Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 81





Không khí dường như ngưng đọng lại.

Tiếng rồng ngâm trầm thấy còn quanh quẩn xung quanh, bụi bay lơ lửng trong không trung cực kỳ chậm chạp.

Hai dải máu từ mũi Phục Long phóng ra, giống như huyết sắc cầu vồng, từng giọt máu tròn trịa rơi xuống.

—— tí tách.

Phượng Chiêu Minh rùng mình, theo bản năng che ở trước mặt Thiên Tình.

Đúng lúc này, đôi mắt đang nheo lại của Phục Long thình lình mở ra, lộ ra con ngươi dữ tợn dưới tơ máu trải rộng.

Tròng mắt chuyển động một lúc, sau đó rơi xuống Thiên Tình.

Cổ họng nó bị kích thích, phát ra một tiếng kêu cực kỳ phẫn nộ, không thể ngăn chặn lại cơn rống giận trong lòng.

Nó mở to cái mồm đỏ như máu ra, những chiếc ra dày đặc nhọn hoắt cứ thế xuất hiện trước mắt.

Rống!
Trong phút chốc, phong vân biến sắc.

Chỉ thấy, một cái đuôi dài của Ngân long đong đưa tạo thành cơn lốc.

Tứ chi nó cường tráng, dùng hết sức giẫm, lực đạo tựa hồ có thể đánh rách cả không khí, nhanh chóng đem thân rồng đẩy về trước.

Rồng này giống như thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, hung ác bá đạo, tấn công tới Thiên Tình.

Phượng Chiêu Minh trở tay nắm lấy cánh tay Thiên Tình, kéo hắn chạy về phía ngược lại muốn chạy đi.


Phục Long này, tuy là thần thú từ thiên địa sinh ra, dù chưa trưởng thành nhưng thân hình đã thật lớn, trên thực tế so với Phục Long trưởng thành còn kém xa.

Lấy tuổi trước mắt của nó, chưa thể địch lại Phượng Chiêu Minh.

Phượng Chiêu Minh sở dĩ kéo Thiên Tình đi, cũng không phải vì chạy trốn, chỉ là muốn né tránh trận công kích lôi đình của Phục Long.

Liền thấy hồng bạch đại bào tu sĩ này đứng bên cạnh Thiên Tình, nói: “Thiên Tình, lúc trước muốn ngươi cùng Phục Long khuynh tâm câu thông, sao ngươi không nghe lọt? Không cần ngươi một lần liền thuần phục nó, chỉ cần tận lực không trở mặt.”
Thiên Tình: “Hừ.”
Phượng Chiêu Minh nhìn hắn một cái, nói: “Chờ lát nữa vi sư thả ngươi xuống dưới, nhớ kỹ, khuynh tâm là lấy lễ đối đãi.

Ngươi nên khống chế cho tốt cảm xúc của mình.”
Nói xong, Phượng Chiêu Minh quyết đoán buông cánh tay Thiên Tình ra, thuấn di dịch ra một bên.

Thiên Tình xoay người về phía sau, hít một hơi thật sâu, rồi mới quay đầu nhìn lại.

Ngân Long giương nanh múa vuốt bay đến phía hắn, ánh mắt hung ác, tựa như muốn lột da rút xương Thiên Tình.

Thiên Tình khẽ nhướng mày trái, cực kỳ miễn cưỡng tiến lên một bước, đôi tay nâng lên, ôm quyền chắp tay thi lễ, nói: “Dừng lại, dừng lại, vừa rồi là do ta không tốt……”
Trong nháy mắt, ngân long đã bay đến trước mặt Thiên Tình, nó dữ tợn mà mở to mồm ra, muốn cắn nát đầu Thiên Tình.

Thiên Tình ánh mắt hiện lên một tia ngoan lệ, đầu cúi xuống tránh, đồng thời hai chân lộn lên, cả người hiện ra tư ra đứng chổng ngược.

Đùi phải căng lên, mạnh mẽ hạ xuống, dường như muốn đập vào đỉnh đầu Phục Long.

Phục Long duỗi thẳng cổ, né tránh công kích củaThiên Tình, đồng thời những chiếc vảy ở miệng mấp máy, một áp lực từ hơi thở nằm sâu trong cổ họng Phục Long phun ra, giống như lợi kiếm hướng vào Thiên Tình.

