ thích bắt nạt cô, Diệp Kì Trăn ấp úng hỏi Ôn Dư: "... Tướng ngủ của tớ tệ lắm à?"
Ôn Dư lắc đầu, "Rất đáng yêu."
Diệp Kì Trăn đã hiểu, xem ra tướng ngủ thật sự rất tệ, cô buồn bã không tập trung ăn một thìa cháo, không muốn nghĩ tới chuyện xấu hổ này nữa, nhưng càng không nghĩ thì nó lại càng ập tới, càng hiện lên trong đầu.
Vẫn là chột dạ, tối qua cô mơ thấy Ôn Dư, mơ thấy bản thân mặt đối mặt ôm lấy eo thon của Ôn Dư, mà Ôn Dư cũng ôm lấy cô đang dỗ dành gì đó...
Một cánh tay trắng bóc đưa ra, Diệp Kì Trăn hoàn hồn, Ôn Dư đã rút ra một tờ giấy, lau khóe miệng giúp cô. Cô đón lấy ánh mắt của Ôn Dư, không biết tại sao, đắc ý cười lên.
Ngón tay Ôn Dư vô tình lướt qua cánh môi dưới của Diệp Kì Trăn, hồng hào mềm mại, bỗng cô ấy nhớ lại câu nói của Kỳ Uẩn: Cảm thấy môi con gái rất mềm, rất muốn hôn...
Khi Diệp Kì Trăn sờ eo cô ấy, thân mật ôm lấy cô ấy, Ôn Dư có cảm giác nói không thành lời.
"Cậu ăn thêm chút nữa đi, còn thừa nhiều lắm." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư ăn quá ít, chắc chắn lâu ngày sẽ không đủ dinh dưỡng.
Suy nghĩ bị kéo về, Ôn Dư vứt tờ giấy vào thùng rác, "Cậu ăn đi, tớ no rồi."
Trong bát vẫn còn ba chiếc sủi cảo, phần lớn đều là do Diệp Kì Trăn tiêu diệt.
"Ăn thêm một chiếc nữa." Diệp Kì Trăn tiền trảm hậu tấu, gắp một chiếc sủi cảo đưa tới bên miệng Ôn Dư, nhớ ra đang dùng đũa của bản thân, quên không suy nghĩ tới việc Ôn Dư có để ý hay không.
Diệp Kì Trăn đút tới miệng Ôn Dư, Ôn Dư quyết đoán đưa miệng nhận lấy chiếc sủi cảo, vốn dĩ cũng không định ăn thêm.
Diệp Kì Trăn phát hiện bản thân nghĩ nhiều, nhân cơ hội này, cô gắp thêm một chiếc nữa đút tới, "Chiếc cuối cùng."
Ôn Dư ngừng lại giây lát, vẫn bất đắc dĩ ăn.
Diệp Kì Trăn đút càng hăng.
Ôn Dư nhìn thấy Diệp Kì Trăn gắp chiếc bánh sủi cảo cuối cùng định đút cho mình, cô ấy nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy tay Diệp Kì Trăn, trực tiếp đút chiếc sủi cảo vào miệng Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn phồng má cười lên, bữa sáng này ăn tới ấu trĩ quá mức.
Mới hết sốt được mấy ngày, Diệp Kì Trăn lại bị cúm, không ngừng giày vò hơn một tuần, cộng thêm khoảng thời gian này Nam Thành thời tiết mưa nhiều âm u, cho nên Diệp Kì Trăn đều lết qua từng ngày trong trạng thái đau ốm.
Tới cuối tháng Mười Một, thời tiết mới có dấu hiệu quang đãng.
Diệp Kì Trăn đăng một bức ảnh chụp màn hình dự báo thời tiết lên trang cá nhân, trên ảnh biểu thị mười ngày tiếp theo đều là ngày trời quang. Cô đính kèm một câu: Trên người mọc nấm rồi, cuối cùng...
