Nụ hôn này đến có chút đột ngột, Hạ Vân Phong dùng sức muốn đẩy Ngao Dương ra, nhưng dường như sức lực của Ngao Dương lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của y, kiềm chế hai tay y, đưa cả người y ép vào trong sofa mềm mại, Hạ Vân Phong bị hôn đến thở không nổi……
Nhưng vài giây sau, Ngao Dương buông ra Hạ Vân Phong, cái trán của hắn nhẹ nhàng mà kề sát Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không có động tác gì, chỉ là vừa rồi y giống như cảm giác được đầu lưỡi của Ngao Dương vói vào trong miệng y, tốc độ đó mau đến mức khiến y có điểm phân không rõ lắm rốt cuộc có hay không.
“Ba……” Ngao Dương thật cẩn thận nhìn biểu tình của Hạ Vân Phong, hắn có chút do dự nói với Hạ Vân Phong,“Ta không khóc, ta thích ba, rất thích ba……” Hắn ôm chặt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong có chút ngoài ý muốn, có chút cao hứng, niềm vui sướng trong lòng y, chiến thắng hành động vô lễ của Ngao Dương đối với y vừa rồi, động tác thân mật vừa rồi, Hạ Vân Phong cũng theo những lời này của Ngao Dương, mà tự động chuyển hoán thành phụ tử tình thân.
Y vươn tay chậm rãi xoa xoa đầu Ngao Dương, Hạ Vân Phong thần thái lười biếng hỏi lại con trai:“Vì sao lại thích ta, chúng ta mới sống chung với nhau chưa bao lâu, tuy ta là ba của ngươi, vừa rồi ngươi hôn ta như vậy, nếu đổi thành người khác, sẽ hiểu lầm ý đồ của ngươi.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chú vào Ngao Dương, hai tay của Ngao Dương ôm lấy y, đè ép ngực y, cách một lớp quần áo của Ngao Dương vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. “Bởi vì ngươi rất tốt với ta……” Ngao Dương cúi đầu, có chút ngập ngừng nói,“Còn cho ta thịt ăn……”
“……”
“Còn cho ta uống sữa……” Ngao Dương sợ hãi nói xong, con ngươi trong suốt của hắn lẳng lặng nhìn chằm chú vào vẻ mặt lười biếng Hạ Vân Phong,“Hơn nữa…… Hơn nữa còn giúp ta giảm đau……”
Hạ Vân Phong chỉ cười, cái gì cũng không nói, y cảm thấy đứa con trai này rất nghe lời, rất ngoan, y rất hài lòng, cho nên dù chỉ số thông minh không cao, nhưng thật khiến người yêu thích. Vì vậy y vung tiền như rác mời Hoằng Dạ làm tạo hình cho hắn, hôm nay nhìn lại chỉnh thể ngoại hình của Ngao Dương, tựa như một vị vương tử, rất có phong cách cùng thưởng thức, chỉ mỗi chiếc áo sơ mi trắng tinh hắn mặc trên người cũng có giá trị không nhỏ rồi.
Tối nay, do Tần Diễm bận việc không về nhà, hơn nữa bộ dạng của Ngao Dương lại rầu rĩ không vui, Hạ Vân Phong lo lắng, nên đành đến phòng Ngao Dương, cùng con trai ngủ.
Tuy rằng hành động trước đó của Ngao Dương làm cho Hạ Vân Phong có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ lại, phương thức biểu đạt của Ngao Dương cùng người khác có chút bất đồng, nên y cũng không quá để ý.
Điều y quan tâm là tìm một nữ nhân cho Ngao Dương, vốn tối nay y định gọi điện thoại cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông dẫn một nữ nhân tới, nhưng Ngao Dương lại đột nhiên nói không cần.
“Sao lại không cần?”
“Còn chưa chuẩn bị tốt, không cần.” Ngao Dương nhỏ giọng nói.
Hạ Vân Phong biết con trai là sợ bị người chê cười, y thong thả buông điện thoại, lôi kéo áo ngủ trên người, rất có hưng trí nhìn Ngao Dương:“Không sợ Hạ Xa lại cười ngươi sao?”
Ngao Dương nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, lắc đầu, lại bổ sung một câu:“Ngươi không cười ta là được rồi……” Giọng nói của hắn rất thấp, rất nhẹ, lộ ra một chút bất đắc dĩ……
Giống như đứa trẻ nhỏ.
Hạ Vân Phong nhìn Ngao Dương, Ngao Dương ngoan ngoãn ôm gối đầu chiềm vào giấc ngủ, đêm nay Hạ Vân Phong lại làm mộng xuân, chẳng qua mộng xuân lần này, dường như so với dĩ vãng càng thêm kịch liệt hơn……