Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 104





Tiểu thân nhi kia thân mình nhỏ gầy, da bọc xương.

Tuy rằng nhìn qua giống như hài tử bình thường, nhưng đôi mắt vó vẻ quá lớn, hốc mắt sâu thẳm, ánh mắt có chút đáng sợ.

Đây là nam hài lúc trước Thiên Lâm hai người cứu khỏi lồng sắt.

Tiểu thân nhi có tứ chi như dã thú bò sát đất, đi đến trước mặt hai người.

Dừng một chút, tiểu nam hài cong lưng, làm ra tư thế phục tùng.

Cái trán hướng về phía bọn họ.

Thấy thế, Khuê Sơn đại hỉ, nói: “Tiểu công gia, mau chạm vào trán tiểu thân nhi đi.

Nghe nói nếu chạm vào trán tiểu thân nhi, có thể nhìn thấy vật mà bản thân tâm niệm nhất.”
Đó là nguyên nhân khiến tiểu thân nhi ở Đống Sâm Hoang Nguyên, có thể bán được giá cao như thế.

Có người chạm vào trán tiểu thân nhi, liền nhìn thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm.

Nếu để ý nhiều chút, còn có thể tránh được một kiếp nạn.

Có người lại nhìn được cách phất lên trong một đêm, duyên xảo kỳ ngộ, gia tài bạc triệu.

Cũng có kẻ nhìn thấy người thân đã mất nhiều năm, ở trong hoàn cảnh đó nói chuyện với đối phương, từ giọng nói của người đã khuất cho đến dáng điệu, tướng mạo, tính nết, thói quen, cũng tựa sinh thời giống hệt nhau.

Còn có tu sĩ đến hỏi đại đạo, cách kết Kim Đan, tiên đồ thuận lợi.

Những người khác nhau, mong muốn nhìn thấy cũng hoàn toàn bất đồng.

Nhưng đều có một điểm chung, đó chính là phải đụng đến trán tiểu thân nhi, mới có thể nhìn thấy sự vật, thấy rõ điều mình mong muốn nhất.

Trách không được khi Khuê Sơn nhìn thấy tiểu thân nhi tự nguyện cho hai người Thiên Lâm chạm vào trán, ngôn ngữ lập tức kích động như thế.

Văn Nhân Thiều một bên cảm khái nói: “Trán là yếu điểm của tiểu thân nhi, nếu bị người ta chạm vào sẽ vô cùng đau nhức, nếu tiểu thân nhi đó liên tục bị người khác chạm vào trán, sẽ đau đến chết.

Tiểu tử này vì báo ân mà có thể làm như thế, thật sự khiến người ta cảm động.”

Thiên Tình đưa lưng về phía mọi người, lòng bàn tay che lại đôi mắt, dùng sức lau hai lần, gạt đi nước mắt trên mặt.

Hắn nhìn Lâm Tử Sơ, lại quay đầu nhìn tiểu thân nhi đang quỳ trên mặt đất.

Duỗi tay vuốt ve sống lưng tiểu thân nhi, ánh mắt tựa như thương xót một con khuyển.

Hắn nói: “Ta không cần ngươi báo đáp.

Ngươi đi đi, đừng để người khác bắt được.”
Ánh mắt tiểu thân nhi ngây ngốc, một lúc sau, quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Sơ, bò đến bên người y.

Lâm Tử Sơ lắc đầu, nhẹ nhàng xua tay.

Con ngươi của tiểu thân nhi vốn đã đen tuyền, trong phút chốc, càng trở nên đen hơn.

Hắn dùng đôi mắt to đáng sợ nhìn mọi người, rồi dùng tứ chi gầy yếu, chậm rãi rời khỏi oải phòng, bò đến trên cây, biến mất tăm.

Khuê Sơn lộ chút tiếc nuối, thở dài, nói:
“Lên đường thôi.”
Đoàn người đón ánh sáng mặt trời, hướng về trung tâm của Đống Sâm Hoang Nguyên.

Ở vùng trung tâm của Đống Sâm Hoang Nguyên có dãy núi hùng vĩ kéo dài, được gọi là ‘ Vu Sơn giới ’.

Vu Sơn giới chướng khí mịt mù, dã thú nhanh nhẹn lại dũng mãnh, thường nhân khó có thể đi vào.

Cho tới nay, gần Vu Sơn giới không có dân cư sinh sống, nên vẫn giữ được phong cảnh nguyên thủy nhất.

Nhưng mà mấy năm gần đây, cơ duyên xảo hợp, mọi người ở Vu Sơn giới phát hiện ra một loại cây không bình thường.

Loại cây này không thể nở hoa, cũng không thể kết quả.

Hình dạng kỳ lạ, từ xa nhìn lại, tuấn dật tiêu nhiên, giống như kỳ lân đang chạy.

Gỗ cứng rắn dị thường, thậm chí còn có thể ngăn cản đòn công kích của tiên kiếm.