Wechat của Ôn Dư không có nhiều bạn bè, mà cô ấy có thói quen khóa trang cá nhân với người khác, nên khi nhấp vào Wechat, có nửa lớn trạng thái là của Diệp Kì Trăn. Mỗi lần lướt thấy, Ôn Dư đều tiện tay nhấn like.
Trời vừa quang đãng, Diệp Kì Trăn liền không nhàn rỗi nổi, cầm máy ảnh đi khắp trường, chụp ảnh khắp nơi. Cho nên gần đây trang cá nhân đều là phong cảnh mùa thu trong trường.
Thật ra Diệp Kì Trăn rất muốn hẹn Ôn Dư đi chụp ảnh, nhưng sợ kĩ thuật của bản thân không tốt, sẽ xấu hổ.
Buổi tối Ôn Dư về kí túc xá, nhìn thấy mọi người đang nói chuyện, nữ sinh cầm vở ghi chép trong tay là lớp trưởng của bọn họ.
"Leo núi? Không hứng thú, không hứng thú." Kỳ Uẩn liên tục lắc đầu chê bai, "Leo núi có cái gì hay chứ, còn mệt chết người, không thể nghĩ ra hoạt động mới mẻ hơn chút à?"
"Có hoạt động mới mẻ, cậu nghĩ giúp tôi đi."
"Du lịch ba ngày thế nào?" Kỳ Uẩn nói.
"Cậu đang nằm mơ à?" Lớp trưởng đã từ bỏ ở chỗ Kỳ Uẩn, lại đi cổ động hai người còn lại trong kí túc xá, "Các cậu đi không? Cuối tuần này, sáng xuất phát tối về, đăng kí đi mà, phong cảnh ở đó đẹp lắm, hiếm khi cả lớp mới đi du lịch cùng nhau."
"Có thể dẫn theo người thân không?"
"Có thể chứ, nói trước với tôi một tiếng là được."
Khi lớp trưởng quay người nhìn thấy Ôn Dư, chỉ cười cười, căn bản không định nhắc tới chuyện này với Ôn Dư, dù sao Ôn Dư quá kiêu ngạo lạnh lùng, trước giờ cũng không tham gia hoạt động có tính đoàn thể.
Ôn Dư nghĩ ngợi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Diệp Kì Trăn.
[O]: Cuối tuần này khoa tớ đi leo núi, cậu có muốn đi không?
Diệp Kì Trăn đang uống sữa, cắn lấy ống hút trong miệng, cô trả lời: Tớ tham gia hoạt động của khoa cậu liệu có thích hợp không?
[O]: Có thể dẫn theo người thân.
Người thân không phải có nghĩa là bạn trai hay bạn gái sao? Diệp Kì Trăn là người rất cẩn thận, nghĩ tới việc ngộ nhỡ người khác đều dẫn theo đối tượng, vậy chẳng phải bản thân sẽ rất lúng túng sao?
[D]: Dẫn theo người thân sao cậu lại dẫn theo tớ?
Ôn Dư chỉ hỏi: Có muốn đi không? Nghe nói phong cảnh không tệ.
Diệp Kì Trăn cắn ống hút, từ trong câu chữ của Ôn Dư, dường như có thể đọc ra Ôn Dư rất muốn bản thân đi cùng, cô trả lời hai chữ: Muốn đi.
Bản thân cũng rất muốn đi.
Có thể nhân cơ hội này chụp ảnh cho Ôn Dư.
Ôn Dư nhìn màn hình điện thoại cười lên.
[O]: Ừm, tớ đăng kí rồi.
Sau khi nhận được tin nhắn đăng kí do Ôn Dư chủ động gửi tới, lớp trưởng chấn động một phen, sau đó thấy Ôn Dư nói muốn dẫn theo người thân, chấn động mẹ nó lại đính kèm một chấn động khác, chấn động tới cả hộ gia đình.