Dụ Tội

Chương 139



Lúc trước Hình Liệt cũng không phải cố ý phá quần áo y, chẳng qua không cẩn thận cùng Tần Diễm kéo xả, xả tới kéo lui liền xé rách luôn, còn phá mấy miếng……

Bởi vì khí lực hai người rất lớn, nhìn qua cứ như là bị vật sắt bén cắt qua, vết xé rất chỉnh tề, lực đạo và tốc độ kéo xả quá nhanh……

Tần Diễm và Hình Liệt đều vì tránh cho phiền toái không cần thiết, mới giấu diếm Hạ Vân Phong việc này. (=..=)

Nhưng lại không nghĩ tới bây giờ Hạ Vân Phong đã biết hết rồi.

Mà Hình Liệt càng thêm không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại bắt gặp mấy ảnh chụp này!

“Ta hỏi ngươi mấy ảnh chụp này làm sao có được?” Hạ Vân Phong nhìn chăm chú vào Hình Liệt, đáy mắt có cảm xúc nào đó đang nổi lên, chờ đợi bùng nổ.

Gặp Hình Liệt không nói lời nào.

Hạ Vân Phong lười biếng đề cao âm lượng: “Ngươi tìm người theo dõi ta.” Y nói rất chậm, lại thập phần khẳng định, cho nên y liền đứng dậy quăng Hình Liệt một cái tát.

Hình Liệt bị hắn đánh cho không hé răng.

Nhưng Hạ Vân Phong cũng biết, Hình Liệt không phục lắm……

“……” Hình Liệt bất mãn nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong.

“Trả lời ta.” Hạ Vân Phong hút thuốc.

“……”

“Nói chuyện.” Hạ Vân Phong đem khói phun vào mặt Hình Liệt, mùi thuốc lá nhàn nhạt kia rất thơm.

Nhưng Hình Liệt không thích hút thuốc, hắn nghiêng đầu tránh được sương khói cuồn cuộn kia, sau đó, vô cùng thong dong nhìn lại Hạ Vân Phong.

“Ta tìm người theo dõi ngươi, cũng chỉ có một lần mà thôi, ta chỉ muốn điều tra rõ.” Hình Liệt cũng không nghĩ tới lại chụp tới loại hình ảnh này, ngày đó hắn để lại ảnh chụp đúng là có điểm hơi kích động.

Bất quá.

Hắn cũng chưa tra ra được gì.

“Không cần ngươi tra.” Hạ Vân Phong chậm rãi nói xong, lại bổ sung, “Hạ Đông đang xử lý chuyện này.” Y không muốn Hình Liệt bị cuốn vào chuyện này, y không cần Hình Liệt đi thăm dò.

Hạ Vân Phong mới vừa đi ra phòng Hình Liệt, đã bị Hình Liệt chặn lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị Hình Liệt chặn ở cạnh cửa, hôn một cái trở tay không kịp…… (=..= thằng này lưu manh, hay chơi bất ngờ lắm)

Áo ngủ trên người y bị Hình Liệt một phen xả xuống dưới, đôi môi bị ngăn chặn không thể mở miệng nói chuyện, hai tay Hình Liệt tùy ý ở trên người y làm càn chạy……

“Không sao cả, tùy ý như thế nào cũng được, không muốn ta tra ta sẽ không tra.” Hình Liệt hút đôi môi y, trằn trọc hôn môi y, quấn quanh đầu lưỡi y.

Tay Hạ Vân Phong chặn khung cửa, Hình Liệt hất tay Hạ Vân Phong ra, chặn Hạ Vân Phong ở trước phòng Tần Diễm, Tần Diễm còn ở trong phòng, chẳng qua động tĩnh của hai người rất nhỏ, không ảnh hưởng tới Tần Diễm.

Hình Liệt buông lỏng môi y ra, hôn hôn cái cằm của y: “Muốn đến chút kích thích hay không?” Hắn một bên thấp giọng hỏi nam nhân lười biếng, một bên vuốt ve y.

Hạ Vân Phong lười biếng nhìn hắn.

Chóp mũi Hình Liệt tiến lên, cọ xát qua lại chóp mũi Hạ Vân Phong, hai tay chậm rãi nhu vuốt thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong: “Ngươi cần, hay là không cần?”

Hạ Vân Phong nói: “Không cần.”