Phượng Chiêu Minh đứng ở một bên lặng lẽ than nhẹ, tay phải hắn giơ lên, có một tầng kết giới trong suốt xuất hiện giữa Thiên Tình và Phục Long.

Phục Long vốn đang há mồm hung ác tiến tới, bỗng nhiên gặm phải bức tường vô hình này khiến kế giới màng kịch liệt rung động.


Nó giận cực mà lên khiến kết giới chấn động, tạo nên gợn sóng.

“Dẫn Long trận,” đôi tay Phượng Chiêu Minh niết quyết, y phục theo gió đong đưa, trong miệng nói: “Tán trận.”
Lập tức thân hình Phục Long liền trở nên trong suốt, dần dần thu nhỏ lại.

Nó dường như còn có điều không cam lòng, liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản, nhắm mắt lại.

Không bao lâu, thân ảnh Ngân Long liền hóa nhỏ bằng ngón tay, lùi về giữa trán Thiên Tình.

Vốn là một ngọn núi giống như tiên cảnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủn liền hoàn toàn thay đổi.

Tiên hoa linh trúc cung quanh bị thổi đến ngã trái ngã phải, mặt đất cũng trở nên gồ ghề lồi lõm.

Hai sư đồ đối mặt nha, nhất thời không biết phải nói gì.

Thiên Tình phá vỡ yên tĩnh trước, hắn nâng tay lên, gối ra đầu sau, ra vẻ nhàn nhã, một hồi lâu, mới nói:
“Phục Long này thật đáng giận, không nói hai lời liền phản chủ.”
Phượng Chiêu Minh nói: “Ngươi chưa thuần phục được nó, nói gì đến phản ‘ chủ ’?”
“Khi ta còn bé nó đã ở nhờ ở giữa trán ta khiến ta luôn đau đầu, cho tới bây giờ, ta vẫn cung cấp chỗ ở cho nó, mà nó còn không biết tốt xấu, chẳng lẽ lang nói sai sao?” tay phải Thiên Tình sờ đến A Mao đang tránh ở trong cổ áo.

Tuy rằng A Mao là linh thú, nhưng chung quy không thể thắng được uy thế của Phục Long, mới vừa rồi khi Thiên Tình cùng Phục Long quyết chiến, A Mao chỉ có thể rút trong cổ của chủ nhân.

Đến khi Thiên Tình chạm vào, nó mới chậm rãi bò lên mu bàn tay chủ nhân.

“Vẫn là A Mao ngoan nhất.” Thiên Tình dừng một chút, không nghiêm túc hỏi: “Ta với Phục Long thực sự không hợp ý, gặp mặt liền muốn đánh.

Sư tôn, phải làm như thế nào?”

“……”
Phượng Chiêu Minh đã ở cùng Thiên Tình mười năm, cũng phần nào hiểu được tính nết của hắn.

Dù tướng mạo hắn rất giống Đông Côn Tiên chủ, nhưng nửa điểm ôn nhuận của phụ thân cũng không di truyền được, tính cách hơn phân nửa giống mẫu thân Lam Thu Quế tiên tử, kiệt ngạo khó thuần, chỉ có thể thuận không thể nghịch.

Mà Phục Long cũng hung thú cường hãn ương ngạnh, hai bên tính tình hệt nhau khi va chạm vào, liền không giống dự đoán của Phượng Chiêu Minh có thể hòa hoãn.

Nghĩ đến đây, Phượng Chiêu Minh mở miệng muốn nói, nhưng chợt thấy ngoài phong tiên đồng Thanh Phong truyền đến một bức thư.

Giấy bức thư nhẹ nhàng bay đến bên cạnh tiên quân.

Phượng Chiêu Minh duỗi tay niết thẳng giấy viết thư, mang theo thần thức tiến đến.

Trên giấy chỉ có mấy chữ ít ỏi, nói:
Bồ Nhạc tông Bách Nhẫn tông chủ tới chơi, đã đến chín khúc Bát Quan, cần tiên quân xuống núi nghênh đón, đây là thông tri trước.

Y phục Phượng Chiêu Minh chấn động, nhìn ra ngoài vừa đi vừa nói:
“Hôm nay đến đây, Thiên Tình trở về đi.”
Thiên Tình buông đôi tay gối sau đầu, đồng ý.

