Dư Tôi Rung Động

Chương 54



Chương 54: Hôn sâu

Khi nói muốn ôm cậu, dường như còn khiến người ta rung động hơn cả "Tớ yêu cậu", có lẽ là cảm giác hình ảnh mạnh mẽ hơn.

Ôn Dư nói rất dịu dàng rất trầm lắng, không hề trêu đùa.

"Tớ cũng thế." Trái tim Diệp Kì Trăn bỗng thắt lại, cô biết Ôn Dư sẽ không dễ dàng lộ ra mặt "yếu đuối", kể cả là khi ở trước mặt cô, cho nên khi Ôn Dư nói như thế, chắc chắn là cần cô ở bên cạnh. Hễ cảm nhận được cảm xúc của Ôn Dư không ổn, Diệp Kì Trăn lại căng thẳng không thôi, nhưng lúc này chỉ có thể nói qua điện thoại, "Đợi tớ về."

Ôn Dư ừ ừ, vẫn đang đợi đây này.

Một lúc sau, Diệp Kì Trăn không nhịn được dịu dàng hỏi: "Hôm nay sao thế?"

"Chạy bản thảo nên hơi mệt." Ôn Dư nghĩ ngợi giây lát, sau đó giải thích với Diệp Kì Trăn như vậy. Không kể với Diệp Kì Trăn về chuyện của Ôn Thu Nhàn, những chuyện ở nhà, Ôn Dư vẫn không nhắc tới với Diệp Kì Trăn.


Diệp Kì Trăn vẫn không thể yên tâm, cảm nhận chân thực được khó khăn khi yêu xa, biết rõ Ôn Dư cần mình, nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh từ ngàn dặm xa xôi, không làm được bất kì việc gì.

"Vẽ lâu rồi thì phải thả lỏng mắt, cúi đầu liên tục nên cổ cũng sẽ rất mỏi." Diệp Kì Trăn vừa nghĩ tới cảnh Ôn Dư ngồi lì trong phòng vẽ cả ngày trước đó, có thể không mệt sao? Cô nhẫn nại nói: "Mỗi lần cậu vẽ tranh đều sẽ ngồi mãi ở đó, sau này đặt đồng hồ, nhắc nhở bản thân cứ 40 phút thì nghỉ một lúc..."

Ôn Dư im lặng lắng nghe, sự tĩnh lặng trong đêm khiến âm thanh điện thoại từ đầu bên kia trở nên vô cùng dịu dàng, dính lên bên tai có cảm giác vô cùng dễ chịu. Đợi Diệp Kì Trăn nói xong, Ôn Dư khẽ cười một tiếng: "Bạn học Diệp, cậu có cần càu nhàu vậy không?"


Ngoài miệng nói như vậy, thực ra không hề ngấy chút nào, càng không nhắc tới việc mỗi câu đều liên quan tới bản thân.

Rất thích, rất thích.

Càu nhàu? Diệp Kì Trăn cúi đầu đá hòn đá bên chân, giả vờ bất mãn lầu bầu: "Mới yêu nhau mà cậu đã chê tớ phiền rồi à?"

Ôn Dư cố tình trêu chọc Diệp Kì Trăn: "Có chút chút."

Diệp Kì Trăn nâng cao tông giọng: "Ôn Dư?"

Âm thanh của Ôn Dư mang theo ý cười: "Gì thế?"

Diệp Kì Trăn cười lên trước, sau đó không chút khí thế nhả ra ba chữ: "... Cậu đợi đấy."

Vừa mềm vừa ngọt, Ôn Dư cũng bị giọng điệu dữ dằn của Diệp Kì Trăn chọc cười, cô ấy dính micro loa thoại gần thêm mấy phân, lúc này đè nhỏ giọng thì thầm: "Được, đợi cậu về bắt nạt tớ."

Diệp Kì Trăn bị âm thanh trầm thấp mang theo ám muội của Ôn Dư làm ngứa ngáy, đòi mạng, cảm giác hình ảnh lại trồi lên, chính là cảnh tối đó cả hai ôm hôn trên sô-pha. Nếu Ôn Dư nói câu này ở trước mặt bản thân, chắc chắn Diệp Kì Trăn lại muốn hôn Ôn Dư. Chính xác mà nói, hiện tại rất muốn...


