Dụ Tội

Chương 124



Tần Diễm mặt không chút thay đổi thưởng thức ảnh chụp trong chốc lát, Hạ Vân Phong cũng nhận thấy được ánh mắt Tần Diễm càng ngày càng nguy hiểm. Y cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ mặt Tần Diễm âm trầm như vậy.

Không khí rất kỳ quái.

Hạ Vân Phong nghĩ muốn kéo tay áo Tần Diễm để Tần Diễm cho y nhìn xem ảnh chụp này, nhưng Tần Diễm cũng không kiên nhẫn ngăn cản y, hất tay Hạ Vân Phong ra.

Hạ Vân Phong thong thả ngồi dậy nhìn hắn: “Ngươi có ý tứ gì?”

Tần Diễm cơn tức rất lớn.

Nhưng còn chưa có bùng nổ.

Rất nguy hiểm…… (Đa Mộng: ta đây tưởng tượng thôi cũng đã run ==) (Trangki: giật cả mình, núi lửa chưa nổ là sợ nhẩt ấy)

Tần Diễm không nói lời nào, tựa hồ đang nhẫn nại.

Hạ Vân Phong ngồi được một lúc lại vươn tay kéo Tần Diễm nhưng Tần Diễm vẫn không kiên nhẫn mở ra. Hạ Vân Phong hỏi hắn làm sao vậy hắn cũng không nói gì… ( riết rồi không biết ai là bố ai là con =.=)

Hạ Vân Phong trong lòng có chút sốt ruột.

Nhưng ngoài mặt y vẫn là bộ dáng lười biếng như trước, có điều đáy mắt hơn vài phần bất an, trong phòng khách thật im lặng.

Qua một lúc lâu, Tần Diễm mới hỏi lại Hạ Vân Phong: “Ngươi gần đây đắc tội người nào?” Tần Diễm cũng không nhìn y, ánh mắt vẫn dừng ở trên ảnh chụp trong tay……

“Không có.”

“ Suy nghĩ cẩn thận.”

“Ta không có xuất môn.”

“Thứ này là buổi chiều hôm nay, trước lúc ta tan tầm, có người nặc danh đưa đến phòng luật sư của ta.” Tần Diễm từ trong tập ảnh chụp thật dày kia rút hai tấm ra, trực tiếp đem ảnh chụp đến trước mắt Hạ Vân Phong. Vừa nhìn thấy Hạ Vân Phong liền biến sắc, sau đó ngay cả ánh mắt Hạ Vân Phong cũng có dao động, hắn bất mãn tỏ vẻ: “Này là ai chụp?”

Hạ Vân Phong thong thả lắc đầu.

“Chụp nhiều như vậy, ảnh chụp nơi này đại khái có hơn một trăm tấm.” Tần Diễm kéo tay Hạ Vân Phong qua, để cho Hạ Vân Phong cảm thụ độ dầy của tập ảnh chụp kia. Hắn nói thực bình thản, nhưng vô hình trung lại mang theo vài phần sát khí……

Hạ Vân Phong muốn thu hồi tay, lại bị Tần Diễm nắm chặt: “Ngươi lên giường với ai, ta làm nhi tử không có ý kiến nhưng ngươi bị người ta chụp nhiều loại ảnh như vậy, có phải hay không muốn cho ta cũng đi theo ngươi cùng nhau triệt để mất uy tín?”

“Không phải.”

“Không phải?” Tần Diễm lặp lại lời Hạ Vân Phong, hắn tựa hồ cảm thấy lời nói của Hạ Vân Phong thập phần buồn cười, ngữ khí của hắn rõ ràng mang theo cười nhạo: “Không phải? Vậy mấy ảnh chụp này vì sao lại gửi đến văn phòng luật sư của ta……”

“Ta không biết.” Hạ Vân Phong xác thực không biết. Cái tẩu của y đánh rơi dưới đất, y lấy hai tấm ảnh trong tay Tần Diễm, ở trước mặt Tần Diễm y quả thực xấu hổ vô cùng.

