Dụ Tội

Chương 306: Phiên ngoại 37



Theo Hạ Vân Phong thì không có vấn đề gì.

Tần Diễm cũng tỏ vẻ không có vấn đề gì, bất quá mấy thứ này nếu như tuồn ra ngoài sẽ không tốt, cho nên Tần Diễm nói với Hạ Vân Phong: “Thứ kia đã bị ta tiêu hủy.”

Hạ Vân Phong gật đầu, cảm thấy Tần Diễm làm tốt.

Bất quá.

Tần Diễm lại theo dõi môi y nhìn mấy phút, bình ổn hỏi y một câu, “Trong cuộn phim Hạ Đông đút ngươi ăn cái gì?” Tần Diễm tự tiếu phi tiếu theo dõi y. Y cũng ung dung nhìn Tần Diễm: “Không có gì.”

Tần Diễm tiếp tục nhắc nhở y: “Chính là lúc hắn hôn ngươi, đút ngươi ăn đó.”

“Không có.”

Tần Diễm không tin: “Nói nhanh đi.” Hạ Vân Phong vừa định nói thật không có, lại thấy ánh mắt cảnh cáo của Tần Diễm, tỏ vẻ như đang nói với hắn: “Đừng nói không có, ta không tin”, Hạ Vân Phong cũng liền không nói nữa.

Ánh mắt Hạ Vân Phong rơi xuống trên môi Tần Diễm: “Ngươi dựa vào gần một chút.” Y biết, nếu như không nói cho Tần Diễm, đêm nay Tần Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên…