“Không cần cũng phải cần. (=..= zậy ca hỏi làm chi?)” Hình Liệt híp hai mắt, cười đến rất xấu, dưới thân còn ái muội đỉnh Hạ Vân Phong vài cái, dùng sức đụng vang cửa phòng Tần Diễm, thân thể Hạ Vân Phong bị hắn đâm cho vang ba ba. (=..=)

Hạ Vân Phong nhíu mày.

Y không muốn Tần Diễm thấy loại trường hợp này, y dùng ánh mắt ý bảo Hình Liệt đừng xằng bậy, Hình Liệt buông lỏng y ra, bắt lấy cổ tay y, kéo y về phòng mình……

Hạ Vân Phong ở nhà đã trường kỳ bị Hình Liệt quấy rầy, cho dù hôm nay đã biết mấy tấm ảnh này là Hình Liệt chụp, y cũng sẽ không đối Hình Liệt làm cái gì, nhiều lắm là cảnh cáo miệng.

Nếu lần sau tái phạm, sẽ không đơn giản như vậy.

Dù sao Hình Liệt là con y, mấy ảnh chụp này có phải hắn chụp hay không không sao cả, chỉ cần không gây ra đại sự gì, y đều được mở một con mắt nhắm một con mắt, cho rằng cái gì cũng chưa thấy.

Bất quá.

Y thủy chung cảm thấy thái độ Hình Liệt rất thích đùa.

Đối lão ba là y này tuy rằng ở mặt ngoài rất tôn kính nhưng đáy lòng kỳ thật rất khinh thường, vì Hình Liệt là người của cục cảnh sát, thậm chí trước kia còn muốn bắt y.

Nhưng ít nhất hiện tại Hình Liệt biết nặng nhẹ, sau khi nhận thức đã không điều tra, cũng không xen vào chuyện của y nữa, có điều Hình Liệt thỉnh thoảng ở nhà quấy rầy y.

“Có đủ hay không?”

“Không đủ.”

“Còn muốn hay không?”

“Còn muốn.”

Hạ Vân Phong lười biếng nằm ở trên giường hút thuốc, y hơi híp mắt nhìn chăm chú vào Hình Liệt nằm ở bên cạnh mình, vì mình thêm thuốc lá…… (=.= thêm thuốc lá thôi mà làm cho ta YY riết)

Mà lúc này.

Chân y tự nhiên khoát lên bên hông Hình Liệt……

Hình Liệt thêm thuốc lá xong liền ném đồ trong tay xuống, bá đạo tiến qua, nặng nề mà hôn sườn mặt Hạ Vân Phong một cái: “Hôm nay ngươi tắm cái gì mà thơm như vậy.”

Hạ Vân Phong hút thuốc, ủ rũ nồng đậm chậm rãi nói: “Ngươi tắm cái gì, ta liền tắm cái đó.” Không có gì đặc biệt……

Trước đó Hình Liệt kéo y trở về phòng, sau khi tiến hành quấy rầy đối với y (=..=), liền ôm y đi tắm rửa, Hình Liệt tắm cái gì, y tự nhiên là tắm cái đó.

“Để cho ta xem xem, có phải từng địa phương đều thơm như nhau hay không? (=..=)” tay Hình Liệt niết niết thắt lưng Hạ Vân Phong, đại lực vuốt ve tới trên đùi Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu……

Hé miệng.

Không nhẹ không nặng cắn lên cái đùi mềm dẻo có khuynh hướng cảm xúc của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong rất nhỏ nhíu mày, nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, phát ra nhợt nhạt tiếng nức nở.

Hơi thở của Hình Liệt ái muội bồi hồi trên làn da của y, cứ như vậy Hình Liệt một ngụm một ngụm tựa hồ cứ như muốn ăn luôn Hạ Vân Phong, từ trên đùi Hạ Vân Phong chậm rãi cắn lên trên……

Lực đạo rất xảo diệu.

Không có thương tổn tới Hạ Vân Phong, nơi bị cắn qua có loại cảm giác hơi hơi ngứa, hắn cắn cho Hạ Vân Phong rất thoải mái, Hạ Vân Phong không nói gì, chỉ chậm rãi rũ mắt.

“Thoải mái như vậy sao?” Hình Liệt không cắn nữa, hắn xoa chân Hạ Vân Phong, hôn hai miếng vừa nặng lại vang ở trên ngực Hạ Vân Phong.

