Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 72





Khi nhìn vào đôi mắt của người kia, trong chốc lát, Thiên Tình ngẩn người.

Hắn nhớ rõ, mười năm trước khi nhìn thấy Lâm Tử Sơ, đôi mắt của y vẫn giống như người bình thường.

Nhưng mà giờ phút này, Thiên Tình nhìn thấy, trên viền mắt người này có họa phù chú màu đen, gần huyệt Thái Dương còn có ngân châm, cấu thành trận pháp cường đại, áp chế linh lực khổng lồ trong cơ thể Lâm Tử Sơ.

Phù chú này là dùng tiên mực đặc thù hoạ thành, không thể xoá mờ vô cùng thuần hắc.

Mà bản thân Lâm Tử Sơ có màu da rất trắng gây nên sự đối lập lên thật chói mắt.

Thiên Tình không khỏi nhíu mày.

Hô hấp Lâm Tử Sơ nhất thời cứng lại, y mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó.

Nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra, chỉ có đôi tay gắt gao nắm chặt lấy nhau.

Mới vừa rồi, thiếu chút nữa y đã buột miệng thốt ra một câu ‘…… Ngươi có khỏe không? ’
May mắn lý trí kịp thời trở về, giúp Lâm Tử Sơ đem những lời này nuốt xuống.

Thiên Tình hiện tại, quần áo sạch sẽ, khí thế hiên ngang.

Vấn tóc cao sơ, mi mục trang nghiêm, hai mắt có thần.

Trong chớp nhoáng, không cần dò hỏi, Lâm Tử Sơ đã tự có đáp án.

Hắn sống rất tốt.

Hắn rất khoẻ mạnh…… vậy là tốt rồi.

Trái tim Lâm Tử Sơ đập rộn ràng, để lộ ra cảm xúc khẩn trương dưới gương mặt cố gắng bình tĩnh ấy.

Thâm tình không thể nhẫn nại hiện lên trong đôi mắt ấy.

Ánh mắt này làm Thiên Tình cảm thấy cổ quái, mi càng nhíu chặt hơn.

Mà đúng lúc này, A Mao vẫn luôn yên tĩnh ngồi xổm trên vai Thiên Tình bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng vào Lâm Tử Sơ.

Vạn Nhận nhện sinh trưởng thời gian cực lâu, mười năm này, A Mao cũng không có lớn lên nhiều ít, vẫn giống như lúc trước, còn chưa bằng lòng bàn tay của Thiên Tình.

Nhưng sức bật xác thực càng ngày càng tốt, một nhảy lần nhảy đã liền bay thẳng vào mặt Lâm Tử Sơ.

Bị một con vật đen xì nhiều lộng có tám chân bay vào đầu, chỉ sợ không có ai cảm thấy đây là chuyện thú vị đâu.

Thiên Tình sửng sốt, trước đó chưa kịp phản ứng, hiện tai đã nhanh chóng bước về phía trước vài bước, tay phải hắn duỗi ra, chuẩn xác dùng hai ngón tay siết chặt cái bụng của A Mao, đem nó tóm lại.

A Mao bị kéo lại, hàm răng xám xịt trong miệng đóng mở một chút, rồi lại bò đến đầu vai Thiên Tình.

“……”
Bởi vì A Mao thình lình nhảy ra, Thiên Tình buộc phải xông lên phía trước, cuối cùng bị kẹp ở giữa mọi người.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn.

Thiên Tình cười cười, để giảm bớt xấu hổ, đành phải khom lưng cúi đầu, ôm quyền hướng Thiện Từ Tán Nhân cùng Lâm Tử Sơ nói:
“Tiểu tử Vọng Ta, hướng tiền bối hành lễ.

