Dụ Tội

Chương 230



Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên giường, y cũng không có nhìn Tần Diễm, chỉ là chậm rãi nhắm hai mắt.

Trong tiếng nói thành thục lộ ra vô hạn trầm ổn kia, ở trong căn phòng im lặng có vẻ rõ ràng: “Ngươi để ý chẳng qua là ta bị chơi hỏng rồi, ngươi tới sẽ không có ý nghĩa nữa.”

Ở nháy mắt khi Hạ Vân Phong giương mắt lên, Tần Diễm giữ chặt cái ót của Hạ Vân Phong, khiến Hạ Vân Phong dính sát vào hắn. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ngạo mạn ngăn chặn đôi môi đang run nhè nhẹ kia của nam nhân……

Hạ Vân Phong thong thả nháy mắt, nước mắt mãnh liệt tuôn ra kia đã ươn ướt hai má Tần Diễm……

Cảm giác được Hạ Vân Phong muốn động, Tần Diễm thuận thế ôm thắt lưng y, dùng sức đem y ôm chặt lại, nắm cả thắt lưng y thuận thế vuốt ve lưng y. Vải dệt mềm nhẵn trên người y sờ lên thực mềm mại, nhưng cách quần áo cũng có thể đụng đến thân thể xúc cảm tuyệt vời kia của Hạ Vân Phong.

Theo lý thuyết, làn da trên cơ thể người đã có tuổi ít nhiều cũng có chút nhão, nhưng thân thể Hạ Vân Phong vẫn mềm dẻo co dãn như vậy, hắn vuốt ve phía sau lưng Hạ Vân Phong giống như đang an ủi.

Hạ Vân Phong bị Tần Diễm hôn đến thở không nổi, hơi thở Hạ Vân Phong tăng thêm. Tần Diễm một bàn tay vuốt ve lưng y, một bàn tay luồn vào vạt áo áo ngủ của y, vuốt ve chân y.

Tần Diễm ôm sát thắt lưng y, hôn y hôn thật dùng sức, vừa sâu lại vừa vội vã, hoàn toàn không cho y cơ hội né tránh, khóa chặt đôi môi y, quấn chặt đầu lưỡi y.

Miệng Hạ Vân Phong tràn ngập hương vị thuốc lá thản nhiên, Tần Diễm cũng không chán ghét cổ hương vị kia, nước mắt Hạ Vân Phong rơi xuống ở trên mặt Tần Diễm, hai má Tần Diễm hơi hơi đau đớn……

Nam nhân này……

Thế nhưng rơi lệ……

Hai má Tần Diễm giống như bị nước mắt của y đâm bị thương, làm cho tâm tình của hắn cũng trở nên trầm trọng theo, hôn cũng trở nên chậm hơn rất nhiều, nhưng cũng không có ý tứ buông ra y.

Hạ Vân Phong bị hắn đặt ở trên giường, trên người đều bị Tần Diễm sờ một lượt. Môi hai người vừa buông ra, Hạ Vân Phong liền miễn cưỡng thở dốc, hơi thở của y phi thường trầm trọng.

Cũng giống như tâm tình giờ phút này của y.

Đầu lưỡi cùng đôi môi y đều bị Tần Diễm sắp cắn nát rồi, môi dưới Tần Diễm cũng bị thương, hắn dùng lực hôn nên miệng Hạ Vân Phong đều tỏa ra mùi máu tươi thản nhiên.

Nhưng có chút ngọt lành.

Nước mắt ướt át tràn đầy trong mắt Hạ Vân Phong, mỗi một lần y chớp mắt đều có nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, Tần Diễm hôn tới nước mắt trên mặt y, đợi y thở dốc sau đó hơi chút bình ổn mới nói:

“Nếu ta không thèm để ý ngươi, căn bản là sẽ không hỏi ngươi.” Tần Diễm lấy tay thay y lau đi nước mắt, cúi đầu dán chặt đôi môi Hạ Vân Phong, vươn đầu lưỡi ướt át liếm hôn miệng vết thương trên đôi môi Hạ Vân Phong.

Cảnh tượng như vậy thật giống như một lão hổ tinh tráng đang vì một hùng sư (= sư tử) yếu ớt liếm miệng vết thương.

Một vạn thú chi vương trẻ (: vua của muôn thú) cùng một sư vương bị thương già.

Cuồng ngạo mà thần bí.

Nguy hiểm mà lười biếng.

