Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 100





Đại hán trước mặt giận dữ hét: "Nhãi ranh, sao có thể để các ngươi hung hăng ngang ngược được? Hắc hắc, ngươi uống rượu nhà ta, còn muốn chạy ra khỏi đây sao? Ngoan ngoãn giao ngân lượng ra, đại gia ta nói không chừng còn có thể thả ngươi một con đường sống."
Vừa nói, loan đao trong tay đại hán vừa đổ ập xuống Thiên Tình.

Thiên Tình chẳng những không né, ngược lại còn tiến lên một bước.

Đôi tay hắn mở ra, lòng bàn tay úp vào nhau, biểu tình tự nhiên mà đứng đó, hoàn toàn để đầu dưới loan đao.

Lúc này, tráng hán cầm đao kinh ngạc đến ngây người, còn nói Thiên Tình là ngốc tử.

Tráng hán tuy giết người vô số, tội ác chồng chất, nhưng vẫn lưu cho người ta một đường sống, không phải bất đắc dĩ, cũng không muốn dễ dàng giết người.

Chỉ là tuy hắn có tâm thu tay lại, nhưng loan đao này rất nặng, khó có thể thu hồi.

Đại đao trong tay hắn không chút sai lệch, chém đến mặt Thiên Tình.

Nhưng loan đao đang cắt không trung, bỗng nhiên dừng giữa hai tay Thiên Tình, không biết vì sao, gặp phải chướng ngại vô hình.

Tráng hán chỉ cảm thấy lưỡi đao đã chạm phải đồ vật nào đó rất cứng, khiến loan đao trong tay hắn bị giữ lại rất chặt.

Hắn còn chưa hiểu đã xảy ra cái gì, Thiên Tình đã nắm chặt đôi tay, dùng sức đẩy về trước, đem đại hán đẩy về phía sau hơn mười bước.

Lúc này, Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ đang chiếm cứ hai góc phòng, bọn họ có thể thoải mái thi triển mà không sợ vướng chân vướng tay.

Đại hán kia ra sức chống cự, nhưng vẫn bị Thiên Tình đẩy lùi ra sau, trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc, lại muốn đem đao chém đến.


Thiên Tình không cho hắn cơ hội này.

Chỉ thấy bàn tay hắn tạo thành một vòng tròn, dùng tơ nhện bó trụ loan đao.

Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, kỳ thật phải dùng sức rất nhiều, kéo một cái, chuôi đao trong tay đại hán không khỏi dịch chuyển, lưỡi đao nghiêng ngả, quay về phía người khác.

Tay trái Thiên Tình khẽ buông lỏng, tay phải dùng sức, chuôi đao kia liền thoát khỏi tay đại hán, bị Thiên Tình nắm chặt trong tay.

Loan đao này nặng chừng 30 cân, nhưng Thiên Tình giữ giống như không có gì.

Hắn cười nói: "Không phải ngươi mời ta uống rượu sao?"
Đại hán kia bỗng nhiên bị cướp đi binh khí, sửng sốt một chút, buộc mình trấn định, quát: "Tiểu tử, rượu kia của ta có thể làm người ta toàn thân vô lực, nếu ngươi thức thời......"
Lời còn chưa dứt, có hai đại hán muốn đánh lén phía bên trái Thiên.

Cánh tay Thiên Tình chấn động, trong miệng nói: "Đi!"
Tơ nhện bó trụ loan đao, theo động tác của Thiên Tình dễ dàng sai khiến, cắt ngang qua bên người hai đại hán kia.

Hai kẻ đánh lén kia, đôi tay nắm chặt đao nhọn muốn chém tới.

Thấy Thiên Tình chém đao qua, vẫn chưa chịu lui về sau.

Chỉ là khi đao nhọn cùng đại đao của Thiên Tình gần chạm nhau, mới phát giác ra Thiên Tình đến tột cùng có bao nhiêu sức mạnh.

Hai đại tráng kinh ngạc thét lên, cơ hồ không cầm nổi đao, sau khi chống đỡ được một lát, đồng thời buông tay.

Hai thanh đao nhọn bị đẩy ra ngoài, hai tráng hán bỗng nhiên ngã về phía sau, cái mông chấm đất, cả người ngã ngựa.

Tửu lâu nhất thời hỗn độn, tiếng kêu la sợ hãi lọt vào tai.

Thiên Tình không chút để ý, bàn tay hắn nắm chặt tơ nhện, dùng tơ nhện cuốn lấy chuôi đao, đem loan đao kéo lại.

Lúc sau, tựa hồ cảm thấy thú vị, hắn dùng tơ nhện làm tâm, thoáng động cánh tay, xoay ra sau lưng.

Tốc độ xoay cực nhanh, dần dần chẳng còn phân rõ người với loan đao.

Loan đao ở trong tay Thiên Tình, không còn là món vũ khí giết người sắc bén, ngược lại biến thành món đồ chơi bùn đất.

Chỉ là loan đao sau khi xoay ra phía sau Thiên Tình, vẫn như cũ phản chiếu hung quang, lưỡi dao gào thét chém gió, thổi trên mặt người khác, khiến nhân tâm kinh hãi.

Trong nhất thời, không ai dám tiến lên nửa bước.