Vì vậy nó được gọi là “Cương Lân thụ”, ý chỉ chất gỗ cứng rắn tựa như kỳ lân.


Đem Cương Lân thụ chế thành áo giáp, sẽ có được năng lực phòng ngự vững chắc, nhưng bởi vì Cương Lân thụ chỉ sinh trưởng ở Đống Sâm Hoang Nguyên, rất khó có được, cung không đủ cầu, nên giá trị của Cương Lân giáp cứ tăng lên theo từng năm.

Lợi tức quá lớn, rất nhiều người bí quá hoá liều, bò lên Vu Sơn giới nhằm khai quật Cương Lân thụ.

Chính Dương Tiên Tông cũng đưa ra nhiệm vụ, lệnh đệ tử đến nơi này tìm Cương Lân thụ.

Tiên tàng cũng được cất giấu ở Vu Sơn, lúc này mặt trời đã lên cao.

Văn Nhân Thiều nói: “Ta tới nơi này chính là vì Cương Lân thụ, các ngươi chắc là cũng vì thế mà đến.

Nếu đã có chung mục đích, vậy thì cùng nhau đi.”
Thiên Tình gật đầu, bộ dạng thất thần.

Lâm Tử Sơ sóng vai cùng Thiên Tình, không nói một lời.

Khuê Sơn nghe Văn Nhân Thiều nói nhiều như vậy, cũng không mở miệng phản bác.

Trên thực tế, một hàng ba người Chính Dương Tiên Tông đi vào nơi này là vì tìm kiếm tiên nhân truyền thừa, chứ không phải đi đào Cương Lân thụ đâu.

Chỉ là tiên nhân truyền thừa cũng ở Vu Sơn giới, vừa hay lại là nơi xuất hiện Cương Lân thụ.

Văn Nhân Thiều nói bọn họ có chung mục đích, nghĩ lại quả thật không sai.

Lúc trước Thiên Tình vừa vào Đống Sâm Hoang Nguyên, đối với từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều cảm thấy hứng thú, luôn muốn Khuê Sơn giảng giải, chưa từng có nửa phần ngừng lại.

Nhưng mà hôm nay đến một câu cũng không nói, khi bốn người đi, cũng chỉ nghe được một mình Văn Nhân Thiều nói chuyện.

“Khổ Trung tông ta lần này phái ba người đến Đống Sâm Hoang Nguyên, ba người đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.”
“Ta mệt mỏi đào hôn, đi trước một bước, nên mới mất liên lạc với hai người kia.”
“Hiện tại tính ra, chắc bọn họ cũng đều đã đến Vu Sơn giới rồi.”
Khuê Sơn thấy không khí trầm mặc thoáng ngại ngùng, vì thế đáp lời, ra vẻ kinh ngạc, nói: “Văn Nhân đạo hữu, đào hôn là ý gì?”
Nhưng mà sâu trong nội tâm Khuê Sơn cũng không hề để ý Văn Nhân Thiều bị cái gì, so với việc đó, hắn càng tò mò hai người Thiên Lâm hôm nay vì sao lại trầm mặc như thế.


Văn Nhân Thiều đương nhiên biết tâm tư Khuê Sơn, hắn cũng không giải thích rõ, chỉ hàm hồ nói: “Tình cảm không mong muốn, tự nhiên muốn chạy trốn.

Khuê Sơn đạo hữu, nơi này cách lãnh địa của Toan Táo Hầu, còn xa lắm không?”
Khuê Sơn nói: “Chỉ còn hai canh giờ nữa thôi.”.

Ngôn Tình Sắc
Hắn sợ hai người Thiên Lâm nghe không hiểu, quay đầu, giảng giải nói:
“Tiểu công gia, Lâm đ*o hữu.

Giữa Đống Sâm Hoang Nguyên là Vu Sơn giới, cũng là mục đích lần này chúng ta đến đây.

Vu Sơn giới trong Đống Sâm Hoang Nguyên là nơi nguy hiểm nhất, bởi vì Vu Sơn giới là địa bàn của Toan Táo Hầu.”
Nếu trước kia Khuê Sơn nói đến chuyện gì đó, Thiên Tình tất nhiên nghe rất nghiêm túc, sau đó sẽ đặt câu hỏi: “Toan Táo Hầu là gì?”
Nhưng mà hôm nay Khuê Sơn đợi nửa ngày, cũng không nghe được Thiên Tình mở miệng, đành phải tự mình giảng giải:
“Toan Táo Hầu này là sinh vật đáng sợ nhất Đống Sâm Hoang Nguyên.

Chúng nó yêu thích táo chua, sống theo bầy, có ý thức lãnh địa cực cao.

Lực công kích cũng rất lớn, lại thông tuệ, thần trí gần giống như yêu.”
“Một con Toan Táo Hầu, có thể cao hơn nửa người, tính cách hung hãn, so với tu sĩ, còn vượt qua rất nhiều.”
“Trong núi không có lão hổ, con khỉ liền tự xưng Đại vương.”
“Nhưng tới Vu Sơn giới rồi, không có một con hổ nào dám can đảm xuất hiện trước mặt Toan Táo Hầu.”
“Con khỉ này rất dã man đã giết hại rất nhiều người vô tội.”
“Muốn xuyên qua lãnh địa của Toan Táo Hầu để đến Vu Sơn, nhất định phải đánh bại tất cả Toan Táo Hầu.