Ta quản giáo thú sủng không nghiêm, suýt nữa va vào khách nhân, mong được thứ lỗi.”
Thiện Từ Tán Nhân mỉm cười nói: “Thú sủng trên vai ngươi, chính là Vạn Nhận nhện sao? Loại nhện này tính tình vốn hung mãnh, Tử Sơ sẽ không trách ngươi.”
“A Mao tính cách ngoan ngoãn, không giống như lời tiền bối nói, bất quá hôm nay xác thật là nó làm sai,” Thiên Tình quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ, chân thành nói: “Đối với ngươi không ổn.”
Trái tim Lâm Tử Sơ đột nhiên co rút lại, tựa hồ máu khắp người máu đều cùng nhau vọt tới đầu, khiến đến y cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trong lòng y vốn bi thương, lại pha thêm chút vui sướng, các loại cảm xúc cứ ùn ùn kéo đến, đem ngôn ngữ muốn nói chôn sâu vào yết hầu, phức tạp nan giải khiến Lâm Tử Sơ một câu cũng không thể nói nên lời.


Thiên Tình đợi trong chốc lát, cũng không chờ đến khi Lâm Tử Sơ hồi đáp.

Nhưng thật cũng có chút kỳ quái, thân là khách nhân, dù trong lòng thật sự nổi giận nhưng ngoài mặt cũng nên tỏ chút rộng lượng.

Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Sơ.

Khi kéo gần khoảng cách hơn, Thiên Tình có thể nhìn thấy rõ ràng phù chú và ngân châm trên viền mắt đối phương.

Phù chú hoàn mỹ, nét bút thông thuận, nhìn ra được người vẽ đã dày công nghiên cứu mà người đó ắt hẳn có tu vi không thấp.

Mà ngân châm màu bạc dày đặc, cắm trên làn da trắng mịn của người nọ hơi rung rung theo nhịp hô hấp.

Thiên Tình chưa từng gặp qua người cắm nhiều ngân châm như vậy, toàn bộ đều đặt ở huyệt đạo trí mạng.

Nếu không có phù chú, chỉ dựa vào số ngân châm này, cũng có thể lấy mạng Lâm Tử Sơ.

Liếc mắt một cái, Thiên Tình liền cảm thấy huyệt thái dương của mình có chút đau nhức, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự.

Thấy Thiên Tình nhìn huyệt Thái Dương của mình, mi đoan Lâm Tử Sơ nhíu chặt, không khỏi quay đầu đi, di chuyển tầm mắt.

Thiên Tình sửng sốt.

Những năm gần đây, Lâm Tử Sơ…… quả thật rất muốn nhìn thấy Thiên Tình.

Khi mới gặp mặt, cảm xúc đã có chút mất khống chế.

Nhưng sau khi y hít thở sâu, rất nhanh đã quay đầu lại.

Chỉ là lúc này Thiên Tình không còn nhìn y, hắn thu hồi quyền tay, làm bộ như không có việc gì, lui về phía sau Huyền Anh Tiên Tôn.

Lâm Tử Sơ thất vọng, rũ xuống hai mắt, buông bàn tay ra
Gió nhẹ thổi qua, có chút lạnh.

Lúc này y mới nhận ra, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, lòng bàn tay của mình đã chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Tầm mắt Thiện Từ Tán Nhân dừng lại trên người Thiên Tình, sau đó quay lại phía Huyền Anh Tiên Tôn, chắp tay thi lễ.

Thiện Từ Tán Nhân chậm rãi nói: “Lần này đến đây đã quấy rầy nhiều, mong Huyền Anh Tiên Tôn thứ lỗi.”
Huyền Anh Tiên Tôn cười nói: “Thiện Từ Tán Nhân, ngươi cũng quá mức khách khí, ngươi quang lâm tệ tông, làm sao có thể gọi là quấy rầy? Không nói nhiều nữa, mau tiến vào thôi.”
Thiện Từ Tán Nhân nhìn Lâm Tử Sơ, lại nhìn đứa trẻ có dây buộc tóc màu hồng bên cạnh mình, nữ hài này tên là Bội Nhi, sau đó vén lên vạt áo, đi vào Huyền Anh Tiên Điện.

Sai khi vào Huyền Anh Tiên Điện, Huyền Anh Tiên Tôn cùng Thiện Từ Tán Nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, Thiên Tình, Lâm Tử Sơ, Bồ Thanh La, Bội Nhi tách ra ngồi dưới đài.

