Dữ Tử Giai Lão

Chương 2



8.

Hôm sau tỉnh lại, sắc trời đã rõ.

Ta nhìn mái hiên cao rộng phía cửa lớn, trong lòng lập tức căng thẳng:

"Cha ta đâu?"

A Nhị đang đứng bên cạnh giếng xách nước, nghe vậy thì trả lời:

"Chủ nhân đã tới cửa tiệm."

Ta vội vàng đi ra ngoài, xuyên qua ngõ hẻm Ngưu Vĩ, từ xa đã trông thấy cha ta đang bán bánh, chóp mũi cóng đến đỏ bừng, thấy ta tới lại bận bịu bưng cháo tới cho ta ăn. Ta nhìn nồi cháo trắng xóa sôi sùng sục trên bếp, cổ họng lập tức dâng lên một trận buồn nôn, chỉ vội khoát tay rồi chui thẳng vào trong cửa tiệm.

May là cha ta mắt mờ, không phát hiện được th.i th.ể giấu bên dưới rơm rạ, xem như trong hoạ còn có phúc. Nhìn chằm chằm từ chỗ rơm rạ thưa thớt lộ ra một góc vải dệt màu đen, ta chợt nhớ tới xa giá cùng làn gió thơm hàng dặm vào ngày hôm qua. Lại nhớ đến phương hướng mà đoàn người kia lui tới, là Cù gia ở thành Tây……

Suy đi nghĩ lại, đột nhiên lòng nặng trĩu.

"Nữ nhi!"

"Nữ nhi!"

Nghe lão phụ ở bên ngoài gọi mấy tiếng, ta chợt bừng tỉnh, vội vã xoay người chạy ra ngoài, đã thấy trước cổng dừng một cỗ xe ngựa cao lớn, người đánh xe khuôn mặt trắng trẻo hơi mập, chính là Lục Hào.

Đối phương trông thấy ta, lập tức mặt mày tươi cười:

"Phu nhân."

Ta không dao động: "Phu nhân ở đâu?"

Lão phụ của ta đứng ở một bên, xem chúng ta nói chuyện từng lời sắc bén, sầu đến mức liên tục khoát tay.

Đối phương thấy ta lãnh đạm, ngược lại càng thêm khách khí:

"Phu nhân đừng trách, lang chủ biết người mưu sinh khổ cực, đã đặc biệt để ta đưa chút tiền vật đến."

Dứt lời, hắn quay người vào trong xe, chuyển xuống một cái giỏ nhỏ. Chiếc giỏ nhỏ được vải đỏ phủ kín, vén lên nhìn, thế mà lại là một giỏ đầy tiền đúc*!

(*) [铸钱] (Tiền đúc): Tiền đúc là bộ phận tiền mặt bao gồm các đồng tiền bằng kim loại. Tiền đúc là những miếng kim loại, thường có hình dạng nhất định và được đóng dấu để chỉ rõ giá trị và cơ sở pháp lý của nó với tư cách là tiền.

Nhìn biểu hiện của hắn không giống như là giả bộ, ta nghi ngờ, đêm qua Tiểu quân kia muốn gi.ết ta, hôm nay Cù Hoàng lại đến cho ta tiền, chẳng lẽ đối với việc này hắn cũng không hề cảm kích?

Trong lòng ta nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại chỉ còn một vẻ ch.ết lặng:

"Bên trên quý phủ, đã sớm đón tân chủ mẫu phải không?"

"Nữ lang như thế nào mà biết được …"

Thấy giọng điệu và vẻ mặt mỉa mai của ta, Lục Hào biết đã hớ hênh, chê cười nói:

"Dù lang chủ đã có tân thê, nhưng vẫn không vứt người ra sau đầu…..."

Nghe vây, ta cười lạnh nói: "Thế sao?"

Nhìn thiếu niên kia kính cẩn xác nhận, ta lắc đầu:

"Việc này không khó, ngươi giúp ta mang thứ đồ này về, tâm ý của hắn tự nhiên ta sẽ hiểu."

"Mặc cho phu nhân phân phó."