Ngay khi đôi môi lại một lần nữa chồng lên nhau, nụ hôn gấp gáp mà dũng cảm kia giống như tràn ngập hơi thở dã thú……

Tần Diễm vừa rồi nói, để ý y.

Y cũng thực để ý Tần Diễm, để ý nhi tử mình, thậm chí là ý tưởng của nhi tử.

Ngô……

Tần Diễm hôn y hôn thật sâu, đầu lưỡi nóng mềm kia lay động yết hầu mẫn cảm của y, ái muội quấn quanh đầu lưỡi y, xâm nhập đến bên trong y, tinh tế họa vòng.

Loại cảm giác hôn đến sâu trong yết hầu này khiến cho cổ họng Hạ Vân Phong đều tê rần, cảm giác vừa tê lại vừa ngứa kia theo yết hầu của y lan tỏa, cái loại khoái cảm mãnh liệt này khiến cho lông mi đọng nước mắt của Hạ Vân Phong miễn cưỡng run run.

Y chỉ có thể dựa vào cái mũi để hô hấp, trong tiếng “hừ” dồn dập xen lẫn vài phần rên rỉ lười biếng, nửa hừ nửa ân nghe vào tai thực mê người.

Đôi môi hai người lần lượt thay đổi gắn bó, Tần Diễm nghiêng đầu đè nén đầu lưỡi y xâm nhập vào, nhưng Hạ Vân Phong cũng rất phối hợp há to miệng ra, để cho Tần Diễm tiến vào càng sâu.

Dây dưa, ma sát, lay động……

Tần Diễm hôn y xong lúc rời đi đôi môi y, giữa môi hai người đều có chất lỏng ướt át, Tần Diễm vươn tay thay Hạ Vân Phong nhu nhu yết hầu, cảm giác kia làm cho Hạ Vân Phong giống như bị điện giật.

Cảm giác hôn sâu dừng lại thật lâu ở trong miệng y, cái loại cảm giác này khó có thể hình dung……

Thực ngứa.

Nhưng lại thực thoải mái.

Hạ Vân Phong ở trên mặt Tần Diễm thong thả tự do, nhìn thấy Tần Diễm cởi quần áo y ra, tách chân y ra……

Y bán nằm ở trên giường, thong thả vươn tay thay Tần Diễm tháo lỏng dây lưng. Bởi vì mỗi lần phản ứng của Tần Diễm tới đều đặc biệt chậm, bình thường lúc làm y đều phải lấy tay, giúp hắn đứng lên trước.

Nhưng lần này Hạ Vân Phong vừa bắt tay vói vào lại đụng đến phản ứng của Tần Diễm đã rất mãnh liệt, nóng đến nỗi y lập tức thu tay lại, cảm giác được Tần Diễm đè ép lên, y vừa định nói chuyện, lại bị hôn.

Tần Diễm bình thường sẽ không hôn y.

Nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

Buổi tối hôm nay Tần Diễm khuya mới đi, bởi vì ngày hôm sau phải đi làm. Lúc đi vẫn tiếp tục hôn Hạ Vân Phong thật lâu, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong ít nhiều có chút cao hứng.

Dù sao không phải giống như trước đây, nói đi là đóng cửa lại bước đi luôn, bằng không trực tiếp không nói với y, tắm rửa xong đã đi rồi (=..= thật là…), đêm nay lúc đi còn thông báo với y.

Nếu đêm nay Tần Diễm không quay về, Hình Liệt khẳng định sẽ tìm đến.

Cho nên.

Hạ Vân Phong cũng không có mở miệng giữ hắn lại.

Chạng vạng ngày hôm sau.

Hạ Vân Phong vừa rời giường không bao lâu, Tần Diễm đã tới.

Cục cưng còn chưa có tìm được……

Hạ Vân Phong đã sai Hạ Đông đi tìm, y tin tưởng Hạ Đông có thể giúp y tìm được cục cưng.

Hạ Vân Phong tuy rằng lo lắng, bất quá sốt ruột cũng vô dụng, y cũng chỉ có thể chờ.

Buổi tối lúc ăn cơm Tần Diễm ngồi ở vị trí chủ thượng, Hạ Vân Phong an vị ở trên người hắn, gọn gàng ngăn nắp đút Tần Diễm ăn cơm, y cầm thìa trong tay đút cho nhi tử.