Thoải mái……

“Ngươi ướt hết rồi. (là nước miếng đó =..=)”

Hạ Vân Phong vẫn bảo trì tư thế không đổi, tiếp tục hút thuốc, bình tĩnh lại thong dong, cảm giác được Hình Liệt đỉnh đỉnh giữa hai chân y, ý tứ không rõ như có như không hừ vài tiếng.

“Ta muốn ăn.” Hình Liệt thấp giọng tuyên bố, hắn liếc mắt nhìn Hạ Vân Phong một cái, liền một ngụm chụp lên ngực Hạ Vân Phong bắt đầu cắn mút……

Hạ Vân Phong thuận miệng lười biếng hỏi: “Ăn ngon lắm sao?” Ăn hăng say như vậy…… (=..= thúc ko biết trong mắt các nhi tử thúc là mỹ vị?)

“Ân.” Hình Liệt từ trong xoang mũi phát ra tiếng, hắn còn chăm chú chôn đầu ở trong ngực y, không chút hoang mang cắn nuốt qua lại địa phương màu phấn đạm trước ngực của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng không chán ghét cảm giác răng nanh nhẹ nhàng cắn, cùng đầu lưỡi nóng ướt ma sát kia, y rất thong thả, rất sâu trầm, nặng nề mà hút thuốc, hưởng thụ……

Hạ Vân Phong híp mắt, thoải mái đến mức da đầu cũng run lên.

Rất nhanh.

Hình Liệt liền cắn lên môi y, ngăn chận sương khói trong miệng y, sương khói nhè nhẹ kia chỉ có thể từ trong xoang mũi thong thả tràn ra……

Đồng thời.

Hạ Vân Phong cảm giác được dưới thân chợt lạnh……

Hình Liệt đem chăn đắp lên người Hạ Vân Phong, từ chỗ đùi vén lên, đem tấm chăn cách trở hai người tém lên thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong lập tức liền cảm giác được sự tồn tại chân thật của Hình Liệt (>w< thằng này nó “Ăn” rồi đó, ta khổ cực đọc đi đọc lại mới nghiệm ra đó =..=), làn da dán lên Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong có chút ngứa, đồng thời, Hình Liệt đang cùng y hôn lưỡi nóng bỏng.

Giường lớn từ trên xuống dưới, từ trước ra sau chớp lên.

Hơn nữa chấn động thường xuyên mà chặt chẽ làm cho lông mi Hạ Vân Phong cũng theo động tác Hình Liệt không dấu vết run run, nhẹ nhàng, chậm rãi, chậm rãi......

Đêm nay Hình Liệt ăn rất no (=..=), sau vài ngày, lúc Hạ Vân Phong ăn bữa sáng cũng chưa chuẩn bị phần của Hình Liệt (=..=), lúc Hoằng Dạ ở nhà, Hạ Vân Phong rất ít nói chuyện với hắn.

Hạ Vân Phong sẽ thỏa mãn yêu cầu của Hoằng Dạ, nhưng bọn họ đều làm ở trong phòng, mà Hình Liệt là tùy thời tùy chỗ quấy rầy y, Hạ Vân Phong cảnh cáo Hình Liệt vài lần.

Đáng tiếc.

Không hiệu quả. (hiệu quả mới là lạ ╮(╯╰)╭)

Gần đây Hạ Vân Phong dành thời gian bồi Ngao Dương đi dạo phố mua sắm, con của y rất biết nhìn đồ, chọn cái gì cũng đều rất trang nhã, mặc lên đều phi thường đẹp......

Y bồi Ngao Dương đi trên đường thì luôn luôn có bốn vệ sĩ đi theo.

Ngoài việc bảo vệ Ngao Dương ra, còn phụ trách thay Ngao Dương đề xuất này nọ.

Mới đầu lúc Hạ Vân Phong mang Ngao Dương tới các tiệm lớn, Ngao Dương chỉ đứng ở trong tiệm nhìn xem, cũng không mua, là Hạ Vân Phong cứng rắn muốn hắn mua, hắn mới bắt đầu chậm rãi chọn lựa.

Hơn nữa, mới đầu Ngao Dương đều chọn đồ rẻ......

Hạ Vân Phong thật sự rất đau lòng nhi tử.

Như vậy trước kia chưa có mặc qua đồ tốt, cũng chưa ăn qua món ngon, Ngao Dương cũng là người đặc biệt nhất trong mấy nhi tử của y, qua không tốt nhất, Hạ Vân Phong thật áy náy.

Hạ Vân Phong bảo hắn chọn cái mình thích là được, không cần lo giá cả.

