Dư Tôi Rung Động

Chương 53



Chương 53: Phương xa

Mùa hè năm nay còn nóng hơn năm ngoái.

Ôn Dư vẫn ở lại Nam Thành như mọi khi, Ôn Thu Nhàn không gọi điện giục cô ấy về nhà, cô ấy cũng không gọi điện về. Có lẽ đối với hai mẹ con mà nói, trạng thái này lại càng thêm phần thanh tịnh tự do.

Nhận biết về thời gian của con người rất dễ chịu ảnh hưởng từ cảm xúc chủ quan, ví dụ như kì nghỉ hè này, Ôn Dư cảm thấy dài dằng dặc.

Tương phản với sự bận rộn trong kì nghỉ hè của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư nghỉ hè vừa đơn điệu lại vừa nhàm chán, phần lớn thời gian đều dành cho vẽ vời, luyện tập bản thảo hoặc bản thảo thương mại, công việc là do Kỳ Uẩn tìm Ôn Dư, vì quá nhàm chán, nên Ôn Dư hứng thú nhận việc.

Sau khi gửi cho Kỳ Uẩn bản thảo đã được chỉnh sửa, Ôn Dư phát hiện đã tới hoàng hôn.


Một tia nắng vàng nhạt nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, vừa vặn rơi xuống bàn học, Ôn Dư xòe lòng bàn tay ra, chầm chậm di chuyển tới vị trí ánh sáng kia, như thể nắm lấy nó, ánh nắng chiếu vào khiến lòng bàn tay hơi nóng lên.

Đột nhiên Ôn Dư cười lên, nhớ tới lúc Diệp Kì Trăn làm động tác trẻ con này.

Nhìn ánh chiều tà trong lòng bàn tay, Ôn Dư chống cằm lại ngẩn người, không khỏi nghĩ: Lúc này Diệp Kì Trăn đang làm gì?

Chắc chắn là không nhàm chán như bản thân.

Tiếng chuông từ cuộc gọi điện thoại vang lên làm phiền tới suy nghĩ.

Là Kỳ Uẩn gọi tới.

"Nữ thần." Kỳ Uẩn bên kia ngọt ngào gọi một tiếng.

"Vẫn phải sửa nữa à?" Ôn Dư hỏi.

"Không không, chốt rồi chốt rồi, đối phương vô cùng hài lòng, nói sau này sẽ tìm cậu. Ôi, tôi nói này, hay là cậu đăng ảnh của bản thân lên Weibo đi. Thu hút thêm người chú ý, đảm bảo người đặt tranh của cậu không bao giờ ngớt." Kỳ Uẩn hừng hực nói không biết mệt, rõ ràng hai chữ là có thể nói rõ ràng, nhưng Kỳ Uẩn luôn có thể tuôn ra một đống thứ.


Tới học kì hai năm nhất đại học Ôn Dư mới đăng kí Weibo, không có nhiều người theo dõi, bình thường cũng rất ít khi đăng bài. Ban đầu cô ấy thấy Diệp Kì Trăn thường xuyên đăng Weibo, nên bản thân mới đăng kí một tài khoản. Thu hút người theo dõi gì chứ, cô ấy không hứng thú. Ôn Dư không có bất kì hứng thú với điều gì, trừ phi là có liên quan tới Diệp Kì Trăn.

"Có chuyện thì nói thẳng." Ôn Dư chỉ trả lời năm chữ, khi gọi điện thoại Ôn Dư luôn vào thẳng vấn đề, không có kiên nhẫn quanh co vòng vèo, Kỳ Uẩn đặc biệt gọi điện thoại, cũng không tới nỗi tìm cô ấy nói chuyện.

"Tối nay cậu có thời gian không, có muốn tụ tập một bữa ở Nam Thành không? Ôi, tôi sắp chán chết rồi." Kỳ Uẩn lộ ra bản chất thật, kì nghỉ này cô cũng không về Lâm Bắc, chê người thân càu nhàu, chẳng thà ở lại trường học còn thoải mái hơn.


Ôn Dư tin Kỳ Uẩn thật sự nhàm chán, nếu Kỳ Uẩn có thể tìm được người khác, cũng sẽ không tìm cô ấy.