Bốn đệ tử, dùng chung hai cái bàn gỗ mà Thiên Tình, Bồ Thanh La đã dùng lúc trước.

Thẳng đến lúc này, mới biết Huyền Anh Tiên Tôn gọi Thiên Tình, Bồ Thanh La đến là để hai người tiếp đãi hai đệ tử của Thiện Từ Tán Nhân.

Bởi vì Thiện Từ Tán Nhân là khách, tiếp đãi vô cùng nghiêm túc, Thiên Tình ngồi trên đệm hương bồ, hơi ngẩng đầu, xem hai người chủ rợn uống trà ôn chuyện.

Lúc này, Bồ Thanh La bỗng nhiên đánh tới một đạo thần thức, truyền tin nói với Thiên Tình:
“Vì sao Lâm đ*o hữu cứ nhìn ngươi hoài vậy?”
Ngồi bên phải Thiên Tình, ngồi chính là Lâm Tử Sơ, hai người bọ họ dùng chung một cái bàn gỗ, cách hai nữ tử kia có chút xa.

Cũng không biết vì sao, Lâm Tử Sơ không hề động vào bất cứ một tiên quả nào trên bàn, càng không nhìn hai vị tiên nhân trên kia mà chỉ chú ý đến một mình Thiên Tình.

Thỉnh thoảng, liền có ánh mắt, từ bên phải Thiên Tình phải truyền qua.

Ban đầu, Thiên Tình còn tưởng rằng Lâm Tử Sơ muốn cùng chính mình nói chuyện, vội vàng nhìn lại.

Nhưng một khi nhìn lại, Lâm Tử Sơ liền dời mắt đi.


Cứ mấy lần như thế, Thiên Tình không dám quay đầu lại nữa đành phải giả vờ như không thấy.

Ai ngờ lúc này, Bồ Thanh La liền phát hiện ra Lâm Tử Sơ có điều khác thường.

Nhưng mà, chính bản thân Thiên Tình cũng không biết vì sao Lâm Tử Sơ cứ nhìn hắn liên tục như vậy.

Hắn trừng mắt với Bồ Thanh La một cái, lại giữ im lặng.

Giây tiếp theo, Bồ Thanh La lại truyền âm tới, hỏi:
“Ngươi cùng Lâm đ*o hữu có giao tình rất tốt sao?”
Thiên Tình làm bộ như không nghe thấy.

Bồ Thanh La lại nói: “Ta nhớ rõ lúc trước……”
Không đợi thần thức nghe xong, liền bị đánh gãy.

Bội Nhi ngồi ở ngoài cùng bên trái của đại điện ghé vào bàn gỗ, chúi người về trước, hướng Thiên Tình truyền âm, nói:
“Thiên Tình ca ca, sao ngươi không bắt chuyện với sư huynh ta? Y ngày đêm tưởng niệm ngươi, hy vọng có một ngày có thể gặp ngươi đó.”
Tay chống cằm của Thiên Tình vừa trượt, quay đầu nhìn Bội Nhi, ánh mắt ngạc nhiên.

Tiểu hài nữ này ước chừng 17-18 tuổi, đầu tóc đen tuyền được buộc bởi tơ hồng.

Khi nàng nhìn Thiên Tình, ánh mắt chân thành, không hề chứa một tia trêu chọc.

Thiên Tình do dự trong chốc lát, hỏi Bội Nhi: “Tiên tử nói vậy là gì?”
“Ý ta là, ngươi trò chuyện với sư huynh ta đi.”
“Còn câu sau, là có ý gì?”
Bội Nhi duỗi thẳng cổ, chớp chớp mắt nói: “Nghĩa trên mặt chữ.”
Đúng lúc này, Lâm Tử Sơ ngoảnh đầu sang trái, cảnh cáo Bội Nhi.

Ánh mắt Bội Nhi cứng đờ, dường như có chút sợ sệt, thè lưỡi, lùi đầu về sau.