Vvì thẻ của Hạ Vân Phong, căn bản xài không hết.

Dĩ nhiên sẽ tùy ý nhi tử lựa chọn cái mình thích. Ngao Dương chậm rãi cũng thành quen, hắn lựa chọn đều là cái mình cần, thích hợp, tuy rằng mấy thứ kia rất quý giá, nhưng đối Hạ Vân Phong mà nói, mấy cái này đều bé nhỏ không đáng kể.

Chỉ cần Ngao Dương nghĩ muốn cái gì, y sẽ không chút nào keo kiệt mua cho, y cũng rất kiên nhẫn đi dạo shopping cùng nhi tử, mang nhi tử đi nhà hàng cao cấp dùng cơm.

Lạc Thanh Nghiên dạy Ngao Dương không ít thứ, ít nhất hiện tại Ngao Dương ở bên ngoài ăn cơm học được cách gọi cơm, hơn nữa cũng không có như trước kia sợ hãi người lạ......

Buổi tối Hạ Vân Phong ở nhà ăn dùng cơm với Ngao Dương, hôm nay Ngao Dương đi có chút mệt mỏi, tốc độ nháy mắt của hắn cũng thả chậm, có vẻ hơi mệt mỏi, hắn ăn cái gì tốc độ cũng không nhanh, nhưng ăn đầy miệng.

“Còn muốn ăn cái gì thì gọi.” Hạ Vân Phong cầm khăn tay thay Ngao Dương lau vết bẩn bên miệng Ngao Dương tựa như đứa nhỏ, ngẩng đầu ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. (>w< so cute)

Hạ Vân Phong phát hiện hắn có chút ngượng ngùng, thẹn thùng rũ mắt xuống, dưới mắt còn có chút đỏ ửng: “Ta muốn ăn, cái có thể ăn no……”

Hạ Vân Phong lại gọi hai phần lớn cho hắn, Ngao Dương ăn xong, Hạ Vân Phong còn thay hắn xoa xoa miệng, toàn bộ quá trình Ngao Dương đều im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong.

Tóc Ngao Dương rất đen rất mềm, ánh mắt cũng đen láy, rất sáng……

Hạ Vân Phong và nhi tử ăn cơm và tráng miệng xong, hai phụ tử hàn huyên một lát, nghỉ ngơi đủ sau đó mới chuẩn bị trở về, vì những cái nên mua cũng đã muốn mua rồi.

Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, Ngao Dương bị quang mang lóe sáng hấp dẫn, hắn đứng ở cửa, vẻ mặt tò mò nhìn nhìn bên trong: “Ba, này thật là đẹp, thật khá……”

Hắn thật cẩn thận kéo kéo tay áo Hạ Vân Phong.

“Nơi này là cửa hàng trang sức, cửa hàng bán trang sức kim cương.” Hạ Vân Phong mang theo hắn đi vào, Ngao Dương cảm thấy hứng thú nhìn nhìn trước tủ hàng trang sức.

Hạ Vân Phong thấy hắn cứ nhìn một cái xích tay kim cương tinh mỹ, nhưng lại không mở miệng nói với Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong liền lười biếng ngồi ở bên cạnh nhìn nhi tử mình.

Đường cong sườn mặt của Ngao Dương rất có khuynh hướng cảm xúc……

Ngao Dương quy củ ngồi ở trước tủ trang sức, nhưng hắn chỉ nhìn không nói lời nào, Hạ Vân Phong đang chờ hắn mở miệng yêu cầu, nhưng nãy giờ hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn xem……

Nháy mắt.

Nháy mắt.

Lại nháy mắt.

Rất nhẹ rất nhẹ……

Nhân viên cửa hàng hỏi Ngao Dương rất nhiều lần có phải thích cái này hay không nhưng Ngao Dương chỉ thẳng tắp ngẩng đầu, vội vàng phất tay nói không muốn không muốn, hắn cũng chỉ im lặng nhìn mà thôi.

Hạ Vân Phong đang đợi hắn mở miệng đòi lấy, nhưng Ngao Dương nhìn thật lâu sau mới kéo kéo góc áo Hạ Vân Phong thật cẩn thận mở miệng: “Ba, chúng ta về nhà đi……”

Ngao Dương nói chuyện trước sau như một, lời nói nhỏ nhẹ rất giống sợ bị người lớn trách cứ.