"Tôi biết một nhà hàng Quảng Đông mới mở ngon lắm, tôi nói cậu nghe không ăn là hối hận đấy." Kỳ Uẩn tiếp tục dùng giọng điệu khoa trương nói, nghĩ lại lại thấy bản thân bị chập mạch, nói như thế với Ôn Dư có tác dụng gì chứ? Ôn Dư chính là một người không ăn khói lửa nhân gian, chỉ còn thiếu nước uống nước mỗi ngày, nào có quan tâm tới chuyện này.

Ôn Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vạch lên mặt bàn, sau mấy giây yên lặng, "Mấy giờ?"

Cả người Kỳ Uẩn chấn động, không ngờ Ôn Dư lại đồng ý, còn đồng ý dứt khoát như thế.

7 giờ hơn, ánh đèn đầu tiên sáng lên.

Hai người gặp nhau ở nhà hàng đã đặt chỗ. Sau khi Kỳ Uẩn nhìn thấy Ôn Dư liền nhìn chằm chằm cô ấy, cũng không vội trò chuyện.
Ôn Dư bất ngờ cất lời: "Lần đầu cậu gặp tôi à?"

"Ngại quá, chỉ là vì tôi thấy được quan tâm nên sợ hãi thôi." Nội tâm Kỳ Uẩn vẫn không thể tin nổi, thuận tiện ca thán, "Trước kia hẹn cậu ra ngoài ăn cơm cậu đã đồng ý lần nào đâu."

Xác thực là vậy, Ôn Dư không tỏ thái độ, chỉ đưa thực đơn tới trước mặt Kỳ Uẩn. Nghe Kỳ Uẩn nói mùi vị đồ ăn ở đây rất được, cô ấy cũng muốn nếm thử, Diệp Kì Trăn rất thích ăn đồ Quảng Tây.

"Uống gì? Bia không?" Kỳ Uẩn cúi đầu nhìn thực đơn, hỏi một câu.

Ôn Dư rất tùy tiện, "Được."

Gọi đồ ăn xong, một két bia lạnh được mang lên trước.

Kỳ Uẩn rót hai cốc, lúc nâng cốc dường như muốn nói gì đó, ngập ngừng một lúc, cô cười nói với Ôn Dư: "Chúc mừng nhé, cuối cùng cũng được như ý nguyện, quyến rũ được em gái ngọt ngào."
Đặc biệt còn nhấn trọng âm cho từ "quyến rũ".

Chuyện Ôn Dư và Diệp Kì Trăn yêu nhau là do Kỳ Uẩn hóng hớt được trên diễn đàn, câu trả lời của bài đăng kia quá dễ đoán, sau này Kỳ Uẩn tìm Ôn Dư hóng chuyện, Ôn Dư không hề phủ nhận.

"Có thể đổi sang một từ bình thường không?" Ôn Dư nhàn nhạt lườm một cái.

"Xùy, lẽ nào cậu không quyến rũ người ta?" Với dáng vẻ của Ôn Dư khi ở trước mặt Diệp Kì Trăn, Kỳ Uẩn nhận định rằng từ "quyến rũ" này không thể phù hợp hơn, cảnh tượng lần đầu tiên Ôn Dư dẫn Diệp Kì Trăn về kí túc xá qua đêm, tới nay vẫn còn rõ mồm một trong đầu Kỳ Uẩn.

Ôn Dư uống một ngụm bia, cô ấy lười nói dối, cho nên ngầm thừa nhận.

Kỳ Uẩn cười cười, bắt đầu từ khi đoán được Ôn Dư thích Diệp Kỳ Trăn, Kỳ Uẩn liền cảm thấy Ôn Dư theo đuổi được Diệp Kì Trăn là chuyện sớm muộn, vì cô gái như Ôn Dư rất có sức hấp dẫn, cho dù là gái thẳng, bị Ôn Dư trêu chọc đoán chừng cũng sẽ dao động.
Không đợi quá lâu, đồ ăn đã lên bàn.

Ôn Dư nếm thử, quả thật mùi vị của mấy món ăn rất được, đặc biệt là sủi cảo tôm và sườn.

Đang giờ dùng bữa, trong nhà hàng dần dần đông người hơn, hình thành so sánh mới mẻ với hoàn cảnh náo nhiệt, chính là sự yên lặng của Kỳ Uẩn, chỉ lo uống bia ăn đồ, có thể thấy tối nay nói ít tới khác thường.