Khi môi Tần Diễm tiến tới gần, y miễn cưỡng ngẩng đầu, đem môi thong thả chủ động dán lên môi Tần Diễm, y đem ướt át trong miệng đưa vào trong miệng Tần Diễm (mọe, tới pn viết thêm cũng ko tha >’’<). Tần Diễm lập tức liền rõ trong DV Hạ Vân Phong rốt cuộc đang ăn cái gì Hạ Đông đút cho y. Rất nhanh. Tần Diễm liền vươn tay chế trụ sau ót Hạ Vân Phong, hôn chặt Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong chỉ cảm thấy đầy miệng đều là hơi thở Tần Diễm. Hai người hôn rất nhập tâm. Không có phát hiện cửa phòng hờ khép, càng thêm không có chú ý tới Ngao Dương đang đứng ở trong bóng tối trên hành lang, cũng càng không biết Ngao Dương tới từ lúc nào… (đệt, lúc nào cũng như âm hồn =.,=) Những cái Ngao Dương nên thấy, đều đã thấy… Hạ Vân Phong bị Tần Diễm ôm cả người mềm nhũn, nhưng động tác lại như có như không nghênh hợp Tần Diễm, điều này làm cho Ngao Dương vừa hâm mộ, lại vừa đố kị với Tần Diễm… (=..= mai này iêm sẽ trả thù) Sau vài ngày, Tần Diễm đều ở bên cạnh Hạ Vân Phong. Thế nhưng… Thỉnh thoảng Hạ Vân Phong bắt gặp thân ảnh Ngao Dương ở gần đó, hơn nữa y thậm chí mơ hồ cảm giác được Ngao Dương đang tức giận. Bất quá. Tần Diễm luôn luôn dẫn dắt lực chú ý của Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong không còn công phu quản Ngao Dương. Lúc Tần Diễm ở nhà, Hạ Vân Phong nhất định phải vận động. Bởi vì Tần Diễm sẽ lôi kéo y đi leo núi, đi ra bên ngoài một chút hít thở không khí mới mẻ. Mỗi lần leo núi xong trở về, ngày thứ hai Hạ Vân Phong đều không đi bộ được, phải ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi. Nhưng Tần Diễm cũng không dễ dàng buông tha cho y như vậy. Lúc Tần Diễm ở nhà nghỉ ngơi, sáng sớm sẽ dẫn Hạ Vân Phong chạy bộ sáng sớm… Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, thì muốn Hạ Vân Phong cùng ngủ trưa… Cơm tối xong sớm, còn có thể bảo Hạ Vân Phong cùng đến công viên tản bộ… Bất quá. Lúc Tần Diễm vận động ở bên ngoài, rất không thành thật. Luôn luôn táy máy tay chân với y. Nhìn Tần Diễm bình thường rất nghiêm chỉnh nhưng khi ở riêng cùng Hạ Vân Phong, liền hoàn toàn không phải như vậy. Thậm chí Hạ Vân Phong còn cảm thấy Tần Diễm là muốn phô trương danh nghĩa, mạnh mẽ đem y từ trong nhà mang ra ngoài “Hẹn hò “… Tỷ như hiện tại – Sinh thái sau núi trong công viên buổi tối vốn chính là không có người nào đi dạo, tiếng hai người đi trong rừng cây phá lệ rõ ràng. Vì khí trời rất nóng, Hạ Vân Phong chỉ mặc áo ngủ liền đi ra ngoài. Áo ngủ này là Hoằng Dạ làm cho y hai ngày trước, vì gần đây vào hạ rồi nên Hoằng Dạ làm cho y một bộ áo ngủ bằng gấm màu xanh trơn mềm, áo ngủ được may rất tinh tế… Cũng rất sáng bóng… Trơn tay… Lại rất thông khí, mặc lên người rất mát lạnh thoải mái… Không có dính mồ hôi. Nghe Hoằng Dạ nói tay áo và vạt áo trên áo ngủ này được thêu hình nước gợn sóng tinh tế và cổ điển, đường thêu tỉ mỉ trông rất hoàn hảo. Rõ ràng là trong tay cẩm thứ áo ngủ làm bằng tay, lại tìm không ra một chút vết tích chế tác thủ công nào. Áo ngủ rất đẹp. Ngoài hình thêu tinh mỹ trên tay áo và vạt áo ra, những chỗ khác không có bất kỳ hoa văn nào, chất liệu áo ngủ rất cao cấp, ở dưới ánh trăng toả ra tia sáng nhợt nhạt nhu hòa… Sáng bóng như tơ… Màu áo lam đậm trong bóng đêm như mực như đầm sâu, ánh ra quang mang rất là hoa mỹ… Hạ Vân Phong vốn định đêm nay ở nhà nghỉ ngơi, thế nhưng Tần Diễm dám dắt y ra ngoài tản bộ, đêm nay các con đều ở nhà nên Hạ Vân Phong cảm thấy rất hiếm có. Vốn tưởng mọi người sẽ hảo hảo tâm sự. Thế nhưng… Hạ Vân Phong dừng lại tự hỏi, cũng chậm rãi lấy tay bắt được bàn tay đang vuốt ve bắp đùi y của Tần Diễm (=..