“Hôm nay như thế nào sớm như vậy đã tan ca rồi?” Hạ Vân Phong nghiêng thân thay Tần Diễm gắp một ít đồ ăn, đều chất thành đống ở trong bát chậm rãi đút Tần Diễm ăn, y im lặng ngồi ở trên người Tần Diễm.

Tần Diễm đang sờ chân y (=..= vừa ăn vừa d) ( hai thằng này:v)……

“Hôm nay vốn không đi làm, chỉ là đi ra ngoài xử lý một chút việc.Kết thúc xong nên tới đây.” Tay Tần Diễm di chuyển đến bụng Hạ Vân Phong, hắn bảo Hạ Vân Phong cũng tự ăn một ít đi.

Hạ Vân Phong đang muốn ăn.

Tần Diễm kéo thấp đầu của y xuống: “Ta đút cho ngươi.” Hắn một ngụm hôn Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong chia sẻ thức ăn đã nát trong miệng hắn, ăn một bữa cơm liền ăn hơn hai giờ.

Tần Diễm hôn đôi môi bị thương của y, ăn cơm chiều sau lại bôi thuốc cho y.

Lúc này.

Tần Diễm ngồi dựa vào ở ghế mát xa, Hạ Vân Phong áo ngủ hỗn độn khóa ngồi ở trên người Tần Diễm. Tần Diễm đang cầm cái tẩu của Hạ Vân Phong hút thuốc, dùng miệng uy Hạ Vân Phong hút thuốc.

Hạ Vân Phong quần áo đều tuột đến bên hông, hai tay Hạ Vân Phong đặt ở trước ngực Tần Diễm: “Ngươi cùng ta như vậy, không biết nhàm chán sao?” hai bên trái phải trên ngực Hạ Vân Phong đều bị Tần Diễm niết đến hồng thấu.

Chỉ cần nhẹ nhàng chạm một chút sẽ tê ngứa.

Tần Diễm nằm ở ghế mát xa, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong: “Vì sao sẽ nhàm chán?” ánh mắt hiểu rõ hết thảy kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm tầm mắt hơi mệt mỏi của Hạ Vân Phong.

“Người cùng tuổi với ngươi, ngày nghỉ đều cùng đồng sự đi ra ngoài tiêu khiển, bằng không sẽ hẹn bằng hữu đi ra ngoài chơi bời chút gì đó.” Hạ Vân Phong vững vàng ngồi ở trên lưng Tần Diễm, mông cùng chân y cảm thụ được độ ấm trên người nhi tử.

Tần Diễm nâng thân trên, để sát vào Hạ Vân Phong.

Ánh mắt Tần Diễm ở trên mặt Hạ Vân Phong chậm rãi di động: “Ngươi muốn ta đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài tiêu khiển?” Tần Diễm ý vị thâm trường nhéo nhéo thắt lưng Hạ Vân Phong.

“Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không phản đối.” Hạ Vân Phong hơi hơi cúi đầu nhìn hắn, áo ngủ màu sậm trên người y tỏa sáng dị thường, cũng giống như ánh mắt của y.

Nhợt nhạt……

Miễn cưỡng……

“Như vậy được rồi, về sau có thời gian, ta sẽ tới đây, cho ngươi trông thấy ta nhiều hơn.” Tần Diễm một bàn tay nhẹ nhàng mà ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay nắm bắt cái tay Hạ Vân Phong đặt ở ngực hắn……

Giống như hứa hẹn hôn môi dưới Hạ Vân Phong một cái……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng ứng thanh: “Ân.”

Giọng của y rất chậm.

Rất nhẹ.

Tràn ngập từ tính mê người của một nam nhân thành thục……

Có nhi tử ở cùng, Hạ Vân Phong xem như có chút an ủi nho nhỏ, nhưng chuyện của cục cưng, Hạ Vân Phong cũng phi thường quan tâm, cũng sắp qua một tuẩn rồi mà không có tin tức.

Hạ Vân Phong có chút nóng ruột.

Cho nên y tự mình đi Bắc đường một chuyến. Nơi tụ họp của Bắc đường là ở trong một ngôi miếu ở Lão Nhai, đây là nơi mở các cuộc hội nghị của Bắc đường, vài thập niên đến nay đều chưa đổi qua……

Nơi này là sơn miếu có lịch sử lâu dài ở Bắc khu, bốn chân trụ to sừng sững ở bốn phía của miếu, đại miếu trước đó không lâu đã được trùng tu, nhìn qua phi thường uy vũ (= mạnh mẽ).