Trong lòng thầm nghĩ, sư tôn vội vàng như vậy, ắ là có khách quý đến thăm.

Lung Ngọc tiên tử chân trước mới rời đi, chân sau liền có người tới, lại không biết là ai.

Thiên Tình mới ra khỏi Nhương Tà Các, chợt thấy có một phong thư khác bay đến trước mặt mình.

“Đây là truyền tin của Sương Diệp.

Hả? Lâm Tử Sơ vậy mà thực sự trở về một chuyến, rồi cầm đồ vật đến trước điện chờ ta, lúc này còn chưa trở về sao?”
Kình Thiên Chi Trụ, Vọng Tình phong.

Có một bạch y nam tu đứng thẳng ngoài điện.

Khuôn mặt nam tử này trắng nõn, ánh mắt cô độc, lẳng lặng chờ đợi ai đó

Sương Diệp nói: “Lâm Tử Sơ đạo hữu, đã nói với ngươi, tiểu công gia đang tu hành cùng Phượng Tiên Quân, chỉ sợ rất lâu mới trở về.

Ngươi hà tất gì phải ở đây khổ sở chờ đợi? Khi tiểu công gia trở về, ta lập tức thông tri cho ngươi, mời ngươi đi về trước đi.”
Lâm Tử Sơ vẫy vẫy tay, nói: “Ta có thể chờ ở đây, ngươi không cần để ý tới ta.”
“Này…… Hôm nay cũng trễ quá.” Sương Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không ta lập tữc truyền tin cho công gia, hỏi hắn có thể cho phép ngươi vào điện hay không, tiện thể uống một chén trà.”
“Không cần, không cần.” Lâm Tử Sơ vội nói: “ Việc tu hành của Thiên Tình quan trọng hơn.

Ta chỉ là rảnh rỗi không có gì làm không muốn ngồi ngốc ở Học Tẩm phong nên mới cầm thịt bò, rượu trái cây, đến đây chờ đợi.

Không cần vì chuyện nhỏ này của ta mà để hắn bận lòng.”
Nghe xong lời này, hảo cảm mà Sương Diệp dành cho Lâm Tử Sơ tức khắc tăng nhiều rất nhiều, hắn hơi mỉm cười, cầm giấy viết thư, đánh vài pháp quyết lên đó, giấy viết thư tức khắc biến thành ngọn lửa, lặng yên bay về phía Nhương Tà Các.

Không bao lâu, Thiên Tình liền hồi âm lại:
“Để Lâm Tử Sơ vào, giúp ta châm trà mời y.”
Được Thiên Tình cho phép, Sương Diệp cùng sân hoa tự nhiên nghênh hắn vào cửa.

Sương Diệp nói: “Lâm đ*o hữu, thỉnh dùng trà.”
Một chén trà có màu đỏ được đưa đến trước mặt Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ hơi gật đầu, nói: “Đa tạ đạo hữu.”
Sương Diệp cười nói: “Cũng coi như ngươi may mắn, hôm nay Bách Nhẫn tông chủ đến bái phỏng, chờ một lát, tiểu công gia liền quay về, miễn cho Lâm đ*o hữu khổ sở chờ đợi.”
Lâm Tử Sơ dừng một chút, trong lòng nghĩ, đó là ai, người từ phương nào đến? Đều không quan trọng.

Chỉ cần có thể nhìn thấy A Tình, chờ bao lâu cũng không có gì đáng kể.

Nhưng mà tưởng tượng có thể nhìn thấy hắn trên lưng ngựa, tim Lâm Tử Sơ vẫn không thể kiềm chế mà đập nhanh hơn một chút, y hít vào thật sau, nhưng chẳng thể áp xuống khát vọng trong lòng, nhịn không được mở miệng hỏi:
“Thiên Tình đại khái khi nào có thể……”
Lời còn chưa dứt, một cổ không khí khô nóng bỗng nhiên từ ngoài thổi vào trong điện, một giọng nam sảng khoái cười nói:
“Lâm Tử Sơ, ngươi nhìn qua tĩnh lặng tựa ngọc, khoing ngờ cũng có một mặt nôn nóng như vậy.

Sao rồi, có mang rượu trái cây đến không?”
Nghe được thanh âm này, Lâm Tử Sơ nhất thời từ trên ghế đứng lên, nói: “Ta……”
Không biết vì, giọng y lại có chút khàn khàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.