Gặp người trước sau đều khách khí, ta lôi hắn vào trong góc khuất, đá một cước vào đống rơm rạ trước mặt, trong nháy mắt, một cái đầu sưng phù trắng bệch lộc cộc lăn ra ngoài! Đối phương nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu, đôi mắt trừng lớn, miệng liên tục ô ô, đúng là không nói được nên lời! Ta đứng ở phía sau đè lại bả vai hắn, có lẽ xé rách bản mặt giả dối, trong lòng có cảm giác bình tĩnh lạ thường.

"Cái đầu này, ta muốn cùng ngươi đưa nó tới Cù gia."

9.

Sau khi Lục Hào rời đi, ta đi đến bên đường mua một cái quan tài mỏng. A Nhị tự tay mai táng huynh đệ ruột của mình, không ngăn được dòng nước mắt lăn dài:

"Nữ lang, việc này chẳng lẽ cứ để như vậy hay sao?"

Ta ch.ết lặng nói: "Đương nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao thì ngươi và ta, còn có cha ta cũng còn sống."

A Nhị nghe vậy, thần sắc kinh hoàng: "Nếu không, hay là chúng ta trốn đi?"

Ta lắc đầu: "Trốn thì có thể trốn tới nơi nào? Cha ta tuổi đã cao, những ngày gần đây, khi nói chuyện hay đi đường đều không còn linh hoạt, hiện tại khắp nơi đều có chiến tranh, ra khỏi thành là điều không thể."

Trên thực tế, bởi vì thái độ mập mờ của Lục Hào, nên trong lòng ta vẫn trông ngóng Cù Hoàng cứu giúp, trông chờ khả năng nhỏ nhoi vào sự hoà nhã của hắn. Giờ phút này cũng chỉ có thể chờ đợi thái độ của hắn mà thôi.

Một lần chờ đợi này, chờ tới mặt trời ngả bóng về phía Tây, từng ánh tà dương buông xuống, bên ngoài song cửa sổ chìm nổi vô định, trung đình không một tiếng động, im lặng như ch.ết. Ta ngồi trong gió một hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi, từ nơi xa tiến đến một cỗ xe ngựa quen thuộc, thật giống như tìm được sự sống trong nỗi tuyệt vọng, tâm tình len lỏi vui sướng. Sau một khắc, người đánh xe xốc lên khăn che mặt, từ trên xa giá bước xuống, lại vẫn là Lục Hào.

Thấy bộ mặt ta lộ vẻ thất vọng, Lục Hào khuyên nhủ:

“Lang chủ không tới được, đương nhiên là ngài ấy có nỗi khổ tâm.”

“Phải không.”

Trầm mặc hồi lâu, ta thấp giọng hỏi: “Cái đầu kia, hắn thấy chưa?”

Thái giám kia là cận thần của Huyện chúa, chắc chắn Cù Hoàng biết rõ.

Lục Hào gật đầu:

“Thấy rồi, nhưng mà lang chủ nói, Tiểu quân từ trước đến nay rộng lượng, sao có thể làm ra việc này? Nhất định là người bên dưới tự chủ trương, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy.”

“.......”

Ta biết “tiểu quân” trong miệng hắn là ai, đó là tân phu nhân Văn Chiêu Huyện chúa, ngay tức khắc tâm ta như đống tro tàn.

Thấy vẻ mặt ta ảm đạm, Lục Hào vội vàng bổ sung:

“Nhưng mà lang chủ còn nói, ngài ấy vừa mới ở bổn gia Cù thị thỉnh một toà nhà, muốn tặng cho ngài một nơi cư trú, cũng sẽ thỉnh thoảng đến thăm ngài…”

Ta đã hiểu, đây là Cù Hoàng muốn ta đến bổn gia tránh hoạ, Huyện chúa ném chuột sợ vỡ bình, liền không dám trắng trợn gi.ết người được nữa. Cái này e là hắn đã làm hết mức có thể. Trong lòng dâng lên châm chọc, nhịn không được mà trào phúng:

“Đây là hắn muốn nuôi dưỡng ta như ngoại thất phải không?”

“Phu nhân…”

“Cũng là bảo ta đảo ngược luân lý làm người, từ thê trở thành thiếp, đúng hay không?”

Đáp lại hận ý khiển trách đầy nước mắt của ta, Lục Hào thở một hơi thật dài: “Phu nhân đừng trách.”