Ngôi miếu đứng vững ở giữa vùng sơn dã xanh um tươi tốt.

Bên ngoài đại miếu ngừng hơn mười chiếc xe sang trọng, lái xe đều đứng ở ngoài xe chờ, xe riêng của Hạ Vân Phong liền ngừng ở cửa đại miếu.

Hôm nay Hạ Vân Phong triệu tập tất cả lão đại của các đường khẩu ở Bắc khu họp ở trong này.

Vì vậy người ngoài cũng không thể tới gần.

Bên ngoài ngôi miếu đứng đầy người của Bắc đường để canh gác.

Trong miếu.

Pho tượng Quan công uy vũ thật lớn đứng vững ở trong đại miếu, hương khói nơi đây nhiều năm không ngớt, xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, đi tới chính đường nghị sự ở chỗ sâu bên trong sân……

Trong đại sảnh hội nghị, Hạ Vân Phong ngồi ở ghế chủ thượng, trên cái bàn thật dài có bày rất nhiều chén trà tinh mỹ. Hơn mười vị lão đại già trẻ của các đường khẩu đều ngồi chờ Hạ Vân Phong lên tiếng.

Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, y nhợt nhạt hút thuốc trong chốc lát, mới mở miệng: “Ta muốn tìm người trong ảnh chụp trên bàn,.”

Trên bàn bày một xấp ảnh chụp cục cưng thật dày.

Y chậm rì rì ói ra một ngụm khói, thản nhiên tỏ vẻ: “Phong tỏa tất cà đường thủy, bảo tất cả Đầu rắn (= mấy tên thủ lĩnh khu vực) canh chừng chặt một chút.” Tất cả đầu rắn buôn lậu ở Bắc khu đều là môn đồ của Bắc đường.

Người bắt cóc cục cưng khẳng định là sẽ đi đường thủy, bởi vì cục cưng không có thân phận chứng minh là không thể mang đi.

“Vân gia, việc này không tốt lắm, ngươi muốn chúng ta nhiều người như vậy đi tìm một đứa nhỏ, này cũng không khỏi là chuyện bé xé ra to rồi.” Người nói chuyện là một lão nhân, ỷ vào thâm niên cậy già lên mặt.

Thời điểm Hạ Vân Phong còn chưa có lên vị trí chủ thượng, lão nhân này cũng đã là lão đại đường khẩu của Bắc đường.

Bất quá Hạ Vân Phong có biện pháp thống trị lão, nhưng y lại không thích tranh cãi.

Đối mặt trưởng bối nghi ngờ Hạ Vân Phong không có nói ra tiếng.

Lão nhân còn nói tiếp: “Tìm cái tiểu oa nhi (= búp bê nhỏ) thôi cũng muốn lao sư động chúng (= hô hào kêu gọi), này cũng không khỏi khiến cho huynh đệ chế giễu rồi.” Hơn nữa lão nhân cho rằng đây là lãng phí nhân tài.

Hạ Vân Phong tiếp tục hút thuốc.

Mọi người ở bên cạnh không dám nói tiếng nào.

“Có thời gian rãnh rỗi thế này đi tìm một tiểu oa nhi, không bằng dành thêm chút thời gian để cho huynh đệ, thủ hạ thu thêm chút phí bảo kê, tìm vài vị nhà giàu để ‘Tâm sự.” Lão nhân khá là phúc hậu, vẻ mặt khí khái cũng có thể nhìn ra lúc lão còn trẻ anh dũng cỡ nào.

Hạ Vân Phong cầm đấu thuốc chậm rãi bỏ thêm một chút thuốc lá, y không chút hoang mang hút mấy điếu thuốc, rốt cục mới mở miệng nói chuyện: “Hồng thúc, nếu nhi tử ngươi bị mất tích, ngươi so với ta hẳn là còn lao sư động chúng hơn.”

Y không giương mắt.

Giọng nói chuyện vừa chậm vừa lười……

Giữa ánh mắt ẩn ẩn tản ra hơi thở mệt mỏi……

Hồng thúc nghe được lời Hạ Vân Phong nói sắc mặt trở nên trắng bệch (lão sợ hãi vì thúc hù dọa sẽ khiến cho con lão biến mất đó =..=), nhưng vẫn là tiếp tục nói: “Vân gia, nói thật, trước kia lúc nhi tử ngươi không thấy, cũng không thấy ngươi tìm gấp như vậy.”