Nam nhân bên trong ảnh chụp chính là Hạ Vân Phong, y không có mặc quần áo, bị bày ra các loại tư thế kỳ quái sỉ nhục, còn có cận cảnh vô cùng rõ ràng, khuếch đại đến làm cho Hạ Vân Phong cũng không muốn nhìn lại……

Nhưng y căn bản không biết những ảnh chụp này là chụp thời điểm nào, bối cảnh cũng thấy không rõ lắm, cũng rất mơ hồ.

Mà lúc này.

Tần Diễm còn đang xem tập ảnh chụp rất khó coi, Hạ Vân Phong vươn tay muốn lấy: “Không nên nhìn nữa.” Y không muốn ở trước mặt nhi tử mất mặt như vậy, ảnh chụp này ngay cả chính y đều nhìn không được, Tần Diễm thế nhưng còn lật xem.

Lúc này.

Tần Diễm mặt không chút thay đổi nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái: “Vừa rồi lúc cho ngươi xem, ngươi lại không xem, hiện tại lại không cho ta xem. Ngươi đã muốn xem như vậy thì toàn bộ ảnh này người chậm rãi xem cho đủ đi.” Hắn giơ tay lên, trực tiếp đem đống ảnh chụp này, nện thật mạnh lên người Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong đã không có tâm tư truy cứu thái độ vô lễ của Tần Diễm đối với y, cầm tập ảnh chụp thật dày kia động tác thong thả xem. Trong mấy ảnh chụp này đều chỉ có một mình Hạ Vân Phong, nhưng tư thế bày ra của y cực kỳ *** loạn. Mấy ảnh chụp này được chụp thật sự chuyên nghiệp, bức ảnh đều thực rõ ràng, bối cảnh lại bị làm mờ đi.

Hơn một trăm tấm ảnh chụp, tất cả đều là Hạ Vân Phong xích lõa thân thể diễm sắc, rất nhiều ảnh đều chụp cận cảnh bộ vị trọng yếu, mỗi tấm ảnh chụp cơ hồ đều mặt đối diện ống kính……

Hạ Vân Phong đem ảnh chụp thả lại trong túi da, y với tay muốn lượm cái tẩu lên.

Nhưng lại bị Tần Diễm bắt lấy……

Hạ Vân Phong biết Tần Diễm muốn hỏi cái gì, y lập tức liền nói cho Tần Diễm. Y không biết mấy ảnh chụp này là ai chụp, y hoàn toàn không có ấn tượng, là thời điểm nào phát sinh, y cũng không biết.

“Ngươi không biết?” Tần Diễm cầm túi da trong tay Hạ Vân Phong, lui qua trên sô pha bên cạnh. Nhìn thấy Hạ Vân Phong đứng dậy hắn cũng không ngăn cản, Tần Diễm bất mãn đi theo phía sau Hạ Vân Phong. Hắn luôn miệng chỉ trích Hạ Vân Phong, “Ngay cả bản thân đã từng lên giường với ai ngươi cũng không biết, ngươi vẫn không phải là nam nhân?”

Lời nói của Tần Diễm làm cho cước bộ của Hạ Vân Phong dừng lại, y quay đầu nhìn về phía Tần Diễm đi theo phía sau y: “Ngươi đây là thái độ gì, ta đã nói rồi, ta không biết.”

“Ngay cả mình cùng ai ngủ qua cũng không biết, lão ba, sinh hoạt cá nhân của ngươi qua đến như vậy……”

“Sinh hoạt cá nhân của ta qua như thế nào, là việc của ta, làm phụ thân còn không tới phiên nhi tử đến phê bình.” Tần Diễm còn chưa nói xong, Hạ Vân Phong liền trực tiếp ngắt lời Tần Diễm: “Chuyện này, ta sẽ xử lý.”