“Phải biết rằng, lang chủ cũng là thân bất do kỷ.”

10.

Trên thực tế, người thân bất do kỷ chính là ta.

Hôm sau, dưới sự giúp đỡ của Lục Hào, ta mang theo cha, A Nhị, cùng tên nam tử không biết tên tuổi kia dọn vào ngoại trạch của Cù Hoàng. Từ đó về sau, suốt những đêm dài, lòng ta không thắng được nỗi khuất nhục, cơ hồ ngày ngày mở mắt, lấy nước mắt rửa mặt đến bình minh.

Mà trong cửa tiệm đã có người ch.ết, cha ta sợ tới mức không dám đi, cả ngày tinh thần đều hoảng loạn, dần dà đau ốm liệt giường, hôn mê bất tỉnh. Trạng thái càng ngày càng kém, còn có nam nhân xa lạ kia nữa.

Ngày ấy, ta vứt bỏ y phục đẫm m.áu của hắn, từ bên trong rớt ra một chiếc vòng bằng ngọc màu xanh ngọc bích, bên trên có khắc một chữ “Thuỳ”. Viên ngọc kia trong suốt ôn nhuận, chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ quý.

Người này tất có địa vị.

Ta đến lật xem miệng vết thương trên đùi hắn, không chỉ sâu đến mức có thể thấy cả xương, mà xung quanh đều đã thối rữa, đổi lại là người khác chỉ sợ là đã ch.ết cả trăm lần, còn hắn thì vẫn treo hơi thở yếu ớt như cũ. Chỉ là vết thương kia lại lan rộng, chân này muốn giữ cũng không giữ được nữa rồi.

Người này đã cứu ta một mạng, cũng coi như là ân nhân của ta, trái lo phải nghĩ, ta tìm chút mật ong đặt dưới ánh mặt trời, để mặc cho ruồi và côn trùng vây vài ngày, mặt trên rất mau đã được phủ một tầng trứng ấu trùng trắng bóng.

Sợ đối phương tỉnh lại sẽ giãy giụa, ta dùng dây thừng trói chặt chẽ tứ chi của hắn lại, lúc sau lại mang tới một chiếc đũa, phết phần trứng trùng bên trên mật ong vào vết thương thối rữa. Đang lúc mồ hôi đầy đầu, người trên giường bỗng nhiên run rẩy.

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy sắc trời tối tăm, hai tròng mắt xanh thẳm nhìn ta chằm chằm. Không ngờ nhanh như vậy mà hắn đã tỉnh lại, trong chớp mắt đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Chỉ thấy đối phương đến nháy mắt một cái cũng không, cứ thế nhìn chằm chằm vật trên tay ta, thanh âm u ám, khàn đến cực điểm.

“Đây là cái gì?”

“... Là ấu trùng.”

11.

Đối phương nghe vậy, hai mắt trừng lớn.

“Ngươi, ngươi dám nhục mạ ta như thế!”

Ta vốn định giải thích một chút, nhưng sau một khắc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, trong nháy mắt sự hào hứng đã biến mất.

“Ta nhục mạ ngươi, thì như thế nào?”

Dứt lời, ta không màng đến sắc mặt đáng sợ của đối phương, dùng tầng tầng vải bông quấn lên vết thương sưng tấy ở chân, khoé môi khẽ nâng, vẻ mặt vô cảm:

“Ngươi cũng như tên thái giám kia, dùng một đao bêu đầu ta phải không?”

“.......”

Giường la trong trướng, khuôn mặt người này như tuyết, tóc đen mắt xanh, trên mặt điểm vài vệt m.áu đỏ tươi càng làm nổi bật lên làn da trắng muốt, màu mắt dị biệt. Quan sát sắc đẹp ở khoảng cách gần như thế này, có chút kinh tâm động phách. Ta dần không dám nhìn hắn nữa, chỉ hàm hồ nói:

“Cái ch.ết như thế kia ngược lại rất thống khoái, ta chờ ngươi, nhưng đừng để ta chờ quá lâu.”

Nói không chừng, chẳng bao lâu nữa ta lại ch.ết trong tay Văn Chiêu Huyện chúa!

Càng nghĩ lại càng nản lòng thoái chí.

Mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối, ta cầm theo rìu đi đến con sông nhỏ bên ngoài viện.

