Dụ Tội

Chương 94



Mặc kệ Hoằng Dạ yêu cầu như thế nào, Hạ Vân Phong nghe cũng chỉ nghe, nhưng y cũng vẫn không để cho Hoằng Dạ đi vào nhà. Hoằng Dạ cũng không thích tử triền (= tử triền lạn đả: lôi kéo, quấn quít đánh chết ko rời) cho nên cũng không có kiên trì thêm nữa.

Hạ Vân Phong nhìn Hoằng Dạ lái xe đi sau mới thong thả vào nhà.

Hoằng Dạ đích thực rất có bản lĩnh, trên cơ bản Hoằng Dạ rất ít dỗ người khách, nhưng chỉ cần vừa xuất mã thì rất nhiều lần đều thành công. Tuy Hạ Vân Phong có chút bán tín bán nghi với lời của Hoằng Dạ, nhưng một chút này cũng không quá quan trọng.

Quan trọng là trước khi y còn chưa có tìm được con lớn nhất, y sẽ không tùy tiện làm gì Hoằng Dạ. Hạ Vân Phong có một thói quen rất bảo thủ, y sẽ không tùy tiện hoài nghi người khác, phải nắm chắc hoàn toàn thì y mới có hành động.

Lúc y trở về Ngao Dương đã ngủ, gần đây Hạ Vân Phong cũng không uống thuốc bổ nữa, nhưng y vẫn như trước bồi Ngao Dương ngủ, dù cái gì cũng không ăn nhưng y cũng sẽ nằm mơ.

Hơn nữa càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng hoang đường.

Y đã thử không cùng Ngao Dương ngủ nhưng cho dù y ngủ ở trên sô pha trong phòng Ngao Dương hay là ở trong phòng mình thì khi y ngủ vẫn mơ thấy ác mộng như vậy. Hơn nữa lần này so với lần trước càng kịch liệt hơn.

Bình thường y rất chú ý ẩm thực, dù là gì cũng phải qua tay vú Dung chế biến an toàn, hơn nữa y ở trong nhà mình cũng có thể không có người bỏ thuốc y. Y sai hạ nhân đổi đồ ăn rất nhiều lần, cũng đã thử qua không ăn gì cả trước khi ngủ, nhưng vô luận như thế nào y cũng trốn không thoát. y cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, thật giống như bên cạnh có một đôi mắt không lúc nào là không theo dõi y.

Mỗi lần Ngao Dương bảo y uống thuốc bổ, nếu y cự tuyệt, Ngao Dương sẽ tự mình uống hết. mỗi ngày Ngao Dương đều ngủ sớm hơn so với y, nhưng mỗi lúc sau, mộng đêm đó lại càng kịch liệt.

Mà Hạ Vân Phong cũng thử qua phòng ngủ Tần Diễm, nhưng phần lớn đều là lúc Tần Diễm không có mặt, lại vẫn như trước tránh không được bóng đen kia quấy nhiễu, tựa như ác mộng đó đang truy đuổi y.

Hạ Vân Phong cảm thấy mình sắp bị làm thành bệnh thần kinh rồi, gần đây tinh thần y cũng không quá tốt, còn có đôi mắt đen tiều tụy, tư duy của y cũng trở nên rất trì độn……

Có điều gần đây bộ dạng bóng đen muốn làm gì thì làm với y kia càng ngày càng rõ ràng……

Mộng của y rất khoa trương, tràn ngập màu hồng phấn vô hạn, mức độ cũng lớn đến nỗi y căn bản không thể nhận. Thậm chí y phát hiện có đôi khi buổi sáng rời giường, cổ họng căn bản không phát ra tiếng.

Hạ Vân Phong cảm thấy tình hình quả thực không xong, thực hiển nhiên là buổi tối lúc y ngủ có nói qua gì đó, y lại sợ Ngao Dương nghe được mấy lời không nên nghe nên y đã thử hỏi Ngao Dương vài lần.

