Hạ Vân Phong rất tự nhiên nằm lên chiếc giường lớn, thản nhiên nhìn chăm chú vào Tần Diễm người vẫn đang nhìn y chòng chọc, y cảm thấy con trai của mình rất xuất sắc, dù sao có thể đứng vững ở cục chính trị, không phải là một việc dễ dàng.
Y chưa bao giờ hoài nghi về năng lực của Tần Diễm.
Tần Diễm lấy khăn lông từ trên tay Hạ Vân Phong, giúp Hạ Vân Phong lau khô người, từ cánh tay đến ngực, lại từ ngực trượt xuống bụng Hạ Vân Phong……
Tần Diễm cúi đầu, ánh mắt lang thang trên người Hạ Vân Phong một cách chậm rãi: “Giường của ta, đều bị ngươi làm ướt rồi.” Tần Diễm khuỵu một chân giữa hai hai chân của Hạ Vân Phong, một tay kìm bên eo Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào thần thái lười nhác Hạ Vân Phong, phát hiện Hạ Vân Phong dường như đã có chút buồn ngủ, đến ngay cả động tác chớp mắt đều chậm hơn một chút.
Hạ Vân Phong nằm ở trên giường, cảm nhận được Tần Diễm lau người cho y, động tác của Tần Diễm nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, Hạ Vân Phong hưởng thụ sự phục vụ con trai dành cho mình.
Hạ Vân Phong mặc chiếc quần tam giác đã bị nước thấm ướt dính sát vào người, cảm giác được chiếc khăn trên tay Tần Diễm lau đến giữa eo mình, Hạ Vân Phong chậm rãi vươn tay giữ lấy phần lưng quần, rồi từ từ kéo xuống……
“Ngươi làm gì?” Tần Diễm lập tức giữ tay Hạ Vân Phong lại, người đàn ông tên Hạ Vân Phong này, cứ vậy mà chủ động cởi quần trước mặt hắn, Tần Diễm nghi hoặc nhìn chòng chọc vào cái người vẫn mang vẻ mặt cực lười Hạ Vân Phong.
Trái tim của Tần Diễm, không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Người đàn ông tên Hạ Vân Phong được hắn gọi là “Ba”, đang lười biếng nở nụ cười: “Không phải ngươi nói, ta làm ướt ngươi…… Ưm……” Bởi vì Tần Diễm tăng thêm lực đạo trên tay, Hạ Vân Phong rên nhẹ một tiếng……
Hạ Vân Phong còn chưa nói hết, đã bị Tần Diễm niết một cái, lời nói bị gián đoạn.
Hạ Vân Phong vốn muốn nói “Không phải ngươi nói, ta làm ướt giường của ngươi sao”, thế nhưng bị ngắt ngang đoạn sau, nên thành ra nghe kiểu nào cũng thấy kỳ quái, nhưng Hạ Vân Phong cũng không định nói bổ sung.
Sau đó.
Y chỉ dùng âm thanh lười biếng nói một câu: “Ngươi làm ta đau quá.” Tay của y, bị Tần Diễm niết đến có chút phiếm hồng, vì màu da rất trắng, cái dấu màu hồng kia trở nên cực kỳ rõ ràng.
Tần Diễm nhìn Hạ Vân Phong chằm chằm, lại nhìn không thấu nam nhân Hạ Vân Phong này đang nghĩ gì, động tác đẩy tay Hạ Vân Phong ra cũng tùng sức một chút, hắn lặng yên không lên tiếng cầm khăn mặt lau lau cùng da thịt gần quần lót của Hạ Vân Phong, chiếc quần của Hạ Vân Phong bao thật sự là đúng chỗ, che hờ bộ vị quan trọng……
Mà lúc này.
Hai tay của Hạ Vân Phong tự nhiên là đặt bên đầu, lười biếng nhìn chăm chú vào Tần Diễm.
Quần của Hạ Vân Phong rất ướt, làm giường của Tần Diễm cũng bị thấm ướt, y định cởi phức thứ bó buộc kia, Tần Diễm lại bắt lấy cổ tay y, ấn tay y lên cạnh đầu.
Tần Diễm dùng ngón tay xoa mép quần của Hạ Vân Phong, dùng sức kéo xuống, quần lót trượt thẳng đến cổ chân Hạ Vân Phong, Tần Diễm cầm khăn mặt tiếp tục giúp y lau khô thân thể.
Hạ Vân Phong nằm bẹp trên giường, không động đậy, tùy ý con trai thay y chà lau thân thể, thỉnh thoảng y lại bảo Tần Diễm đừng dùng sức như vậy, nhẹ một chút…… (=,= thúc thật sự là…)
Đôi mắt có thần của Tần Diễm nhìn y chòng chọc, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cảm thấy nam nhân Hạ Vân Phong này, bộ dạng hiện tại dụ dỗ người khác đến mức nói không nên lời, thân thể đầy đặn, hai chân thon dài, da thịt hơi tái nhợt, cùng ánh mắt lười biếng kia, và giọng nói chín chắn ấy……
Rõ ràng là bọn họ đang làm chuyện rất đơn giản, mà Hạ Vân Phong cũng đang nói chuyện rất bình thường, nhưng nghe vào tai Tần Diễm lại thay đổi hoàn toàn, hắn cảm thấy giọng của nam nhân này, giống như đang kêu giường…… (kêu giường: mấy tiếng rên rỉ trên giường lúc làm chuyện đó đó)
Gì mà kêu, đừng dùng sức như vậy……
Nhẹ một chút……
Làm ướt ngươi……
Ngươi làm ta đau quá……
Mỗi một câu, mỗi một cái ánh mắt, mỗi một động tác của Hạ Vân Phong, ở trong mắt Tần Diễm đều trở nên ý vị sâu xa……