Trong lúc vùi đầu bào vỏ cây, cách đó không xa dội đến tiếng diễn tấu sáo và trống cùng tiếng nhạc lảnh lót, một hàng dài uốn lượn đội ngũ đón dâu, đi một hồi lâu vẫn chưa thấy điểm cuối. Lại nhìn sang hai bên đầu đội hoa hồng, thiếu niên mặc một thân áo bào đỏ của lang quân, thế mà có cỡ hơn chục người!

"Nghe nói hôm nay ở thành Tây phát gả nữ lang chừng trăm người, ai chưa cập kê hay có hôn phối đều đi ra đi!"

"Ài, có thể gả đi là tốt rồi!"

Giờ phút này, ở dưới tàng cây bên đường, thứ dân chen chúc nhau đứng xem náo nhiệt, có vài người biết rõ nội tình liền đè thấp âm thanh mà nghị luận không ngừng.

"Thánh nhân cũng đã bảy mươi, như thế nào mà bỗng nhiên lại muốn tuyển tú nữ vào cung? Chẳng lẽ nhan sắc của Tây Quý phi không còn dùng được nữa à?"

"Uống đi! Làm sao có khả năng! Đó chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Nghiệp ta!"

"Nhưng mà ta nghe người ta nói, Thánh nhân xuôi Nam, dọc đường đi không chịu được xóc nảy, tình huống đã sớm không ổn …"

Nhưng mà hắn còn chưa kịp dứt lời đã bị phụ nhân bên cạnh đánh một chưởng lên đầu, liền xám xịt mà ngậm miệng lại.

Ta đứng ở trong đám người nghe ngóng một bên tai, thấy sắc trời trở tối, liền vội vã trở về nhà.

Hôm nay thu hoạch tương đối khá, ta đem vỏ cây liễu rửa thật sạch, thả vào trong nồi đun sôi cho đến khi từ một nồi nước lớn giờ chỉ còn lại một chút nước cạn, múc vào chén nhỏ sau đó nhờ A Nhị đưa vào trong phòng.

Ai ngờ không đầy một hơi, A Nhị đã đem nguyên vẹn bát canh màu xanh xám bưng trở ra, sắc mặt xanh trắng, đôi môi run rẩy:

"Nữ lang, ta có thể không vào được không?"

"Làm sao vậy?"

"Hắn nói nếu dám qua đó liền gi.ết ta…"

"........"

12.

Mấy ngày sau, đêm khuya.

Cửa lớn lại một lần nữa bị gõ dồn dập, qua khe hở trên cánh cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một gương mặt nghiêm túc, lại là người hầu Lục Hào của Cù Hoàng.

"Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì sao?"

Đối phương hạ giọng, "Phu nhân, người mau chạy đi!"

"Cái gì?"

"Thánh nhân đang tuyển tú nữ từ các nơi vào cung, lang chủ vừa mới đi về phương Bắc, Huyện chúa liền viết tên người vào trong danh sách, ta không thể làm gì khác ngoài thừa dịp đêm xuống tới báo cho phu nhân biết tin!"

Ta nghe vậy thì kinh ngạc đến ngây người:

"Nhưng ta là người đã từng gả!"

Lục Hào liên tục lắc đầu: "Những thái giám kia cũng không quan tâm nhiều như vậy đâu! Muộn nhất là ngày mai, bọn họ chắc chắn sẽ tới!"

Ta hiểu rồi, Văn Chiêu Huyện chúa lại ra sát chiêu. Nàng ta đã hạ quyết tâm độc chiếm trượng phu, không thể khiến ta ch.ết, nhưng lại có cả vạn biện pháp khiến ta sống không bằng ch.ết. Trong thoáng chốc, trái tim ta như chìm nổi giữa hồ nước lạnh. Lạnh lẽo qua đi để lại sự thê lương, sau thê lương là oán hận khắc cốt, chính những oán hận này đã nhen nhóm lên từng đốm lửa nhỏ, từ bên trong thất bại dần sinh ra một chút dũng khí nhỏ nhoi.

"Lục Hào, ngươi đi theo Cù Hoàng làm việc, nhất định biết chút chữ nghĩa phải không?"

Hắn gật gật đầu: "Đó là đương nhiên!"