Nhưng mỗi lần Ngao Dương đều rất cẩn thận mà tỏ ý nói buổi tối Hạ Vân Phong thường xuyên bấu víu cánh tay hắn, y còn kêu “Sâu một chút”, “Mạnh một chút”, “Không đủ”, “Còn muốn”, “Đến nữa”, “Đừng có ngừng”…… (|||==)

Những gì Hạ Vân Phong muốn biết Ngao Dương đều nói hết, thậm chí còn nói một số từ mà nằm mơ Hạ Vân Phong cũng nói không nên lời. Ngao Dương còn thật sự nhớ lại, cuối cùng do dự, nhỏ giọng lặp lại những câu mà buổi tối Hạ Vân Phong kêu rất ái muội: “Đâm mau một chút, đâm sâu một chút……”

Ngao Dương nói còn chưa xong thì đã bị Hạ Vân Phong chặn kín miệng: “Không được nói nữa.” buổi tối y ngủ một giấc, mơ một cái mộng thôi đã dạy hư tiểu hài tử…… (người ta 20t rồi =..=)

Sự tình thật không xong.

Hạ Vân Phong buông Ngao Dương ra, chợt nghe thấy Ngao Dương nói thầm vài câu: “Ba còn luôn ôm ta, nói ‘Nhi tử, ngươi thật mạnh’……” Hắn nói rất nhanh, nhưng Hạ Vân Phong lại nghe rành mạch.

Hạ Vân Phong sắc mặt xanh mét.

Đánh chết y cũng không tin chính mình nói ra những lời như vậy, nhưng buổi tối y xác thực nói rất nhiềuvới bóng đen kia, hơn nữa mộng cũng rất kịch liệt, cho nên buổi sáng mới khiến y phải uống nước ấm thông cổ họng.

Nhi tử, ngươi thật mạnh……

Hạ Vân Phong không thể tưởng được chính mình “nói mớ”như vậy, y cảm thấy mình hoang đường đến cực điểm, hơn nữa Hạ Vân Phong còn dặn dò Ngao Dương đừng nói với Tần Diễm. Nhưng trước đó vài ngày Ngao Dương đã sớm nói cho Tần Diễm chuyện này, còn nói với Tần Diễm, Hạ Vân Phong buổi tối ôm hắn nói “Nhanh lên, cho ta”. Hạ Vân Phong bị nhi tử ngốc này khiến cho đầu muốn nổ tung.

Đương nhiên cũng không tránh được bị Tần Diễm trêu chọc: “Ngươi bình thường bớt xem mấy loại phim này, nếu thật sự muốn thì đi bên ngoài tìm mỹ nữ giải quyết.” Cũng khó trách mấy bữa trước Tần Diễm bảo y uống ít thuốc bổ, thì ra là lo lắng y thượng hoả.

Buổi tối hôm nay Ngao Dương đi hẹn hò với nữ nhân cục chính trị kia. Lúc ăn cơm, Hạ Vân Phong hỏi Tần Diễm ngồi ở đối diện: “Lúc ta ngủ với ngươi, ta có nói gì không?”

Tần Diễm không chút để ý gật đầu: “Có.”

Hạ Vân Phong khẩn trương rồi, y ăn không vô cái gì nữa. Y lo lắng hỏi: “Ta nói cái gì?” Sẽ không lại nói mấy từ loạn thất bát tao gì đó đi, y không muốn ở trước mặt nhi tử biến thành một cái *** phụ……

Tần Diễm nhìn mắt Hạ Vân Phong không chút để ý nói: “Kỳ thật ngươi cũng chưa nói gì cả, chỉ ngẫu nhiên nói ‘Muốn ta mở chân ra thêm một chút’ hay không, cái khác vốn cũng không có.”

Kỳ thật Hạ Vân Phong căn bản chưa nói gì cả, đây là Tần Diễm nói bừa thôi (=..=), hắn muốn nhìn một chút Hạ Vân Phong sẽ phản ứng như thế nào, lập tức hắn thấy sắc mặt Hạ Vân Phong trở nên khó coi.