=): “Đừng sờ loạn.” tuy rằng công viên không có ai. Thế nhưng… Có không ít bảo vệ tuần tra. Hạ Vân Phong muốn kéo tay Tần Diễm ra, thế nhưng Tần Diễm lại không buông tay: “Không thích đi tản bộ với ta?” cằm Tần Diễm đặt ở đầu vai y, tĩnh táo hỏi y. “Ở nhà cũng có thể vận động vậy.” Hạ Vân Phong ám chỉ trong khu vườn sau nhà, có thể đi vài vòng vận động, còn có thể bón chim, bón mồi cho cá, rất tốt. (lý do chong sáng nhá =.,=) Hà tất đi xa như thế. Tần Diễm ngắt chân y một cái: “Đêm nay bọn họ đều ở đây, nếu ngươi ở nhà sẽ không được, ta cam đoan ba ngày tới ngươi không xuống giường được.” Tần Diễm nhắm thẳng vào vấn đề then chốt (=..= đệt, ko có 6P là tại tên này). Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Là ý gì?” “Ngươi biết là ý gì mà, hà tất giả ngu với ta. Ngươi thông minh như thế lại không biết ta đang nói cái gì sao.” Tần Diễm biết Hạ Vân Phong không muốn vạch trần, thế nhưng hắn càng muốn vạch trần. Một giây kế tiếp… Hạ Vân Phong trầm mặc. Rũ mắt. Tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó… Hai tay Tần Diễm ôm eo y, kéo y đi chậm rãi đi về phía trước. Tần Diễm một bên chậm rãi tản bộ, một bên ghé vào lỗ tai y nói tiếp: “Ngươi nếu thật không biết ta đang nói gì, ta đây liền nói cho ngươi nghe.” Tần Diễm là cố ý. Hạ Vân Phong biết, Tần Diễm khẳng định là cố ý. Tần Diễm cảm giác thân thể Hạ Vân Phong có chút cứng ngắc, hắn chỉ đơn giản tỏ vẻ: “Bị một người ôm là hưởng thụ, bị năm người ôm là dằn vặt.” Tần Diễm biết Hạ Vân Phong khẳng định chịu không nổi. Hạ Vân Phong biết Tần Diễm hiểu lầm. Y nói ở nhà cũng không phải muốn được bọn họ ôm, chỉ là muốn tâm sự nhiều chút mà thôi. “Ngươi rốt cuộc hiểu hay không?” Tần Diễm ôm eo y, nghiêng đầu nhìn gò má của hắn, thấy được thần tình miễn cưỡng trên khuôn mặt của nam nhân thành thục, Tần Diễm phảng phất biết hắn đang suy nghĩ cái gì… Theo sau bổ sung hai câu: “Trò chuyện một chút quần áo ngươi cũng sẽ bị mất. (nghĩa là dù thúc chỉ muốn nói chuyện, nhưng nói 1 hồi cũng sẽ dẫn đến kết cục bị ăn =.,=)” Hắn nói đủ rõ ràng, đơn giản là nhất châm kiến huyết (1 kiếm thấy máu, đâm 1 nhát trúng ngay =..=). Hạ Vân Phong dừng bước. Tần Diễm muốn đẩy y đi. Thế nhưng… Y suy tư không đi, y nghiêng đầu nhìn Tần Diễm: “Các ngươi thương lượng rồi?” Y cảm thấy không thích hợp. Tần Diễm từ chối cho ý kiến. Chỉ là… Ánh mắt kia có chút ý vị sâu xa… Hạ Vân Phong biết nếu như mấy người bọn họ đơn độc muốn đối với y như thế nào, hiệu suất được như ý sẽ không quá cao. Bất quá nếu như mấy người cùng nhau tính kế y, chính hắn cũng không thể ngăn cản. “Nhanh lên lấy thân báo đáp cảm tạ ta “Cứu ” ngươi ra nào. (=..= cứu cái đầu mi)” hai tay Tần Diễm trượt vào trong áo ngủ Hạ Vân Phong. Hắn một bên hối thúc Hạ Vân Phong chậm rãi đi về phía trước, một bên không chút hoang mang hôn Hạ Vân Phong lười biếng… Tần Diễm nói nửa thật nửa giả. Khiến cho Hạ Vân Phong vô pháp thừa nhận. Y càng không tiện tiếp tục hỏi. Đêm nay Tần Diễm mặc áo thun trắng, Tần Diễm ôm Hạ Vân Phong không có đi tiếp, hai người ở trong rừng cây bước đi có vẻ phá lệ thong thả và hưởng thụ, chỉ có… Đầu lưỡi Hạ Vân Phong bị hắn hôn đến tê dại. Hắn buông môi Hạ Vân Phong ra, hơi thở của cả hai đều nóng hổi. Trong rừng cây oi bức không một ngọn gió, nụ hôn này có vẻ hít thở không thông. Tiếng côn trùng kêu trong rừng cây rất rõ ràng. Ve sầu đã tỉnh. Giọng Hạ Vân Phong nói chuyện với Tần Diễm không lớn, hai người thấp giọng trao đổi, Hạ Vân Phong bảo Tần Diễm không được nói loạn huynh đệ của mình, Tần Diễm không có phản bác. Hai tay Tần Diễm ở trên người của y sờ tới sờ lui: “Gần đây Ngao Dương oán khí rất lớn, ngươi nói, bằng không đêm nay ta nhường cơ hội này cho hắn, khiến cho hắn giảm nhiệt.” Hạ Vân Phong không nghĩ tới Tần Diễm cũng phát hiện. Y nhìn thoáng qua… Sau đó… Lắc đầu… Tỏ vẻ không cần… (editor: ngu j cần:v) (beta: Nó ăn từ đầu đến cuối từ trong ra ngoài ko còn mảnh xương nào cho coi =.,=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.