Ta đứng tại chỗ, suy đi tính lại, cuối cùng là hạ then cửa, dẫn người vào bên trong nói chuyện.

"Ta có cách thoát thân, còn cần ngươi hỗ trợ!"

13.

Sau khi tiễn Lục Hào, ta vào phòng bếp làm bát canh thịt bằm nóng hôi hổi mang vào phòng.

Vừa mới vào phòng, đôi mắt xanh thẫm nhìn thẳng vào ta, ta làm bộ như không biết, đứng ở trước giường ôn nhu nói: "Đói bụng phải không?"

Đối phương không biết ta muốn làm gì, đôi môi mím chặt, ở ngay trước mặt hắn, ta múc hai muỗng cho vào miệng ăn xong mới đưa cái bát đến trước mặt hắn:

"Yên tâm, không có độc."

Người này ngưng mắt nhìn ta nửa ngày, rốt cuộc cũng chịu mở miệng ăn một muỗng canh thịt bằm, ta dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy nước canh trong bát, hương thơm lập tức xông vào mũi, mùi thịt bằm lan tỏa bốn phía.

"Còn muốn ăn không?"

"........"

"Muốn ăn thì ấn vào đây."

Bắt gặp vẻ khinh thường lộ ra từ đáy mắt hắn, ta lấy ra một tờ giấy đầy chữ văn thư: Sợ hắn nhìn không được rõ, còn đưa tờ giấy đến gần hơn một chút:

"Yên tâm đi, không phải khế ước bán mình gì cả."

"Chỉ là khế ước hôn nhân thôi."

Mí mắt đối phương lười biếng nhắm lại, cười khinh miệt:

"Ngươi mơ tưởng."

Ta từ chối đưa ra ý kiến, chỉ đặt canh thịt bằm ở bên giường, sau đó ngồi vào trước gương ở bên cạnh, từ tốn mà trang điểm.

Hoa điền*, lông mày xanh thẫm, miêu hồng*, miệng son, mỗi một bước đều không cẩu thả, chậm rãi tỉ mỉ mà tiến hành.

(*) [花钿] (Hoa điền): Một loại trang sức bằng hoa trên mặt của phụ nữ Hán thời cổ đại, là một trong những biểu tượng trang điểm của phụ nữ quý tộc thời nhà Tống.

(*) [描红] (miêu hồng): tô vẽ theo nét màu đỏ in sẵn.

Trang điểm xong, ta cầm gương lên soi, người trong gương có cặp mi dài, đôi mắt mơ hồ, mái tóc đen như quạ xõa trên đôi bờ vai, xinh đẹp kiều diễm không nói nên lời.

Năm đó, Cù Hoàng coi thường ta, suýt chút nữa là xé bỏ canh khế, nhưng một cái liếc mắt nhìn ta đã khiến hắn thay đổi chủ ý, rước ta vào cửa. Có thể thấy, vẻ bề ngoài lúc nào cũng có tác dụng.

Sau lưng, nam tử kia ngưng mi nhìn ta.

Ta không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng cởi xuống sam y, từng cái từng cái một, thong thả ung dung thay áo lót bằng lụa sa mỏng, váy lụa đỏ thêu uyên ương, dải lụa choàng hoa mỹ rực rỡ…

Ba năm trôi qua, một lần nữa ta lại khoác lên người bộ hỷ phục.

Thấy ta một thân kinh diễm, dường như đối phương nhận ra điều gì, âm thanh trào phúng:

“Phu nhân, nếu chỉ cầu một đêm xuân, hà cớ gì phải trói ta?”

Bởi vì rất có tư sắc, khi chưa xuất giá, ta đã từng bị không ít sĩ tộc lang quân cuồng nhiệt mong cầu được rước về.

Nhưng người này chỉ nhàn nhạt liếc ta, trong ánh mắt không tồn tại sắc dục.

Ta tận tâm trang điểm lại không hề thu hoạch được bất kể thứ gì, cảm thấy thất bại vô cùng:

“Không được, không thể thả ngươi.”

“Hiện tại, ta cần một nam nhân, đây là ta không chê ngươi một thân trọng thương, ngươi cũng đừng chê ta dòng dõi thấp kém.”

“A, cũng là không kén chọn.”