Ôn Dư nhìn trạng thái khác thường của Kỳ Uẩn, nhưng cũng không lên tiếng nói gì, dù sao trước giờ cô ấy không phải là người hoạt náo không khí.

Sau khi uống mấy lon bia, Kỳ Uẩn chủ động: "Cậu không cảm thấy tôi nói ít lắm à?"

Ôn Dư cũng coi như phối hợp: "Có thấy."

Kỳ Uẩn sờ cổ, nhẹ bẫng nói ra tám chữ: "Tôi chia tay rồi, lại bị đá nữa."

Ôn Dư nghe xong, nhất thời không nói gì. Sau khi thất tình hồi cấp ba, Kỳ Uẩn đòi sống đòi chết, sau đó cũng không dám dễ dàng lao vào yêu đương, nhưng sau khi lên đại học lại có người yêu.
"Làm ơn đi, cho tôi chút phản ứng được không?" Kỳ Uẩn cười khổ.

"Tại sao?" Ôn Dư hỏi.

"Phát hiện không hợp, không thích tới vậy, hoặc là gặp được người yêu thích hơn rồi..." Kỳ Uẩn lẩm nhẩm, cho dù ngữ điệu hay là sắc mặt đều rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện nhỏ nhặt thường ngày, "Rất bình thường, không có gì ghê gớm."

Ôn Dư không biết có phải Kỳ Uẩn đang giả vờ hay không, nhưng quả thật trạng thái này tốt hơn nhiều so với lần chia tay trước. Cô ấy yên lặng nhìn Kỳ Uẩn một lúc, "Lần này nghĩ rất thoáng."

"Từng ngu một rồi ai lại ngu thêm lần nữa? Lúc đó tôi thực sự ngu ngốc quá." Kỳ Uẩn nhớ lại chuyện ngày trước, cười cười như đang trào phúng, đột nhiên nhỏ tiếng cảm thán: "Thực ra chỉ là tình đầu ngu ngốc nhất, còn tưởng rằng có thể bên nhau cả đời."
Những lời này ít nhiều mang theo chút tổn thương.

Lòng bàn tay Ôn Dư nắm lấy cốc thủy tinh, im lặng không lên tiếng.

Chậm nửa nhịp, Kỳ Uẩn thấp thoáng phát hiện ra không khí có khác thường, người ta vừa thoát ế mình lại nói chia tay, thực sự không thích hợp. Kỳ Uẩn cũng không tiếp tục lảm nhảm những lời đa sầu đa cảm, thế là cầm cốc trong tay chạm cốc với Ôn Dư, phát ra một tiếng keng thánh thót.

Đêm đã khuya.

Ôn Dư tắm rửa xong, lau tóc ướt nhẹp bước ra khỏi nhà tắm, việc đầu tiên chính là xem điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có thông báo Weibo, vừa chuẩn bị đặt điện thoại xuống, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Trên màn hình hiện lên một dãy số không được ghi chú, nhưng lại là dãy số quen thuộc.

Chăm chú nhìn dãy số kia hai giây, Ôn Dư mới nghe máy.
Không lên tiếng, chỉ đơn thuần dính lên bên tai.

"... Về Bắc Lâm chưa?"

"Về chưa thế?" Đối phương vẫn đang làu bàu, sau đó là âm thanh đóng cửa mở cửa.

Mỗi một chữ đều mang theo cảm giác say rượu, cách chiếc điện thoại, Ôn Dư chỉ còn thiếu ngửi được mùi rượu, từ khi cô ấy bắt đầu có kí ức, Ôn Thu Nhàn đã có tật nghiện rượu. Bình thường Ôn Thu Nhàn rất nóng tính, uống rượu xong lại càng dữ dội, vừa quát tháo vừa mắng chửi.

"Không về, có chuyện." Ôn Dư chỉ thấy phiền muộn, không muốn nói một lời.

"Không về thì sau này đừng về nữa! Nuôi con sói mắt trắng..."

Ôn Dư lạnh lùng ngắt điện thoại, không chút gợn sóng, thật sự không hề có chút lưu luyến nào gia đình này, thậm chí cảm thấy trước giờ bản thân chưa từng có gia đình. Khi còn nhỏ, cũng ngưỡng mộ người khác, sau này...
Tê liệt rồi, cũng quen tất cả chuyện tươi đẹp trên đời đều không liên quan tới bản thân.

