Dụ Tội

Chương 315: Phiên ngoại 46



Bên hông nàng còn buộc lỏng một dây nịt gắn đá thủy tinh màu đỏ rực tinh mỹ…

Theo từng bước đi của nàng…

Sợi dây lấp lánh chói mắt…

Khuôn ngực trắng nõn của nàng được nội y màu lửa đỏ ép lại rất đẹp…

Vừa trắng. Vừa đầy. ( Đùa là đàn bà con gái với nhau em thấy Hoằng Dạ bỏ em này ngu quá, hàng họ điện nước đầy đủ, tiếc quá cơ:’()

Trên bộ nội y kia không có bất kỳ hoa văn nào, chất vải đơn giản mà trơn nhẵn xinh đẹp nhìn qua rất sáng, bên ngoài nàng còn khoác một lớp áo choàng thật mỏng như tơ kéo dài đến bắp đùi…

Áo choàng được nối với một chiếc mũ, mũ được đội trên đầu của nàng, che khuất khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra đôi môi khêu gợi…

Nụ cười của nữ nhân này cùng với dáng đi tự nhiên nhận được vô số tiếng vỗ tay từ hội trường. Thậm chí nàng còn cởi găng tay quyền anh xuống rồi ném xuống dưới đài……….

Lại đưa tới tiếng hoan hô của toàn trường…

Mái tóc nữ nhân kia tự nhiên uốn lượn, dài đến mông…

Mỗi lần nữ nhân này lên sân khấu, cũng sẽ mang đến toàn trường một trận cỗ vũ.

Tuy rằng những người mẫu khác cũng rất ưu tú.

Bất quá.

Chủ nhân show diễn đêm nay là nữ nhân kia…

Nên không ai có thể che lấp hào quang của nàng.

Cuối cùng…

Cũng sắp đến lúc kết thúc…

Bạn gái cũ của Hoằng Dạ lần cuối cùng lên sân khấu.

Nàng mặc nội y màu bạc gắn hạt thủy tinh cùng hạt xoàn, mỗi một đường may, đường chỉ đều phảng phất như ánh sao trong bầu trời đêm hiện lên trên người của nữ nhân…

Chân nữ nhân kia mang một đôi giày thủy tinh hoa mỹ trong suốt…

Phối với dây chuyền hột xoàn vô giá

Trên mặt trang điểm tinh xảo mà tuyệt mỹ…

Khiến cho người mê muội chính là một đôi cánh chim trắng nõn mà to lớn sau lưng nàng, tựa như thiên sứ rơi vào thế gian này…

Mỹ lệ.

Động lòng người.

Hoa mỹ mà cao quý…

Đêm nay nữ nhân này chiếm hết sự chú ý của toàn trường.