Hai người tớ một câu cậu một câu nói chuyện với nhau, dường như có thể nói mãi không hết chuyện, không thể gặp mặt, nên chỉ có thể bám dính với nhau bằng giọng nói.

Ôn Dư biết mỗi ngày Diệp Kì Trăn phải dậy từ 6 giờ sáng nên canh thời gian, không quấn lấy Diệp Kì Trăn nói chuyện quá lâu, "Muộn quá rồi, mau đi nghỉ đi, ngày mai cậu còn phải dậy sớm nữa."

Diệp Kì Trăn lưu luyến không nỡ, "Ngủ ngon."

Sau khi chúc ngủ ngon, cả hai không lập tức cúp máy, tới nỗi điện thoại có một thời gian chờ ngắn.

Ôn Dư thấp thoáng nghe thấy gió rừng thổi qua lá cây, vang lên tiếng xào xạc, rất gần lại rất xa, ngay từ đầu điện thoại bên kia thẳng tới trái tim cô ấy. Ôn Dư bỗng gọi một tiếng: "Diệp Kì Trăn."

Diệp Kì Trăn vẫn đang nghe: "Ừm."

Ôn Dư dừng lại một giây, dùng giọng điệu thong dong thả lỏng cười nói: "Nhớ phải nhớ tớ mỗi ngày."
Diệp Kì Trăn cười: "Đương nhiên rồi."

Kết thúc cuộc điện thoại, Ôn Dư vẫn chưa buồn ngủ, muốn làm một vài chuyện. Ban đầu Kỳ Uẩn biết cô ấy thích Diệp Kì Trăn đã rất ngạc nhiên, Kỳ Uẩn nói hai người không phải người cùng một thế giới. Thực ra Ôn Dư cũng tự cảm thấy như vậy. Giống như cô ấy rời xa Diệp Kì Trăn, cuộc sống sẽ trở nên tối tăm, nhưng Diệp Kì Trăn rời xa cô ấy, cuộc sống vẫn rất đặc sắc...

Trước đó đã có loại cảm giác này.

Mà sau khi yêu nhau, cảm giác này lại được phóng đại một cách kì lạ.

Thỉnh thoảng Ôn Dư sẽ trào ra những suy nghĩ rất ích kỉ, nếu Diệp Kì Trăn cô độc như bản thân, liệu có phải cô ấy chiếm giữ cuộc sống của Diệp Kì Trăn nhiều hơn một chút?

Nhưng Ôn Dư không muốn khiến Diệp Kì Trăn giống mình.

Ôn Dư lật người bò ra giường, cằm gác lên gối, cô ấy nhìn về phía bình đựng sao trên tủ đầu giường, không tiếp tục nghĩ nhiều, đột nhiên tưởng tượng dáng vẻ gấp sao của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư lại tự cười cười.
Người bản thân thích lúc này cũng đang nghiêm túc thích bản thân.

Đã đủ rồi.

Tối nay Ôn Dư ngủ không quá ngon, nhắm mắt vẫn có thể nghe thấy tạp âm bánh xe hơi nặng nề lướt qua mặt đường.

Vang lên, yên tĩnh, vang lên.

...

Đầu tháng Tám, kì nghỉ hè đã trôi qua quá nửa.

Sao giấy trong lọ thuỷ tinh cũng ít đi từng ngày từng ngày một.

Ôn Dư kẹp những mẩu giấy sao gỡ mỗi ngày vào một quyển sổ, khi nhàm chán thì mở ra xem, ba chữ đầu tiên của mỗi mẩu giấy đều là "Tớ thích cậu". Những mẩu giấy rực rỡ đủ loại màu sắc này, giúp Ôn Dư xua tan không ít cô đơn.