"Hay lắm!" Thiên Tình kêu lên: "Thì ra các ngươi hạ dược trong rượu.

Chỉ là không biết dùng cái loại mê dược vô dụng gì, nửa điểm tác dụng cũng không có!"

Tinh quang trong mắt Thiên Tình bắn ra, hắn buông tay ra, thuận thế đem loan đao xoay tròn nắm trong lòng bàn tay.

Cánh tay phải duỗi về phía sau, sau khi nhắm chuẩn, bỗng nhiên làm ra động tác ném.

Loan đao kia bay giống như mũi tên, bắn về phía cây cột ở hướng đông.

Chỉ nghe khanh vang lên một tiếng, lưỡi dao giống như đậu hủ, hoàn toàn dính vào cột.

Tráng hán kia quay đầu lại nhìn binh khí của chính mình, thấy nó bị mắc ở trên cây cột rất cao, trong nhất thời khó có thể lấy lại, trong lòng không khỏi giận dữ, mắng: "Ngươi huỷ hoại binh khí của ta, tiểu tử thúi, hôm nay ta không giết ngươi, thì khó tiêu mối hận trong lòng!"
Bên kia Thiên Tình ồn ào nhốn nháo, Lâm Tử Sơ chỉ nghiêng tai lắng nghe.

Khi tráng hán muốn tiếp cận Thiên Tình, chợt thấy tóc mai bên tai khẽ động.

Lâm Tử Sơ biểu tình bất động, nhẹ nhàng dịch chuyển qua, né tránh đao đang bổ về phía mình một cách nguy hiểm.

Sau khi tránh thoát, Lâm Tử Sơ lại liên tục lui về phía sau, chỉ tránh né, tất cả các loại công kích tấn công qua y đều tránh được.

Chỉ nghe được có người hổn hển nói:
"Giải quyết cái gai trong mắt này trước, tiểu bạch kiểm này thật kỳ lạ!"
Những kẻ khác đồng tình tụ tập lại, vọt đến phía Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ ghé mắt nhìn xem, tính toán tình huống một chút.

Khi Lâm Tử Sơ phát hiện nơi này không nguy hiểm nào đặc biệt khó giải quyết, y không những không có ý sử dụng Hàn Thử Kiếm, ngược lại còn cắm Hàn Thử Kiếm ra sau.

Nhìn thấy hành động này của Lâm Tử Sơ, cả đám tráng hán lập tức ngây người, nhưng khi bọn hắn thấy rõ hoa văn sứt nẻ trên thân Hàn Thử Kiếm, lại cười to trào phúng, nói: "Các huynh đệ, tiểu tử này đầu hàng......"
Ngôn ngữ mới xuất ra, ánh mắt Lâm Tử Sơ xuất hiện sự sắc bén, tay phải y khép lại làm ra tư thế cầm đao.

Theo sau chỉ thấy tựa như sét đánh không kịp bưng tai, nhảy tới một bước, dùng sức chém tới cái cằm của tráng hán đang cười nhạo mình.

Vị trí này có vô số yếu huyệt phân bố, khi sư đồ luận võ, một không có thể đập gáy, hai không thể đánh vào cằm.


Bởi vì hai nơi này khi gặp lực đạo quá lớn, rất có thể trực tiếp đánh chết người.

May mà Lâm Tử Sơ xuống tay có chừng mực, tráng hán kia kêu lên một tiếng, ngay sau đó ngửa đầu ngất đi.

Vào thời điểm hàn quang vụt qua, những tráng hán còn lại không dám động thủ với Lâm Tử Sơ, căn bản không nghĩ đồng bạn của mình bị đánh bại, sau đó liền sôi nổi nâng đao tiến lên, chém tới Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ ngang nhiên ngẩng đầu, đón lấy sáu bảy cự đao, trong ánh mắt y không hề có chút sợ hãi nào, đôi tay giao với nhau trước ngực, vừa chạm vào liền tách ra.

Khi chưởng khép lại, có hàn ý kinh người từ lòng bàn tay y xuất hiện, thậm chí còn phát ra tiếng vang tê tê , toát ra từng đợt từng đợt khói trắng.

Khi chưởng tách ra, bên trong mười ngón đều bao phủ bởi một tầng băng mỏng, băng này cực mỏng, ước chừng chỉ dày bằng giấy Tuyên Thành, nhưng rất cứng rắn, lâu không tan.

Lâm Tử Sơ phất tay áo về phía trước, băng mỏng trên hai bàn tay liền vây lấy đám tráng hán xung quanh.

Hết thảy nói ra thì rất dài, nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Tráng hán cầm đao chỉ cảm thấy bả vai bỗng nhiên đau đớn, giống như bị ong vò vẽ đốt chích.

Rất nhanh, đau đớn kia liền thay đổi, biến thành một loại đau nhứt mà hắn chưa từng trải qua, mấy tráng hán kêu thảm, không hẹn mà cùng dùng sức xoa nắn bả vai của mình, nhưng một chút cũng không giảm bớt, cả người vẫn run rẩy, rét lạnh khó nhịn.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phản ứng lại, sôi nổi như khỉ bị thiêu mông nhảy lên, trong miệng rống to:
"-- tu sĩ!"
"-- Hai tiểu hài tử này, là người tu tiên!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.