Hạ Vân Phong vừa định lên lầu, Tần Diễm thân thủ giữ chặt y. Nhưng quần áo Hạ Vân Phong rất trơn, hơn nữa vốn buộc tùy tiện, bị Tần Diễm lôi kéo một cái như vậy……

Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong đều bị Tần Diễm kéo xuống. Không chỉ có Tần Diễm ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Hạ Vân Phong cũng bởi vì quần áo trên người bị kéo, cảm giác mát mẻ thình lình xảy ra kia làm cho Hạ Vân Phong có chút trố mắt……

Tần Diễm lại cởi quần áo y……

Vô liêm sỉ……

Giờ này khắc này.

Áo ngủ Hạ Vân Phong bị Tần Diễm bắt lấy trong tay, Tần Diễm chẳng những không có ý tứ trả lại cho của y, ngược lại còn đánh giá y, y cảm thấy ánh mắt Tần Diễm thực không lễ phép.

“Trả cho ta.” Hạ Vân Phong vươn tay lấy quần áo.

Nhưng Tần Diễm lại dời tay đi: “Không cho.” Hắn thực rõ ràng cự tuyệt Hạ Vân Phong.

Cũng không phải chưa thấy qua, sợ cái gì.

Hơn nữa.

Mấy ảnh chụp này tất cả hắn đều xem qua rồi, Hạ Vân Phong toàn thân cao thấp hắn đã sớm thấy hết. Hắn không biết Hạ Vân Phong đang để ý cái gì, dù sao mọi người đều là nam nhân……

“Ta cũng sẽ không phi lễ ngươi. (thật sao ca =..=)” Tần Diễm ngữ ra kinh người.

Hạ Vân Phong trầm mặc nhìn chăm chú vào Tần Diễm, nhìn thấy Tần Diễm từng bước một tới gần y, y thế nhưng cũng không thể phản bác, cũng không thể lui, cũng không thể trốn tránh ánh mắt Tần Diễm.

Trốn tránh.

Chẳng khác nào chột dạ. “Buổi tối ngươi theo ta ngủ còn không phải cũng không mặc quần áo sao. Hơn nữa mấy ảnh chụp này ta xem xong rồi mới lại cầm qua đây. ” Tần Diễm vô cùng trực tiếp. Hắn khẽ nhếch đầu, nhìn Hạ Vân Phong đang đứng ở bậc thang cao hơn một bậc so với hắn.

Hạ Vân Phong rũ mắt nhìn chăm chú vào Tần Diễm. Lần này Tần Diễm tự mình liền đem quần áo trả lại cho y, y không có gì khí lực cầm kiện áo ngủ trơn mượt kia. Y nhìn Tần Diễm trong chốc lát, mới thong thả nói ra băn khoăn của Tần Diễm: “Ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, ngươi có thể yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công tác của ngươi. Chuyện sự nghiệp của ngươi, đồng sự của ngươi cũng sẽ không biết ngươi có một phụ thân như ta.”

Y biết Tần Diễm đang lo lắng cái gì.

Y cũng không muốn ảnh hưởng đến sự phát triển Tần Diễm.

Y chậm rãi mặc xong quần áo liền lên lầu, y lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ Bắc đường, làm cho người phía dưới trong vòng 3 ngày thu phục chuyện này, nhất định phải đem người kia tìm ra.

Hạ Vân Phong cũng không có tìm Tần Diễm đòi ảnh chụp này, bởi vì y biết Tần Diễm cũng sẽ không lưu trữ làm gì, buổi tối y liền nhìn thấy Tần Diễm ở phía sau viện dùng xăng đem ảnh chụp thiêu hủy.

Thời điểm Ngao Dương trở về, hai phụ tử đã muốn giống như không có việc gì, im lặng ngồi ở trong phòng khách xem tin tức, bình thường lúc nhi tử ở nhà, nhi tử xem cái gì, y đều xem cái đó.