Diệp Kì Trăn tính toán thời gian rất chuẩn, khi Ôn Dư gỡ tới ngôi sao cuối cùng, vừa vặn là một ngày trước khi Diệp Kì Trăn quay về Nam Thành.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng. Một đoàn người dậy từ sớm, bước lên tàu cao tốc quay trở về Nam Thành, hơn một tháng ở trong núi, trải qua một phen giày vò này, ai nấy đều mệt mỏi, hoàn toàn không có khí thế hừng hực như lúc xuất phát.
Mọi người giống như quả cà héo, sắc mặt mệt mỏi, ngáp lấy ngáp để.

Ngoại trừ Diệp Kì Trăn.

Trạng thái xuất phát và quay về của cô hoàn toàn khác với mọi người.

Ôn Dư nhắn tin Wechat cho Diệp Kì Trăn: Lên xe chưa?

Lúc này chưa tới 6 giờ sáng nữa mà? Diệp Kì Trăn trả lời: Sao cậu dậy sớm thế?

Ôn Dư: Tự nhiên tỉnh.

Ai thèm tin! Có phải cũng đang kích động giống mình không? Diệp Kì Trăn đã bắt đầu nhìn màn hình cười tủm tỉm. Đầu óc lúc này đều là cảnh tượng sau khi bản thân và Ôn Dư gặp nhau, Diệp Kì Trăn gõ chữ trả lời: Lên xe rồi, chiều nay cậu có thể gặp được bạn gái rồi.

Ôn Dư nhanh chóng nhắn tin lại: Bạn gái tới đón cậu.

Diệp Kì Trăn đã đoán ra, chắc chắn Ôn Dư sẽ tới đón mình.

Vì dậy quá sớm, mọi người xung quanh đều đang ngủ bù.

"Em không mệt à, sao nhiều tinh lực vậy chứ?" Thư Thần nghiêng đầu nhìn Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng hỏi.
Diệp Kì Trăn khẽ nói một tiếng "Vẫn ổn ạ", cũng không phải không mệt, nói thật lòng hai ngày nay cô mệt muốn thoát xác, nhưng nghĩ tới việc có thể nhanh chóng gặp lại Ôn Dư, bản thân hoàn toàn không thể khống chế được tâm trạng kích động. Không có cảm giác buồn ngủ.

Hôm qua Thư Thần thấy sắc mặt Diệp Kì Trăn không được tốt, "Có phải em khó chịu không?"

Bị nhìn thấu bề ngoài, quả thật Diệp Kì Trăn không chịu nổi ngồi xe đường dài, đặc biệt là hôm qua ngồi ô tô còn bị say xe, cảm thấy hôm nay không còn trạng thái tinh thần. Nhưng Diệp Kì Trăn dứt khoát không muốn để người khác lo lắng, cho nên cả quãng đường cô không nói một lời, chỉ cố gắng chịu đựng. Lúc này Diệp Kì Trăn cũng làm như không có chuyện gì lắc đầu với đàn chị, "Không ạ."

Thư Thần không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở: "Chiều mới tới nơi, có thể nghỉ ngơi một lúc."
Diệp Kì Trăn: "Vâng."

Đoạn đường này Diệp Kì Trăn luôn trong trạng thái tỉnh táo và ngái ngủ đan xen, vì ngủ không đủ giấc nên đầu óc vừa choáng váng vừa nặng nề, toàn thân khó chịu, tất cả đều dựa vào cuộc trò chuyện với Ôn Dư để chống đỡ, đồng thời mong ngóng tới trạm xuống, mong chờ được gặp Ôn Dư nhanh một chút.

Nhưng càng sốt ruột, thời gian trôi đi càng chậm chạp.

Rõ ràng hơn một tháng đã qua đi, nhưng có thể thấy mấy tiếng đồng hồ trên xe còn dài hơn một tháng này.

Nam Thành 4 giờ hơn, ánh mặt trời đang kịch liệt chói chang.

Từ khoảnh khắc bước xuống xe, cả cơ thể Diệp Kì Trăn liền có một loại trạng thái vừa hưng phấn vừa khó chịu, có lẽ nên nói là hưng phấn đè lấy khó chịu. Sau khi quẹt chứng minh thư ra khỏi nhà ga, Diệp Kì Trăn liền nói với những người bạn đồng hành của mình: "Mọi người đi trước đi, bạn em tới đón rồi."
"Không đi chung với bọn chị à?" Có người hỏi.