Thiên Tình không có mắt sau lưng, không thấy được vẻ mặt của Lâm Tử Sơ, chỉ thấy Bội Nhi bỗng nhiên né tránh, nội tâm vội vàng muốn tiếp tục dò hỏi, vì thế cúi người về phía trước, phất tay với Bồ Thanh La, truyền âm nói:
“Ngươi tránh ra.”
Bồ Thanh La nghe được nội dung truyền âm Thiên Tình, hai hàng lông mày dựng thẳng lên.

Lúc này, Thiện Từ Tán Nhân phát hiện phía dưới đã loạn thành một đoàn, đệ tử truyền âm khắp nơi.

Chỉ thấy:
Bội Nhi biểu tình hoảng sợ, ánh mắt Bồ Thanh La phẫn nộ, Thiên Tình đầy mặt nghi vấn, Lâm Tử Sơ biểu tình ngẩn ngơ.

Bạch y nữ tu nâng chén trà, liếc mắt đảo qua bốn tu sĩ trẻ tuổi dưới tòa một cái, dừng một chút, nói với Huyền Anh Tiên Tôn:
“…… Lần này ta đến đây quấy rầy, quả thật là có chuyện muốn làm phiền Huyền Anh Tiên Tôn.”
Sắc mặt Huyền Anh Tiên Tôn trầm xuống, cực kỳ không cao hứng.

Từ trước đến nay hắn rất chán ghét phải quản chuyện người khác.

Nếu không phải vì còn có bốn tiểu bối ở đây, chỉ sợ Huyền Anh đã trực tiếp phán một câu ‘ bản tôn mặc kệ ’ rồi bỏ đi.

Thiện Từ Tán Nhân biết rõ tính tình Huyền Anh Tiên Tôn, vì thế vội vàng nói trước:
“Sự tình là thế này.

Đòi nhi Lâm Tử Sơ của ta, năm nay đã đạt tu vi Kim Đan.

Y thân mang ‘ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể ’, tiền đồ không thể đo lường.

Ở bên cạnh lão thái bà này, đối với y chỉ có hại không hề có lợi.

Cảm nhớ Tiên Tôn nhiều năm qua trợ giúp Tử Sơ, ta muốn để y ở lại Chính Dương Tiên Tông tu tập một thời gian.


Ta sẽ tự chuẩn bị lễ mọn, sẽ không để cho Tử Sơ ăn không uống không.

Chẳng hay Tiên Tôn có nguyện ý không?”
Huyền Anh Tiên Tôn híp mắt, nói: “…… Trực tiếp làm lệnh đồ bái nhập môn hạ của bản tôn, không phải được rồi sao?”
Huyền Anh Tiên Tôn sớm đã có ý muốn thu Lâm Tử Sơ làm đồ đệ, chỉ là Thiện Từ Tán Nhân lo lắng tính tình hắn cổ quái, đối với đệ tử mình cảm thấy hứng thú, chẳng khác gì chuồn chuồn trong tay ngoan đồng.

Mấy năm trước, Lâm Tử Sơ còn nhỏ, chưa có năng lực tự bảo vệ mình, Thiện Từ Tán Nhân không dám đem y giao cho Chính Dương Tiên Tông.

Mãi đến hôm nay, dù muốn cho y ở tu tập tiên tông, nhưng vẫn không nghĩ đến chuyện để y bái sư.

Bởi vậy, Thiện Từ Tán Nhân xua xua tay, lời lẽ kiên định nói: “Tóm lại, ngày sau còn phải làm phiền nhiều.”
“Hừ!”
Huyền Anh Tiên Tôn đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi bảo bản tôn làm cái gì, bản tôn liền phải làm như vậy?”
Thanh âm phóng đại, khiến bốn đệ tử dưới tòa đều kinh sợ.

Cơn giận của Tiên Tôn, không phải nhỏ.

Thiên Tình lo lắng Huyền Anh Tiên Tôn có cử chỉ tổn hại thể diện củ Chính Dương Tiên Tông, vừa muốn đứng dậy, khuyên bảo một phen.