Đối phương nằm trên giường, khuôn mặt thanh nhã cao quý tái nhợt, như trác như ma*, lộ ra khí chất có thể so với hoàng quyền phú quý hay nhân sĩ lười biếng, lại cũng mang hơi thở ngạo nghễ khó thuần phục.

(*) [ 如切如磋,如琢如磨] (Như thiết như tha, như trác như ma): Hai câu này trong “Thi Kinh. Vệ Phong. Kỳ Áo.” Có 2 cách giải thích: một thuyết nói “thiết, tha, trác, ma” phân biệt chỉ bốn loại gia công đối với bốn nguyên vật liệu khác nhau là xương, ngà voi, ngọc và thạch, nếu không thì không làm thành vật dụng được; một thuyết nói gia công ngà voi và xương, thiết (cắt, khắc) rồi vẫn cần tha (mài), gia công ngọc, và đá, trác (mài giũa) rồi vẫn cần ma (mài), có ý là đã tốt, hoàn mỹ, tinh xảo rồi còn cầu tốt hơn nữa.

“Nếu ta bị thương nặng không thể chữa khỏi, ngày mai liền ch.ết thì sao?”

“Yên tâm, ta không làm người vợ bị ruồng bỏ, cũng không làm quả phụ.”

Ta khẽ vuốt vết thương trên chân đối phương, nhẹ giọng nói: “Nếu vết thương ở chân tiếp tục lan rộng, ta liền cưa nó, thà để ngươi làm người què cũng sẽ không để ngươi ch.ết.”

“Ngươi…”

Đột nhiên, từ phía cổng truyền đến tiếng đập cửa, lại là A Nhị đang nôn nóng đứng kêu trước cửa:

“Nữ lang! Ngoài cửa tới không ít thái giám, nói muốn đưa người tiến cung!”

“Trước tiên giữ họ lại!”

Dứt lời, ta giật kim quan trên đầu xuống, cởi áo ngoài rồi trèo lên giường, túm lấy ngón trỏ của đối phương cắn một cái, nhấn đầu ngón tay đang ch.ảy máu đầm đìa lên trên bức hôn thư!

“Ngươi! To gan!”

Đối phương đột ngột không kịp phòng bị đã bị ta động thủ ép buộc, chỉ biết trợn trắng mắt nhìn ta, mặt mày phảng phất ửng đỏ, đẹp đến mức không giống người.

Sau một khắc, ta đã phủ lên hai bên tóc mai của hắn, dùng đầu ngón tay kéo lấy tiểu quan*, nhẹ nhàng kéo một cái, buông xuống một dải tóc đen dài.

“Làm phiền, mượn thân thể ngươi dùng một lát.”

(*) [小冠] (Tiểu quan): Dáng mũ nhỏ nhắn được xếp vào dạng tiểu quan. Khi đội, gắn mũ vào búi tóc, dùng trâm cố định dáng mũ.

14.

Trước đó, hoang mang rối loạn vì lau mình cho người này, ngược lại không chú ý bộ dạng lúc hắn thoát y, vốn là chân dài eo thon, cơ bắp cứng rắn, lúc nằm trông như một tảng đá nóng bỏng.

Đang do dự phải xuống tay như thế nào thì thấy đối phương nhíu mày cười một tiếng, chỉ nghe được tiếng vải bị xé rách khiến người run rẩy.

“Lần sau nếu lại trói người, phu nhân nhớ buộc chặt một chút!”

Trong tình thế hoảng hốt, ta đã bị đảo khách thành chủ!

Ngoài cửa sổ có bóng người lay động, ngay sau đó, cửa phòng bị người bên ngoài đá văng!

Nhìn thấy trên giường nam nữ dây dưa khó tách rời, mấy người mặc trang phục trong cung vội liếc nhìn nhau rồi rời khỏi cửa, há miệng liền mắng:

“Sao lại thế này? Nữ tử này cũng đã đính hôn, vì sao lại có tên trong danh sách đăng ký?”

“Tiểu nhân cũng không biết…”

“C.út đi! Hồng đan luyện chính là m.áu của xử nữ, xảy ra sai lầm, đầu của ta và ngươi đều phải rơi xuống đất!”