Hạ Vân Phong lo lắng đến nỗi ngay cả bữa tối cũng không ăn vô, nếu y cứ như vậy căn bản là không được. Trước mắt mà nói tình hình của y coi như ổn định, ít nhất y không động thủ động cước với nhi tử. Nếu ngày nào đó y bắt đầu động thủ động cước với nhi tử, vậy muốn người làm cha như y đây làm sao chịu nổi.

Hơn nữa y cũng phát hiện, gần đây trên cánh tay, trên lưng Ngao Dương đều nhiều thêm vết cào, thực hiển nhiên là do Hạ Vân Phong làm ra. Mấy lần còn kém chút nữa dọa khóc Ngao Dương, Hạ Vân Phong cảm thấy mình sắp bị cái “mộng” kia làm cho điên rồi.

Hạ Vân Phong tìm vệ sĩ canh ở cửa nhà y, nhưng buổi tối giấc mộng kia vẫn tiếp tục như trước. Mỗi khi Hạ Vân Phong có động tác chống cự, mộng đêm đó liền cuồng loạn gấp bội.

Thật giống như đang trừng phạt sự cảnh giác và đề phòng của y, giằng co cứ như vậy kéo dài gần một tháng, Hạ Vân Phong cảm thấy sự tình thực không ổn, nhưng lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Vân Phong cảm thấy mình càng ngày càng hoang đường, y hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi nhi tử mình. Nhưng người cách y gần nhất chính là Ngao Dương, từ mấy tháng trước y đã có ý nghĩ như vậy, chính gần đây xu thế càng ngày càng rõ ràng, y lại không muốn hoài nghi Ngao Dương. Nhưng gần đây ánh mắt Ngao Dương nhìn y càng ngày càng trắng trợn……

“Ba, ngươi đang làm cái gì?” Ngao Dương đứng ở phía sau Hạ Vân Phong như có như không dán sau lưng y. Tay Ngao Dương rất tự nhiên trượt vào trong áo ngủ y, vuốt bụng y……

“Vừa có người đưa tới thuốc lá nên ta đang thử hàng.” Hạ Vân Phong bất động thanh sắc trả lời hắn, ngón tay y lấy một đống thuốc lá lớn kia. Động tác y rất chậm, chậm đến nỗi làm cho hắn hoảng hốt.

Ngao Dương cũng không nói gì, hắn cứ như vậy ôm y, nhìn y nhét thuốc lá vào cái tẩu, chậm rãi hút thuốc. Ngao Dương ở nhà đều mặc áo ngủ hoạt hình, còn Hạ Vân Phong mặc áo ngủ thổ cẩm màu đỏ.

Ngao Dương đi ra ngẫu nhiên ôm Hạ Vân Phong muốn mấy cái hôn nhẹ, ngẫu nhiên sẽ ôm Hạ Vân Phong sờ trong chốc lát, cũng không làm gì khác, đại bộ phận thời gian đều rất quy củ.

Điều này làm cho Hạ Vân Phong bắt đầu hoài nghi có phải chính mình quá cơ khát rồi hay không. Nửa năm qua y đều tu thân dưỡng tính không có bạn giường, cấm dục nửa năm ngược lại cấm đến nỗi mắc lỗi luôn rồi……

Y phải tìm người giải quyết một chút vấn đề sinh lý, cho nên hôm nay y gọi Hạ Đông vào trong ghế lô ở Hoàng Thành, bảo Hạ Đông đi an bài vài nữ ngôi sao xinh đẹp khêu gợi lại đây để y chọn.

Bảy nữ nhân khêu gợi đứng ở trong ghế lô nhận sự đánh giá của Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong luôn rất cầu kỳ, không người nào khiến y coi trọng làm cho tâm tình y trở nên không tốt lắm.

“Đều lui xuống đi.” Hạ Vân Phong thong thả nâng tay, bảo bọn họ nhanh đi. Y cảm thấy mấy nữ nhân này đứng ở trong ghế lô khiến y sắp không thể thở được, phi thường không vừa mắt. (mệnh thúc từ khi gặp Hình Liệt là đã ko thể công được nữa rồi =.,=)

“Vân gia, ngươi còn có gì phân phó nữa hay không, muốn ta lại đi tìm cho ngươi vài mỹ nữ xinh đẹp đến cho ngươi xemthử hay không?” Hạ Đông mặc tây trang ngồi dựa vào ở bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn quan sát biểu tình của Hạ Vân Phong: “Hoặc là muốn thay đổi khẩu vị hay không, tìm vài nam hài xinh đẹp?” Hắn đang trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong.