Chẳng qua… Tần Diễm xem kênh tiếng Anh, y hoàn toàn xem không hiểu. Ngao Dương trở về sau, ba người hàn huyên tán gẫu, bộ dáng Ngao Dương thật cao hứng. Hôm nay hắn cùng Lạc Thanh Nghiên đi công viên trò chơi.

Ngao Dương còn cầm chén kỷ niệm mà công viên trò chơi phát trở về, Hạ Vân Phong làm cho hắn sớm một chút trở về ngủ, hắn liền ngoan ngoãn lên lầu đi tắm rửa, mà Tần Diễm còn lại vẫn thủy chung nhìn y.

“Ta đi ngủ.” Hạ Vân Phong chịu không nổi Tần Diễm nhìn chăm chú giống như đánh giá y như vậy, y dứt khoát đi lên lầu để quên hết chuyện này, Tần Diễm bình thường nói chuyện rất ít lấy con mắt nhìn y.

Nhưng từ lúc Tần Diễm nhìn ảnh chụp này sau, ánh mắt nhìn y trở nên không giống ngày xưa, có điểm khinh thường, có điểm bất kính, thậm chí còn có một chút mùi vị coi rẻ.

Tần Diễm đi theo y đứng lên, tắt TV đi, đem điều khiển từ xa để ở trên sô pha. Hắn đi theo Hạ Vân Phong chậm rãi lên lầu, nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn đi vào phòng Ngao Dương.

Tần Diễm trực tiếp kéo cánh tay y qua, kéo y tới phòng mình.

Phanh —

Tần Diễm đóng sầm cửa lại.

“Làm cái gì?” Hạ Vân Phong muốn đi ra.

Nhưng Tần Diễm lại đem khóa cửa lại……

“Ngủ ở nơi này. (ây nha, ca vẫn là biết bảo vệ thúc a, chỉ là thể hiện hơi cực đoan =..=) Tần Diễm khinh khinh phiêu phiêu nói một câu như vậy, liền trực tiếp kéo Hạ Vân Phong vào buồng trong, bảo Hạ Vân Phong tự mình nghỉ ngơi. Nếu là trước kia Hạ Vân Phong sẽ rất cao hứng.

Chẳng qua, Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm uống rượu, trong lòng y khó tránh khỏi trở nên có chút phức tạp. Tần Diễm không nhớ rõ, không có nghĩa là y không nhớ rõ, y không nghĩ chờ ở chỗ Tần Diễm.

“Nhị ca ngươi sợ tối.” Hạ Vân Phong ý tứ thực rõ ràng, là muốn đi ngủ cùng Ngao Dương.

“Ta cũng sợ tối.” Tần Diễm nói thực có lệ, hắn một bên uống rượu Tây, một bên ngồi xuống trên giường mình, hắn hỏi Hạ Vân Phong uống hay không uống, Hạ Vân Phong tỏ vẻ không cần.

Tần Diễm khóa cửa phòng rồi, Hạ Vân Phong cũng không có cơ hội đi, cũng chỉ cùng Tần Diễm ngủ một đêm. Vài ngày sau Tần Diễm mỗi ngày đem Hạ Vân Phong kéo đến phòng hắn ngủ.

Mỗi lần Hạ Vân Phong muốn đi ra ngoài, hắn đều khóa cửa. (kakaka)

Hạ Vân Phong cũng không biết Tần Diễm có ý tứ gì, nhưng thời gian gần đây Tần Diễm chủ động nói với y so với trước kia nhiều hơn, điều này cũng làm cho Hạ Vân Phong tìm được một chút cân bằng.

——————–

Công chúng chương và tiết đến nơi đây liền đã xong, yếu tiếp tục truy đích thân có thể sung đáng giá, chờ một chút ta sẽ thiếp sung giá trị giáo trình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.