Huyền Anh Tiên Tôn cũng đã thay đổi sắc mặt, hắn giương mắt hướng về phía trước xem, làm ra vẻ suy nghĩ, trong miệng nói: “Bất quá, nếu tiểu tử này có thể thông qua khảo nghiệm của bản tôn, bản tôn liền giúp hắn ở lại đây tu hành.”
Nói xong, bàn tay Huyền Anh Tiên Tôn vung lên.

Trước mặt bốn đệ tử xuất hiện bốn chồng giấy, bút mực, nghiên.

Huyền Anh Tiên Tôn nói:
“Bản tôn chuyên về trận pháp, nếu muốn tu hành ở Chính Dương Tiên Tông, vè phương diện trận pháp và phù chú phản làm bản tôn vừa lòng.”
Trên bàn, giấy bút theo thứ tự tách ra, dừng ở trước mặt bốn người.

Ánh sáng nhạt chợt lóe lên, khảo đề lập tức hiện ra.

“Nhưng Lâm Tử Sơ là khách, bản tôn không dám tự mình suy tính.

Liền mời bốn người các ngươi cùng tham dự.

Trước mặt các ngươi bây giờ là bốn đề mục về trận pháp, trong thời gian một nén nhang phải hoàn thành.”
Trước mắt bốn người chợt hiện ra một lư hương nhỏ, trong đí cắm một cây hương màu tím nhỏ bằng ngón út, đã được châm lửa, toả ra khói trắng lượn lờ.

Bọn họ không hẹn mà cùng cúi đầu, nhìn về đề mục phía trên.

Bội Nhi ngồi ở bên trái ngoài cùng ‘ di ’ một tiếng, sau khi đọc đề xong, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng xoay đầu, muốn xem đề bài của Bồ Thanh La đang ngồi bên cạnh mình.

Nhưng mà Huyền Anh Tiên Tôn đã sớm bày ra kết giới, bốn người tuy rằng cách nhau không xa, nhưng nếu muốn nhìn bài của người khác thì không thể nhìn ra được.

Bội Nhi một tay chống cằm, buồn rầu mà nói: “Lâm sư huynh, đây là có ý gì a?”
Nàng sở dĩ hỏi như vậy, không phải vì không hiểu được nội dung bài thi.

Mà là……
Mà là này trên tờ giấy này, chỉ vẽ một cái đồ án hình tròn cùng với mấy cái chú văn ít ỏi, nhìn qua đã dễ dàng sáng tỏ.

Mọi người đều biết, trận pháp chia làm bốn cấp bậc ‘ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng ’.

Mà định thân trận pháp này, chính là ‘ hoàng giai ’ trận pháp cơ bản nhất.

Cho dù là đệ tử mới nhập môn mấy ngày, cũng có thể vẽ ra một định thân trận pháp hoàn chỉnh.

Dùng trận pháp này để làm khảo nghiệm, không phải là quá đơn giản rồi sao?
Tất cả mọi người đều đơn giản như vậy, hay chỉ mình nàng?
Bội Nhi do dự một chút, nhưng vẫn cầm lấy bút, bắt đầu vẽ trận.

Bồ Thanh La không chút hoang mang mà giơ lên bài kiểm tra lên, nhìn thoáng qua, bĩu môi, nói: “Lại nữa.

Huyền Anh Tiên Tôn vậy mà cố tình dùng định thân trận.

Thôi, ta đành vẽ một bức, làm lão nhân gia vui vẻ vậy.”
Lâm Tử Sơ rũ mắt nhìn định thân trận pháp trước mặt, khẽ nhíu mày, quay đầu về bên phải.

Nhưng mà bên trái Thiên Tình, giống như nằm mộng ngắm trằn, tất cả đều mơ hồ không rõ ràng.


Thật là không biết, đề của hắn, có đơn giản giống mình hay không.

Lâm Tử Sơ lẳng lặng thở dài, tay phải nâng bút, mực trên giấy như rồng uốn lượn.