Lúc này, nam nhân dừng lại động tác, tựa như cẩn thận mà nghe ngóng, ta nhanh chóng đẩy hắn ra, khoác áo xuống giường, lại hung ác tự véo mình mấy cái, ép cho nước mắt chảy xuống.

“Các ngươi là ai, vì sao ban đêm lại xông vào nhà ta?”

Có lẽ là dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của ta có vài phần buồn cười, mấy tên thái giám đi đầu hai mắt đều chăm chú đánh giá ta, không hẹn mà cùng nâng nhẹ khoé miệng.

“Nhìn một thân da dẻ như ngọc, khuôn mặt mềm mại tinh tế, tiểu phụ nhân câu người như thế, không tiến cung bầu bạn cùng Hoàng Thượng quả thực là đáng tiếc.”

Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu:

“Tiểu nữ cùng phu chủ lập khế ước đã lâu, bản thân liễu yếu đào tơ, làm sao dám tiến cung làm bẩn mắt Thánh nhân cho được?”

Thấy thái giám kia trầm ngâm, một người khác lạnh nhạt nói:

“Hôn khế của ngươi đâu?”

“Nếu không có hôn khế, là thật hay là giả…kéo đến cửa cung kiểm tra một cái là biết.”

Ta vội vàng quay trở về phòng lấy văn thư, đã thấy người ngồi trên giường đôi mắt nhiễm cười như có như không, ta chỉ coi như không nhìn thấy.

Về sau, mấy người cầm giấy mực trên tay, chiếu ánh đèn cung đình tới, chậm rãi đánh giá.

“Đinh Thuỳ?”

Ta quỳ trên mặt đất, rũ mặt:

“Vâng, phu chủ nhà ta chạy nạn từ phương Bắc đến, tên là Đinh Thuỳ.”

Họ Đinh không phải dòng họ bản địa ở Trừ Châu, nhất thời tất nhiên là không truy tới.

Vì bằng chứng, ta đã tháo viên ngọc bích ở bên hông xuống, đưa đến tay tên hoạn quan cầm đầu, đối phương vuốt v e viên ngọc, hai hàng lông mày nhíu chặt, tựa như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Ta thấy hắn do dự, liên tục dập đầu:

“Đại nhân, nếu như không thể bỏ qua, tiểu nữ tự nguyện dùng cái ch.ết để chuộc thân, chỉ cầu cùng phu chủ bên nhau lâu dài!”

May mà giỏ tiền đúc Cù Hoàng đưa vẫn còn ở bên trong gầm giường. Ta ôm tiền đến ngoài cửa, mọi người rất cảm động, ánh mắt mập mờ, nghị luận vô cùng sôi nổi:

“Không biết là ai ghi chép danh sách, có lẽ nhầm lẫn cũng nên.”

“Xung quanh dù có thêm nàng cũng không nhiều, thiếu nàng cũng sẽ không ít…”

“Cúng đúng, cũng đúng!”

Mấy tên thái giám tổng kết lại cả nửa ngày, lúc quay đầu nhìn ta, ánh mắt đã ôn hoà hơn rất nhiều.

“Đã là sai thì ta đây liền xoá tên họ của nữ lang, coi như chưa từng tới.”

Nghe vậy, trong lòng ta lập tức buông lỏng, cơ hồ là vui đến phát khóc. Chỉ thấy mọi người ôm giỏ tiền chuẩn bị rời đi, ta bỗng nhiên nhớ tới viên ngọc kia, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ngọc của ta…”

“Hả?”

Mới vừa mở miệng đã cảm thấy hối hận, chỉ có thể nhỏ giọng bổ sung: “Cái đó, cái đó là sính lễ của phu chủ ta.”

Tên hoạn quan cầm đầu cong lên khoé miệng, móc viên ngọc ra quan sát một hồi lâu, lại không có ý định trả lại cho ta:

“Thứ này, luôn có cảm giác đã từng nhìn thấy …”

Người khác nghe vậy thì cười nói: “Ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, có thể xuất hiện nhân vật lớn cỡ nào chứ?”

“Nói cũng đúng.”

Người nọ gật đầu, thu hồi viên ngọc nhét vào trong ngực, trước khi đi còn quay người lại nhìn ta đầy thâm ý.

“Tiểu nương tử phúc lớn mạng lớn.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.