Lão nhân hùng hậu “hừ” mạnh, trở nên thực vang dội.

Trong chính đường hội nghị, không ai dám lớn tiếng nói chuyện.

“Nếu Hồng thúc ngươi nói như vậy, làm vãn bối ta đây cũng không làm phiền ngươi nữa, ngươi trở về nhà hảo hảo hưởng thanh nhàn đi là được rồi.” Hạ Vân Phong một bên không đến nơi đến chốn nói xong, một bên chậm rì rì ói ra một ngụm yên……

Hồng thúc tức giận đến phát run.

Lão không nói nữa.

Cũng không ai dám ra tiếng nữa.

Hạ Vân Phong thong thả nâng mắt lên, đáy mắt trầm ổn kia tỏa ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không rét mà run. Trong ánh mắt hơi mệt mỏi kia của y tràn ngập khí diễm khiến cho người ta sợ hãi.

Hồng thúc cũng không dám tiếp tục lắm miệng nữa.

Bốn phía lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Không có người động vào chén.

Không có người nói chuyện.

Ngay cả đại khí cũng không dám thở ra.

Chỉ là ngắn ngủi liếc mắt một cái, Hạ Vân Phong rất nhanh lại khôi phục vẻ lười biếng dĩ vãng, y sai cấp dưới nhanh chóng đi tìm: “Trong vòng một tuần.” Y đưa ra kỳ hạn cuối cùng……

Chỉ trông cậy vào một mình Hạ Đông cũng tìm không thấy, bằng không hôm nay y cũng sẽ không đến đây.

Trên đường trở về từ Bắc đường, Hạ Đông gọi điện thoại cho y, nói là có thu được tin tức nói cục cưng bị người nhốt tại ngôi nhà công cộng trong ngôi làng ở vùng ngoại ô Bắc khu.

Nơi đó đã sớm hoang phế rồi……

Hơn nữa.

Thực phức tạp.

Là địa phương lẩn trốn của rất nhiều loại người……

Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông lại đây, bọn họ trực tiếp lái xe đi gian nhà công cộng mà Hạ Đông tra được kia. Xe ngừng ở trong rừng cây, Hạ Đông cùng y đứng ẩn nấp bên ngoài trong rừng cây chờ.

Qua thật lâu.

Có người đi ra từ gian nhà công cộng cũ nát kia, một cái bóng màu đen đi ra căn nhà, khóa cửa lại sau đó chậm rãi đi xa……

“Ngay tại chỗ này, ta trước đó sai người canh chừng rồi, bọn họ nói bên trong cũng chỉ có một người.” Hạ Đông dán ở bên tai Hạ Vân Phong, nói cho Hạ Vân Phong, “Hiện tại có thể đi vào.”

Hạ Vân Phong gật đầu.

Hai người cẩn thận đi ra rừng cây, xác định chắc chắn người kia đã đi ra xa sau đó Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đem khóa cửa cạy ra, Hạ Đông tìm một cái xẻng dùng sức phá khóa cửa.

Hạ Đông một cước mãnh lực đá văng cửa ra, bên trong thực tối, cái gì cũng đều thấy không rõ lắm. Trên đất nơi nơi đều là xô thùng, hơn nữa tựa hồ còn có rất nhiều báo cũ, khi đạp lên phát ra tiếng vang “Sàn sạt”.

Hạ Vân Phong không có nge thấy xung quanh có động tĩnh, y gọi hai tiếng, không nghe thấy tiếng của cục cưng: “Đi đến cái phòng bên trong kia tìm.” Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi vào.

Hạ Đông đi ở phía trước, Hạ Vân Phong theo ở phía sau.

Vừa mở cửa ra nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy cục cưng đang nằm ngủ trên giường. Hạ Đông đi về phía trước hai bước, xác định trong phòng không có những người khác.

Hạ Vân Phong đang sờ soạng tìm kiếm chốt mở đèn trên tường……

Lúc này.

Hạ Vân Phong bỗng giật mình nhìn thấy dưới nền xuất hiện thêm một cái ảnh ngược, một cái bóng hình thon dài đang lặng yên hướng bọn họ tới gần……

Nhưng điều khiến cho trái tim Hạ Vân Phong kinh hoàng là trên tay người kia……

Thế nhưng còn cầm một cây rìu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.