Hạ Vân Phong thuận thế bắt lấy tay Ngao Dương, ngăn trở Ngao Dương rời đi, y bảo Ngao Dương ở nguyên đó, Ngao Dương cũng không dám đi, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, rất quy củ.

“Lấy hai vòng tay này ra xem xem.” Hạ Vân Phong chỉ chỉ bên trong tủ trang sức, bảo nhân viên cửa hàng đem hai xích tay kim cương mà Ngao Dương nhìn thật lâu kia lấy ra.

Nhân viên cửa hàng lấy hai vòng xích tay ra, để ở tủ trang sức trong suốt, một cái thiết kế rất đơn giản thuần khiết, một cái thiết kế rất phức tạp, hai vòng tay đều rất tinh mỹ.

Hạ Vân Phong nhìn nhi tử hỏi: “Thích không?”

Ban đầu Ngao Dương rất cao hứng gật gật đầu, nhưng tựa hồ lại lo lắng giá trị sang quý, vì thế hắn lại lắc đầu, Hạ Vân Phong nhìn nhi tử lắc đầu lại gật đầu, cảm thấy nhi tử thật đáng yêu.

Hạ Vân Phong không dấu vết nở nụ cười, y bảo nhân viên cửa hàng đều đem hai vòng tay này tách ra gói lại, Ngao Dương ở bên cạnh xả tay áo Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong biết Ngao Dương đang thay y tiếc tiền.

Nhưng Hạ Vân Phong càng đau lòng nhi tử, huống chi chút đồ vật ấy không tính là gì, y bảo Ngao Dương tiếp nhận hai vòng kim cương kia, hắn vừa mừng vừa sợ đi theo Hạ Vân Phong ra khỏi cửa hàng.

Dọc theo đường đi Hạ Vân Phong đều quan sát biểu tình Ngao Dương, Ngao Dương cầm hai cái hộp kia ấn ấn, cầm ở trong tay rất cẩn thận, bộ dạng rất thích, nhưng lại sợ làm hư bảo bối.

“Muốn tặng cho ai?” Hạ Vân Phong hiếm khi chủ động hỏi nhi tử, thấy Ngao Dương tâm tình tốt như vậy, y cũng phi thường vui vẻ.

Ngao Dương mặt đỏ.

Tựa hồ là nghĩ tới người mình muốn tặng……

Ngao Dương cũng không không biết xấu hổ nói ra, Hạ Vân Phong cũng không hỏi, cho dù Ngao Dương không nói, y cũng biết Ngao Dương là muốn tặng cho Lạc Thanh Nghiên, y chỉ cảm thấy bộ dạng nhi tử thẹn thùng kia thật sự là nhìn hoài không chán.

Hai người cứ đi về phía trước, Ngao Dương chậm cước bộ lại, cuối cùng dứt khoát đứng ở cửa một gian cửa hàng không đi nữa, Hạ Vân Phong thong thả đi vòng trở lại, thấy Ngao Dương đang xem kiểu áo ngủ dành cho nam được may với vật liệu rất thưa thớt ở trong tủ kính.

Áo ngủ tơ tằm, vải không nhiều lắm, áo ngủ rất có dáng, rất cao cấp, rất trong suốt, rất mát mẻ, cũng rất quyến rũ…… (òô)

Hạ Vân Phong chậm rãi hỏi: “Ngươi thích loại kiểu dáng này (=..= nó hợp với thúc hơn, đều là câu dẫn người)?“

Ngao Dương cảm thấy rất hứng thú theo dõi y, gật gật đầu rất nhanh, thậm chí gật liền mấy cái.

“Vậy đi vào thử xem.“ Khi nghe được Hạ Vân Phong bảo hắn đi vào thử xem, hắn càng thêm cao hứng, thật cẩn thận lôi kéo tay Hạ Vân Phong, còn có chút ngượng ngùng vào gian cửa hàng quý này.

Hạ Vân Phong bảo nhân viên cửa hàng lấy cái áo bán với số lượng ít kia xuống cho Ngao Dương xem, Hạ Vân Phong cùng Ngao Dương tới gian phòng thử quần áo, sau khi tới gian phòng thử quần áo, y mới biết được, Ngao Dương là muốn y mặc…… (cười giảo hoạt)

“Cho ta?“

Ngao Dương thẹn thùng gật đầu, lông mi thật dài bởi vì ngượng ngùng mà nhẹ nhàng run run, hắn nói rất nhỏ: “Ba, mặc đẹp……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.