Một trận pháp được cấu thành từ khi tu sĩ đặt bút, mượn sức mạnh to lớn của thiên địa thêm vào linh lực trên người tu sĩ.

Ví dụ như định thân trận pháp, mượn chân làm bàn đạp, ổn định thân thể.

Mặc khác cũng có một số trận pháp, có thể tạm thời cường hóa thân thể tu sĩ, được để tăng khả năng công kích hoặc chữa trị như thần thú.

Trận pháp coi trọng sự liền mạch lưu loát.

Các tu sĩ khác nhau vẽ cùng một trận pháp sẽ cho các tác động không giống nhau.

Cái khác đó chính là, nếu Huyền Anh Tiên Tôn vẽ định thân trận pháp, khi đó có kẻ đẩy hắn từ sau lưng.

Nếu muốn cho hắn ngã xuống, thì người đó nhất định phải có sức mạnh bằng linh lực của tất cả ngọn núi ở Chính Ngô Châu.

Còn với nhập môn đệ tử mà nói, cũng là định thân, nhưng người khác chỉ cần dùng sức mạnh bằng trâu rừng đánh vào, liền có thể bị đẩy ngã.

Trận pháp bất tận, công hiệu vô hạn.

Cho dù là trận pháp đơn giản nhất, cũng có thể thi triển ra uy lực kinh thiên.

Dù trận đạo nhìn qua, có lẽ không bằng chiến ý bá đạo của Phượng Chiêu Minh, không bí ẩn bằng đại đạo thời gian.

Nhưng về mức độ phức tạp, tuyệt đối là đại đạo đứng nhất.

Định thân trận pháp tuy rằng đứng hàng ‘ hoàng giai ’, được công nhận là trận pháp đơn giản nhất, nhưng từ một ngòi bút, cũng đã dẫn ra bảy bảy bốn mươi chín ngã rẽ.

Đồ án đơn giản, chú văn đơn giản.

Nhưng khó ở chỗ, là ‘ một nét phải xong’.

Trận này có 49 chỗ chuyển biến, chỉ cần vẽ sai một chỗ, trận pháp liền bị hủy.

Không bị hủy còn tốt, một khi bị phá huỷ, sẽ có sức mạnh ngang với linh lực dùng để vẽ trận, bắn ngược lại thân thể tu sĩ.

Nếu không cẩn thận, vễ sai phù chú, không những làm tu sĩ bị phản phệ.

Thậm chí còn có trận đạo khiến tu sĩ mất mạng.

Bởi vậy, ba người tuy biết định thân trận pháp đơn giản, nhưng khi cầm bút lên, vẫn rất nghiêm túc, cẩn thận vẽ bùa.

Cùng lúc đó, Thiên Tình cầm trang giấy trong tay, lại chậm chạp không viết.

Bởi vì đề bài của hắn cùng với ba người còn lại hoàn toàn không giống nhau.

Đập vào mắt hắn là đồ án hình vuông.

Trong đó, có dày đặc các chú văn.

Mỗi một chú văn, lại bao gồm hàng nghìn chú tự.

Liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta đau đầu hoa mắt.

Sơ lược nhìn qua phỏng chừng, trận pháp này chỉ sợ có đến hàng ngàn ngã rẽ.

Trận pháp càng phức tạp, thì linh lực ẩn chứa trong tu sĩ càng nồng đậm.

Một khi đặt ngòi bút xuống, nếu vẽ sai một chỗ, sức phản phệ đối với tu sĩ Trúc Cơ như Thiên Tình có thể nói là quá lớn.

Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, hắn đã nhận ra.

Đây chính là trận pháp do chính phụ thân hắn Đông Côn Tiên chủ sáng tạo ra thiên giai.

—— Dẫn Long trận.

“ Huyền Anh Tiên Tôn này, quả nhiên không có ý tốt……” Thiên Tình nheo đôi mắt lại, dừng một chút, lại lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không, chỉ sợ hắn cảm thấy chơi rất vui thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.