"Muộn một chút cậu ấy mới tới." Diệp Kì Trăn giải thích. 4 giờ 50 tới trạm, Diệp Kì Trăn đặc biệt nói với Ôn Dư là 5 giờ 20, lùi sau nửa tiếng đồng hồ, như thế cho dù Ôn Dư tới đón cô sớm, cũng không cần chờ đợi.

Còn có một nguyên nhân khác...

Chính là cô muốn gặp riêng Ôn Dư.

"Ồ! Là bạn trai à?" Một cô gái khác cười khúc khích hóng hớt một câu.

"Không phải..." Diệp Kì Trăn quen khiêm tốn, cũng không giải thích nhiều.

"Vậy chị đợi với em nhé?" Thư Thần chủ động nói.

"Không cần đâu ạ." Diệp Kì Trăn lại tươi cười từ chối.

Thư Thần nói không cần khách sáo với cô nàng.

Diệp Kì Trăn vẫn cố chấp từ chối, rất ngang bướng.

Thư Thần hết cách, chỉ đành rời đi trước cùng những người khác.

Sau khi Diệp Kì Trăn và mọi người nhiệt tình tạm biệt nhau, liền phồng má thở phào một hơi, cô và Ôn Dư đã hẹn gặp nhau ở quán KFC gần đó, liền kéo vali chuẩn bị nhanh chóng tới đó như ngựa không ngừng vó, chỉ là Diệp Kì Trăn vừa quay người, bước chân liền ngừng lại, cứng nhắc tại chỗ, cách đó mấy mét, một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xinh đẹp đang đứng đó, tóc dài óng ả tới eo, đang cong môi cười với cô.
Điều lãng mạn nhất chính là, khi nhớ nhung dâng trào tới đỉnh điểm, người kia đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn.

Lúc này không khống chế nổi, vành mắt Diệp Kì Trăn nóng lên.

Ôn Dư đi về phía Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn kéo vali, bước chân cũng càng ngày càng nhanh.

Lượng hành khách ở trạm xe vào kì nghỉ hè rất lớn, người qua người lại.

Diệp Kì Trăn đi tới trước mặt Ôn Dư, cô cười lên, không nói không rằng ôm lấy Ôn Dư trước, muốn gấp gáp nhường nào thì gấp gáp nhường ấy. Ôn Dư gần như đồng thời ôm lấy Diệp Kì Trăn, ôm chặt vào trong lòng.

Cho dù nói bao nhiêu chuyện qua điện thoại, cũng không bằng một cái ôm vô thanh khi mặt đối mặt.

Hai cô gái nhỏ xinh đẹp, quả nhiên thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Diệp Kì Trăn không quan tâm tới điều gì hết, cơ bản đang dính lên người Ôn Dư, ôm lấy nhau thật chặt.
Ôn Dư cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, thấy vành mắt cô ửng đỏ, căng thẳng lo lắng: "Sao lại khóc rồi?"

Diệp Kì Trăn cong môi cười, biểu thị bản thân đang vui vẻ, nhỏ tiếng buột miệng: "Nhớ cậu." Nói ra không chút ngượng ngùng, đại khái ở trước mặt Ôn Dư, Diệp Kì Trăn có thể chất không cầm được nước mắt, lúc cơ thể khó chịu, Ôn Dư vừa dỗ dành, liền khiến cô rất muốn khóc.

Trái tim Ôn Dư nóng lên, nhìn bộ dạng này của Diệp Kì Trăn, ý thức được trong thời gian xa nhau bản thân thật sự đã nghĩ bậy nghĩ bạ, cô ấy xoa mặt Diệp Kì Trăn, cười nói, "Đồ mít ướt."

Diệp Kì Trăn cười lên, đôi mắt như mang theo móc câu chăm chú nhìn Ôn Dư.

Ánh mắt Ôn Dư cũng không rời khỏi khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, cô ấy lại sờ eo Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng nói: "Chúng ta về thôi."
Đường về căn hộ không quá xa, đi xe không tới 40 phút đồng hồ.