“Ta thích nữ nhân biết nghe lời.” ánh mắt Hạ Vân Phong thản nhiên đảo qua hai má Hạ Đông, y lại bổ sung nói: “Đương nhiên cũng phải đủ gợi cảm.” Y thích dáng người nóng bỏng, như vậy mới đủ mạnh.

“Kia muốn gọi điện thoại cho Hạ Xa hay không?” Hạ Đông thông minh đề nghị.

Nhưng Hạ Vân Phong đã có điểm phản cảm: “Bây giờ nàng bồi Ngao Dương chơi vui vẻ sao ta có thể chen một chân vào, con ta sẽ mất hứng.” ánh mắt y lãnh đạm nhìn chằm chằm Hạ Đông.

“Dạ.” Hạ Đông quy củ lại.

Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, động môi: “Hạ Đông, tuy rằng ngươi và Tần Diễm quan hệ tốt, nhưng ngươi tốt nhất phải nhớ rõ, ngươi hẳn là nghe ai, không nên nghe ai, có một số việc nên làm, có một số việc không nên làm.”

Hạ Đông ngây ngẩn cả người.

Hạ Vân Phong lười biếng nhìn kỹ hắn: “Ngươi giúp Tần Diễm ta không ý kiến, ta cho ngươi hảo hảo đi theo hắn, là muốn ngươi đả thông nhân mạch, không phải muốn ngươi báo cáo việc tư của ta với hắn.”

Hạ Đông cúi đầu không nói lời nào.

“Ngươi là thay ta làm việc, không phải thay Tần Diễm làm việc.” hôm nay Hạ Vân Phong trực tiếp nói rõ, y cũng không muốn để Hạ Đông chậm trễ như vậy nữa: “Con lớn nhất và tiểu nhi tử của ta khó tìm như vậy sao, lấy năng lực của ngươi hẳn là không khó đi.” Y bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Hạ Đông toàn thân cứng ngắc. Y thong thả duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán Hạ Đông, bàn tay xoa hai má Hạ Đông……

“Vân gia……”

“Hạ Đông ta hỏi ngươi…” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, “Ngươi cảm thấy bộ dạng Tần Diễm có đẹp trai hay không?”

“Đẹp……”

Hạ Vân Phong không hỏi nữa, y chiếm được đến đáp án mình nghĩ, y chậm rãi vuốt mặt Hạ Đông. Làn da Hạ Đông tốt không chê vào đâu được, Hạ Vân Phong đánh giá Hạ Đông, thản nhiên nói: “Có phải Tần Diễm bảo ngươi làm cái gì, ngươi cũng nguyện ý hay không?”

Hạ Đông trầm mặc.

Ba —

Một cái tát thanh thúy ở trong ghế lô xa hoa vang lên, trên sườn mặt Hạ Đông hiện ra dấu tay rõ ràng. Hạ Đông cúi đầu không dám nói lời nào, Hạ Vân Phong lười biếng rũ mắt sửa sang lại vạt áo, mí mắt y giật giật cũng không nâng: “Trả lời ta, có phải hay không?”

“Không phải.” Hạ Đông vội vàng giải thích.

Hạ Vân Phong lười biếng vỗ vỗ khuôn mặt bị đánh hiện năm ngón tay rõ ràng kia của Hạ Đông: “Không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi nhớ rõ lời ta nói hôm nay là được.” Hạ Vân Phong đang cười, trong nụ cười lộ ra hàn ý.

Hạ Vân Phong cũng chỉ cho hắn một cái cảnh cáo nho nhỏ mà thôi. (lý do vì sao thúc lại như vậy thì mọi người từ từ xem sẽ rõ, đừng vội trách thúc nha =.,=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.