Cho nên ban đầu khi Diệp Kì Trăn bằng lòng lại gần bản thân, Ôn Dư rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ.

Ôn Thu Nhàn cũng không gọi điện thoại lại.

Ôn Dư nằm nghiêng trên giường, nghiêng mặt vùi vào gối, tiếp tục chờ đợi cuộc gọi của Diệp Kì Trăn. Đã hơn nửa tháng không gặp, nhớ Diệp Kì Trăn, mà tối nay giống như chập mạch, nhớ tới đòi mạng.

Khoảng 10 giờ, Diệp Kì Trăn vẫn đúng giờ gọi điện đến, "Ôn Dư Dư, tối nay cậu có ăn uống tử tế không thế?" Tín hiệu điện thoại ở vùng núi xa xôi không tốt, bình thường lại bận, chỉ có buổi trưa hoặc buổi tối tới thời gian nghỉ ngơi Diệp Kì Trăn mới giành ra được thời gian gọi điện thoại cho Ôn Dư. Kí túc xá Diệp Kì Trăn ở không có tín hiệu, muốn gọi điện thì phải ra sân.
Giống như bình thường, vừa nghe thấy giọng Diệp Kì Trăn, Ôn Dư lập tức nở nụ cười, dịu dàng nói: "Tối nay đi ăn với Kỳ Uẩn ở nhà hàng Quảng Đông, mùi vị rất được, khi nào cậu về tớ dẫn cậu đi ăn."

Diệp Kì Trăn nghe xong cười tươi như hoa, "Tớ phát hiện càng ngày cậu càng ham ăn rồi."

"Tớ ham ăn bằng cậu sao?" Ôn Dư cười lên hỏi ngược lại, nghe nói những người yêu nhau lâu sẽ càng ngày càng giống đối phương, có lẽ cũng có lí của nó. Một mặt Ôn Dư muốn thay đổi bản thân vì Diệp Kì Trăn, một mặt cũng thích một bản thân khi ở cùng Diệp Kì Trăn. Cô ấy lấy một chiếc gối rồi ôm vào lòng, "Cậu thì sao, hiện tại ở bên đó quen rồi chứ? Có mệt không?"

"Không mệt, bọn nhỏ ở đây đáng yêu lắm..." Diệp Kì Trăn phấn khích hơn nhiều, vừa nói vừa khẽ giậm chân, ở đây nhiều muỗi, loại muỗi cắn sẽ đau, da dẻ Diệp Kì Trăn lại mềm mại, chuyên bị muỗi bắt nạt.
Ôn Dư từng nghe Diệp Kì Trăn nói, làm chuyện bản thân thích sẽ không thấy mệt, hơn nữa chụp một album ảnh công ích vẫn luôn là mong muốn của Diệp Kì Trăn, làm chuyện bản thân muốn là chắc chắn rất thỏa mãn đúng không? Nghe Diệp Kì Trăn vui vẻ kể chuyện, tâm trạng Ôn Dư cũng tươi sáng thêm mấy phần, dường như có thể biến tướng dẫn tới một loại cộng hưởng mãnh liệt, "Xem ra là rất vui."

Diệp Kì Trăn: "Ừm."

Ôn Dư cúi mắt, lúc này chuyển chủ đề, cực khẽ hỏi một câu: "Thế thì không nhớ tớ rồi."

"Không phải." Diệp Kì Trăn nhanh chóng phản bác, cô cắn môi dưới, lúc tiếp tục cất lời thì âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều, còn có chút tủi thân: "Nhớ cậu, rất nhớ..."

Đã bắt đầu từ ngày đầu tiên xa nhau.

Nũng nịu cách chiếc điện thoại, Ôn Dư bị câu nói này của Diệp Kì Trăn cám dỗ. Những câu Kỳ Uẩn đã nói tối nay cùng cuộc điện thoại Ôn Thu Nhàn gọi tới ít nhiều cũng khiến Ôn Dư có chút phiền phức, cô ấy ôm gối vào lòng, tưởng tượng tới cảnh Diệp Kì Trăn đang ở bên cạnh mình, bức bối nói: "Tớ rất muốn ôm cậu, làm sao đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.