Lên tắc-xi, Ôn Dư vặn một chai nước cam lạnh đưa tới bên tay Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn đang khát, vội vàng uống một ngụm.

Chiếc xe hứng ánh nắng nhiệt liệt tiến về phía trước, thỉnh thoảng lắc qua lắc lại.

Ôn Dư không hỏi Diệp Kì Trăn có khó chịu hay không mà trực tiếp đưa tay ra nhẹ nhàng kéo mặt Diệp Kì Trăn tới, để đối phương dựa lên vai mình nghỉ ngơi với một tư thế thoải mái nhất. Không cần hỏi, chỉ cần là hành trình trên ba tiếng đồng hồ, Diệp Kì Trăn sẽ khó chịu.

Diệp Kì Trăn liếc trộm Ôn Dư một cái, dùng ngón tay mình cọ lên ngón tay Ôn Dư.

Ôn Dư hiểu ý, ngón tay thon dài luồn vào giữa kẽ tay Diệp Kì Trăn.

Mười ngón tay đan lấy nhau mới thỏa mãn.

Diệp Kì Trăn mím môi cười lên, loại ăn ý hiểu được đối phương chỉ với một ánh mắt này, rất hạnh phúc.
"Sao cậu dậy sớm thế?" Diệp Kì Trăn nhớ ra hỏi.

"Ở nhà chán quá." Ôn Dư nói.

"Có phải cậu đã chờ tớ từ rất lâu trước đó rồi không?"

"Không."

Diệp Kì Trăn chu môi, "Tớ không tin."

Ôn Dư lướt qua đôi môi Diệp Kì Trăn, nhịn lại không hôn xuống, "Nhắm mắt lại, nếu không lát nữa còn khó chịu hơn đấy."

"Ừm." Diệp Kì Trăn ngoan ngoãn trả lời, đầu óc thực sự rất choáng váng, cô híp mắt lại ngửi mùi hương trên cơ thể Ôn Dư, thần kinh căng chặt suốt dọc đường cuối cùng cũng được thả lỏng, vừa thả lỏng cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vì có Ôn Dư ở bên cạnh, hành trình nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi Diệp Kì Trăn cũng đã ngủ được một giấc.

Về tới căn hộ quen thuộc.

Ôn Dư nhẹ nhàng đóng cửa lại, giây tiếp theo cơ thể bị ôm lấy.

Diệp Kì Trăn đã chuẩn bị sẵn từ trước, chính là buổi tối Ôn Dư nói muốn ôm cô, cô đã chuẩn bị việc đầu tiên phải làm sau khi quay về chính là ôm Ôn Dư như thế này. Ban nãy cái ôm ở bên ngoài ít nhiều kèm theo kiềm chế.
Ôn Dư rũ mắt cười, giống như đánh giá thấp mức độ dính người của người nào đó, nhưng xa nhau lâu như thế, cô ấy cũng không biết đồ ngốc này thực sự nhớ mình như vậy. Đúng thế, không ai nhớ nhung cô ấy như Diệp Kì Trăn.

"Nhớ tớ tới vậy cơ à?" Ôn Dư khàn khàn hỏi. Câu hỏi này không phải có chỗ dựa nên không lo sợ, mà là để bản thân an tâm.

"Ừm..." Lần đầu Diệp Kì Trăn không ngúng nguẩy, thừa nhận rất dứt khoát.

Diệp Kì Trăn thả lỏng rồi, cười rất ngọt ngào, âm thanh rất ngọt ngào, ngay cả hơi thở cũng vậy.

Trái tim Ôn Dư nhảy lên, sau đó đè Diệp Kì Trăn lên bức tường sau lưng, đôi môi đè xuống, đầu lưỡi trực tiếp cạy răng môi của Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn vừa hé miệng liền có thứ mềm mại trượt vào trong, khiêu khích lưỡi cô. Diệp Kì Trăn choáng đầu nhũn người, xoa lấy eo Ôn Dư, cũng gấp gáp hôn sâu đáp lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.