Nhưng chuyện này không có khả năng.”
“Nhưng mà mấy năm gần đây, có người phát hiện, Toan Táo Hầu dường như rất sợ nước.

Nếu từ sườn đông của Vu Sơn đi ngược dòng suối mà lên, vậy thì Toan Táo Hầu chỉ có thể ở trên bờ nhìn qua, không thể công kích chúng ta.”
Khuê Sơn thở dài: “Vị trí hôm nay chúng ta phải đến chính là con suối nhỏ bên sườn đông của Vu Sơn.

Nơi đó tuy rằng được gọi là suối nhỏ, nhưng dòng nước chảy xiết, trên mặt đất ven bờ có nhiều vết lõm, giống như bị vạn mã lao qua, muốn bình an vượt qua, trước tiên nhất định phải bảo tồn thể lực.

Đi tiếp hai canh giờ nữa, chúng ta liền nghỉ ngơi tại chỗ, điều chỉnh sức lực, lúc sau lại đến Vu Sơn giới.”
Văn Nhân Thiều cười nói: “Ta đang phát rầu, một mình làm sao vượt qua dòng nước chảy xiết của Vu Sơn, thì liền gặp các vị đạo hữu lợi hại của Chính Dương Tiên Tông đây.

Dù mấy tháng trước ta đều ở số con rệp, nói không chừng hôm nay bắt đầu đổi vận rồi chăng?”
Khuê Sơn cười gượng hai tiếng, thấy Thiên Lâm hai người vẫn không nói gì, cũng không hề nhiều lời, buồn bã đi về phía trước.

Hai canh giờ sau, Khuê Sơn tìm được một chỗ đầy nắng ấm nói muốn nghỉ ngơi một chút.

Hắn từ trong túi lấy ra bánh bao, chia cho mọi người.


Thiên Tình nhận bánh bao, đi xa ra chút xa, ngồi cách mọi người khoảng hai mươi mấy bước.

Lâm Tử Sơ vội vàng đi theo.

Y biết, Thiên Tình lúc này vẫn chưa khôi phục ký ức, trong lòng tuy rằng đã nhận định là y, nhưng lại thiếu đi ký ức hai người vào sinh ra tử.

Hơn nữa lúc trước Thiên Tình chưa bao giờ đối đãi với Lâm Tử Sơ như người yêu, bây giờ tình cảm chuyển biến quá nhanh, không thể giống như trước khi mất trí dễ dàng thân cận với Lâm Tử Sơ.

Giờ phút này Thiên Tình đối xử với Lâm Tử Sơ, biểu hiện không quá mức thân thiết nhưng cũng không quá mức lãnh đạm.

Lâm Tử Sơ bên này, còn muốn đến gần, trong lòng thực hối hận lúc trước đã giấu giếm hắn, rất muốn xin lỗi hắn.

Vì thế ở trước mặt mọi người, khi hai người ở chung, luôn có một bầu không khí có chút xấu hổ.

Nhưng thế thì đã sao?
Lâm Tử Sơ tưởng niệm Thiên Tình, tưởng niệm lâu lắm rồi.

Cho dù y cũng cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thiên Tình, Lâm Tử Sơ sẽ không chút nào cố kỵ, lập tức tiến lên, đứng ở nơi gần hắn nhất.

Lâm Tử Sơ đi đến vài bước, dừng một chút, ngồi bên cạnh Thiên Tình.

Không mở miệng nói chuyện, cũng không dùng ánh mắt lộ liễu nhìn Thiên Tình.

Lâm Tử Sơ chống tay về phía sau, lặng lẽ dùng lòng bàn tay đè lại một mảnh nhỏ trên góc áo Thiên Tình.

Chỉ như vậy, y đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, khóe môi cũng cong lên.

Thiên Tình biết được động tác nhỏ này của Lâm Tử Sơ, do dự một chút, không mở miệng, chỉ bắt đầu ăn bánh bao trong tay.

A Mao đứng trên vai Thiên Tình, chi một tiếng, xoay đầu, hạ thấp thân mình, gục đầu xuống, dùng ánh mắt đen láy nhìn góc áo Thiên Tình được Lâm Tử Sơ chặn lại.

Sau đó ‘ phốc ’ một tiếng, phun một đám tơ nhện dính vào tay Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ cả kinh, đang muốn giơ tay lên, liền thấy mu bàn tay đã bị tơ nhện cuốn lấy dính vào góc áo của Thiên Tình, khó có thể tách ra.

Thiên Tình vẫn không quay đầu lại.

Chỉ dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của con nhện trên vai.

Dường như không tiếng động nói, A Mao ngoan..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.