Vì nàng có thể hóa thành nữ vương mỹ lệ mà ưu nhã, cũng có thể như thiên thần cao quý và động lòng người, cũng có thể như nữ thần trang nhã mà mê người.(từ pn trc đến pn này toàn đặc tả con này, mệt lắm rồi nga >’’<) Từ trước đến nay Hạ Vân Phong đều rất thưởng thức mỹ nữ khêu gợi, người nữ nhân này khiến cho Hạ Vân Phong thưởng thức, đồng thời, lại cảm thấy uy hiếp. Vì mỹ nữ cực phẩm như vậy lại theo đuổi không bỏ Hoằng Dạ con y. Tuy răng Hoằng Dạ luôn nói: “Đó là chuyện đã qua “. Thế nhưng thử hỏi một nam nhân bình thường như thế nào có thể chống cự được sự cám dỗ của một nữ nhân, dáng người đẳng cấp, khí chất bách biến, nụ cười rực rỡ xinh đẹp như vậy chứ… Y cũng không phải không tin Hoằng Dạ. Nhưng nữ nhân này quá mê người… Ngay cả Hạ Vân Phong nhìn cũng có chút tâm động, huống chi là Hoằng Dạ tuổi trẻ khí thịnh… Y an tĩnh tiếp tục xem show diễn, thấy Hoằng Dạ đi ra, Nữ nhân kia liền thân mật lôi kéo tay của Hoằng Dạ… Hai người đi tới khán đài rộng phía trước đặc biệt cảmtạ toàn trường, trong hội trường vô số ánh đèn loang loáng khiến cho Hạ Vân Phong có chút hoa mắt. Y nghe không hiểu Hoằng Dạ đang nói cái gì, lại thấy nữ nhân kia rất thân mật hôn gò má Hoằng Dạ một cái, cuối cùng dẫn tới cao trào khắp toàn trường. Động tác hút thuốc lá của Hạ Vân Phong dừng lại. Hạ Vân Phong cảm giác rất khó chịu. Bất quá. Lần này y không có cứ như thế mà rời khỏi, mà sau khi toàn trường kết thúc thì ngồi trên chiếc xe sang thuê để đi từ khách sạn đến để chờ Hoằng Dạ đi ra, qua thật lâu Hoằng Dạ mới ra ngoài. Hoằng Dạ đi cùng với những nhà thiết kế khác. Hoằng Dạ mới vừa lên xe đã bảo tài xế nhanh chóng lái xe quay về khách sạn, hắn cũng không nói gì với Hạ Vân Phong, cũng không hỏi Hạ Vân Phong show diễn xem có được hay không. Ngược lại là bản thân Hạ Vân Phong tán dương Hoằng Dạ. Nhưng Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ có chút không yên lòng, y cho rằng Hoằng Dạ đang nghĩ đến nữ nhân kia. Thế nhưng… Khi bọn họ trở về khách sạn, y vừa đóng cửa phòng khách sạn mới biết được Hoằng Dạ muốn làm cái gì… Hoằng Dạ vào cửa liền hôn y. Y bị Hoằng Dạ hôn đến thở không thông, cả người đều bị Hoằng Dạ áp ở trên cửa, y không có lộn xộn, càng không có chống lại. Y tùy ý Hoằng Dạ hôn một lát… Hoằng Dạ rất nhanh đã buông y ra. Y liền thấy Hoằng Dạ đã vào phòng thu dọn hành lý, sau đó gọi điện thoại kêu xe tới rồi kéo tay y đem y ra khách sạn. Toàn bộ hành trình y đều không nói gì, cũng không có hỏi Hoằng Dạ muốn đi nơi nào. Nửa giờ sau, hai người đến sân bay, lúc này y mới biết được Hoằng Dạ đã sớm đặt vé máy bay đi về khiến trong lòng y có chút vui vẻ. Vì Hoằng Dạ rất cẩn thận. Hoằng Dạ biết y không thích ngủ ở bên ngoài lắm, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong ít nhiều có chút vui mừng. Hơn nữa Hoằng Dạ biết y thích an tĩnh, còn cố ý định đặt riêng khoang khách quý hạng nhất. Hoằng Dạ cũng không có hỏi y show diễn đêm nay xem có được hay không. Chỉ là. Hỏi Hạ Vân Phong có muốn ăn chút gì cho đỡ đói không? Hoặc là thân thể có khó chịu không các loại… Còn nói hội trường quá ồn, vốn hắn lo lắng Hạ Vân Phong không thích. Hạ Vân Phong thấy Hoằng Dạ quan tâm bản thân y như thế, nên những lo lắng trong lòng y trước đó nhất thời cũng không còn nữa. Y tỏ vẻ đêm nay show diễn nội y xem rất tuyệt. Rất hấp dẫn. Thế nhưng không muốn Hoằng Dạ sau này mệt như thế. Hoằng Dạ tự nhiên gật đầu đáp ứng y: “Sau này sẽ không như thế nữa, tình hình lần này khá đặc biệt.” Vì trước đó vài ngày Ngao Dương đi biên cảnh, chuyện Bắc đường quá nhiều, Hoằng Dạ phải xử lý một trận mới giải quyết hết được. Trước giờ Hoằng Dạ đều không thức suốt đêm công tác, vì bình thường hắn tận lực làm việc thì chỉ trong một thời gian nhất định đã làm xong toàn bộ, thời gian còn lại sẽ do bản thân chi phối. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công tác, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Hạ Vân Phong biết đêm nay Hoằng Dạ rất mệt nên để Hoằng Dạ dựa vào y nghỉ ngơi, mà chính y cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lúc bọn họ về đến nhà, những người khác cũng đã sớm ngủ. Hạ Vân Phong vừa tắm rửa xong đi ra, liền thấy Hoằng Dạ ở trần, dưới thân quấn một chiếc khăn ngồi ở trên giường y. “Sao lại tới đây?” trên người Hạ Vân Phong không mặc quần áo, y đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó nằm nghiêng ở trên giường, kéo chăn qua khoác lên trên người của mình che lại: “Trễ như vậy rồi còn không nghỉ ngơi?” Hoằng Dạ xích lại gần y: “Trước đó không phải đã ngủ rồi sao?” Hắn vươn tay ôm eo Hạ Vân Phong, còn thử đẩy chiếc chăn hờ khép trên người Hạ Vân Phong ra, hắn tỏ vẻ muốn nhìn Hạ Vân Phong một cái. Hạ Vân Phong bắt được chăn, không cho Hoằng Dạ kéo chăn ra. Hoằng Dạ sửng sốt một chút. Biết Hạ Vân Phong tựa hồ không quá nguyện ý, hắn liền hỏi Hạ Vân Phong: “Muốn hút thuốc lá hay không?” “Không hút.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng lên tiếng, đêm nay y không muốn hút thuốc. “Ngươi có việc giấu ta.” Hoằng Dạ ôm sát Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong bị hắn cố sức kéo như vậy, hầu như bị Hoằng Dạ ôm đến nỗi tắt thở, y liếc mắt nhìn Hoằng Dạ, thẳng thắn hỏi Hoằng Dạ: “Ngươi thích ta ở điểm gì?” Y cảm thấy Hoằng Dạ quá ưu tú. Hoằng Dạ không chút suy nghĩ đã nói: “Gì cũng thích.” “Hôm nay xem show diễn, ta phát hiện mối tình đầu của ngươi rất mê người…” Hạ Vân Phong còn chưa nói hết, đã bị Hoằng Dạ đột nhiên tiến môi tới ngăn chặn môi y. Hoằng Dạ hôn sâu y, đôi môi thật chặt đè môi y lại. Khiến cho đôi môi cả hai không chừa chút khe hở nào… Đầu lưỡi ướt mềm của Hoằng Dạ quấn quanh đầu lưỡi y… Sâu đậm mút… Hoằng Dạ nghiêng đầu hôn y, khuyên tai hột xoàn trên tai trái rất chói mắt, dưới ánh đèn nhu hòa có vẻ mỹ lệ. Hạ Vân Phong hơi híp mắt một cái, cảm giác được hai tay Hoằng Dạ theo eo y sờ xuống. Rất nhanh. Chăn trên người y đã bị Hoằng Dạ xốc lên, khăn tắm bên hông Hoằng Dạ cũng rơi xuống… Hoằng Dạ hôn y một lát, vân vê hôn môi y, ngắn ngủi dời đi môi y hỏi: “Như thế nào? Ngươi muốn ta giới thiệu nàng cho ngươi biết?” Hắn đang nói đùa… “Không phải.” Hạ Vân Phong phủ nhận, “Khi ngươi nhìn thấy nàng, trong lòng có nghĩ gì hay không?” Y hỏi rất uyển chuyển. Hoằng Dạ cúi đầu mân hôn môi y, chỉ hôn hai cái rồi mới trả lời: “Không có.” “Vậy nếu như nàng muốn quay lại với ngươi, có khả năng hay không?” “Không có.” Hoằng Dạ trả lời rất kiên định, hắn chơi đùa ra vẻ như đang hôn Hạ Vân Phong. “Tại sao?” Hạ Vân Phong không rõ. Hoằng Dạ có thể chống lại loại mê hoặc này? Hạ Vân Phong còn muốn truy vấn. Hoằng Dạ tựa hồ biết Hạ Vân Phong trong lòng nghĩ gì, hắn trước một bước trả lời Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm, ta vĩnh viễn đều thích ngươi.” một câu hắn nói, liền xóa bỏ lo lắng của Hạ Vân Phong. “Ta tốt chỗ nào?” lần đầu tiên Hạ Vân Phong hỏi hắn như thế. Hoằng Dạ ôm y, hôn bờ môi y: “Ở đâu cũng tốt.” “Câu trả lời này của ngươi rất có lệ.” “Thực sự đâu đều tốt.” Hoằng Dạ nhẹ mân môi dưới của y, đầu lưỡi hôn môi y vài cái. Sau đó… Thấy Hạ Vân Phong giật giật môi, hắn xâm nhập vào… Hoằng Dạ còn nhấn mạnh lần nữa, bổ sung hai chữ: “Thực sự.” Thực sự… là thật. Hạ Vân Phong không có biện pháp hỏi nữa, cũng sẽ không hỏi nữa, vì Hoằng Dạ trả lời đã đủ rõ ràng. Hoằng Dạ hôn y một lát… Mới bắt đầu… Sờ dưới người của y…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.