Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 82





“Tiểu công gia.”
Sương Diệp, Sân Hoa trên mặt lộ vẻ vui mừng, đồng thời hành lễ.

Thiên Tình lược giơ tay, nói: “Hai người lui xuống đi, nơi này không cần chiêu đãi.”
Nói xong, xốc lên vạt áo, ngồi ở bên cạnh Lâm Tử Sơ.

Thấy trước mặt là chén rượu có hơi nước trắng xoá bay lên, rượu trong ly đẫm màu xanh lục trong veo.

Thiên Tình mỉm cười giơ chén rượu, đặt đến bên môi khẽ lắc nhẹ.

Một hương vị trái cây trái cây chảy vào cổ họng, đọng lại cùng mùi rượu êm dịu, quanh quẩn nơi chóp mũi Thiên Tình.

Hắn nhắm mắt thưởng thứ, không để ý liền đem rượu rượu trong chén một hơi uống cạn sạch.

Ban đầu, hương rượu chua xót khiến người nhịn không được nhíu mày, nhưng khi đã vào miệng, sanh khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của tu sĩ, vị cay đắng đó rất nhanh liền lui đi, chỉ còn lại dư vị ngọt lành như mật.

“Ân?” Thiên Tình một mạch đem rượu nhốt đến xuống bụng, ngạc nhiên nói: “Đây là rượu gì? Ta chưa từng uống qua.”
Lâm Tử Sơ tay phải giơ lên, hóa ra một cái vò rượu nhỏ hình tròn, y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ly rượu của Thiên Tình, một lát sau, mới nói: “…… Có một loại cây, sinh trưởng trên vách núi ở đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ.

Trong vách núi có đầm lầy muỗi vương, ngoài vách núi, có hung điểu vờn quanh.

Tu sĩ khó có thể lại gần, nên loại quả này được gọi là ‘ Bất Khả Hướng Nhĩ ’, ý là không thể đến gần.”
Thiên Tình thấp giọng ‘ nga ’ một tiếng “Bất Khả Hướng Nhĩ hàng năm sinh trưởng ở chướng khí mịt mùi, hiếm thấy ánh mặt trời.” Lâm Tử Sơ nói: “Nhưng mà cây này, kỳ thật rất ưa sáng……, một khi cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời, thân cây Bất Khả Hướng Nhĩ liền mọc ra quả.


Quả mọng khi bị nứt, nước chảy xuôi theo thân cây, từ đó giúp mỗi phân, mỗi tấc của cây đều có thể phản chiếu lại ánh sáng Mặt Trời để hấp thụ.”
Thiên Tình gật đầu, nói: “Đây là lần đầu ta nghe nói.”
“Ta cũng là nghe sư phụ nói thôi.” Lâm Tử Sơ tự mình rót một chén rượu, đưa tới trước mặt nhưng lại không uống, y nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên nghe đến loại quả này, ta liền nghĩ…… Nhất định phải dùng nó ủ rượu, để ngày sau thưởng thức, nhắc nhở chính mình.”
“Nhắc nhở?”
“Đúng vậy,” Lâm Tử Sơ cầm chén rượu lên, nhìn chất lỏng xanh biếc trong chén, biểu tình phức tạp, chớp mắt thoáng hiện tia y do dự, giương mắt nhìn về phía Thiên Tình, nói: “Nhắc nhở chính mình, ‘ Bất Khả Hướng Nhĩ ’.”
“Thật cổ quái, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì.” Thiên Tình cười nói: “Thì ra rượu này là do ngươi ủ, trách không lúc trước ta chưa từng thưởng thức qua.

Ân, tư vị không tính là hảo hạng, nhưng mà thắng ở chỗ khi, rất là thú vị.”
Lâm Tử Sơ nói: “Nhiệt độ của Viêm nhị hạc nóng rực có thể so với mặt trời, trong đan điền Thiên Tình ngươi cất giữ tiên thú cực nóng, uống loại rượu này sẽ kích phát bản năng hướng về mặt trời của ‘ Bất Khả Hướng Nhĩ ’, bởi vậy mới có thể nếm ra vị ngọt.”
Thiên Tình nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ đổi thành Lâm Tử Sơ uống, chỉ có thể nếm được vị cay vị đắng? Hắn không khỏi mở miệng hỏi.

Lâm Tử Sơ gật đầu, nói: “Rượu này tuy rằng khó nuốt, bất quá nồng độ cực cao, chú ý đừng uống say.”
“Phải không, lại không biết trái cây ủ rượu này uống say sẽ có tác dụng gì.” Thiên Tình cười lộ ra hàm răng trắng: “Lâm Tử Sơ nổi tiếng thiên hạ, không bằng cùng ta đánh cược?”
Lâm Tử Sơ ngẩn ra, chắp tay nói: “Không dám, không biết Thiên Tình muốn đánh đánh cược cái gì?”
“Đánh cược ta uống được bao nhiêu chén rượu chả ngươi, mới có thể uống say.”
Lâm Tử Sơ thấy ánh mắt Thiên Tình sáng ngời, nóng lòng muốn thử, không đành lòng phật hắn ý, thuận thế hỏi: “Thiên Tình đánh cược gì?”
“Ta đánh cược uống hết một vò này, mới có thể say.” Thiên Tình hỏi: “Ngươi thì?”
Lâm Tử Sơ giơ chén rượu lên, nói: “Mười chén.”
Thiên Tình cười nói: “Đừng khinh ta, coi chừng ngươi thua đến quần lót cũng không còn.”
Lâm Tử Sơ mỉm cười, hỏi: “Một khi đã như vậy, chúng ta dùng vật gì để cược đây?”
“Phải là vật có giá trị……” Thiên Tình nghĩ nghĩ, ở trong tay áo Càn Khôn sờ soạng một phen, lấy ra một chiếc chìa khóa.


Chìa khóa nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng nằm yên lặng trong tay Thiên Tình, có loại uyên đình nhạc trì* trầm ổn đơn độc, khiến người vừa thấy liền không dám khinh thường.

* Uyên đình nhạc trì (渊渟岳峙): "uyên đình" là nước sâu, trỏ sự kín đáo, sâu sắc; "nhạc trì" nghĩa núi cao sừng sững, trỏ sự cao lớn, phi phàm.

“Đây là chìa khóa của Tiên Kiếm lâu,” Thiên Tình nói: "Thêm máu của ta nữa, là có thể mở ra Tiên Kiếm lâu, lấy kiếm phôi của ‘ Thái Phục Khước Viêm ’ đi.

Tiên kiếm này đảm bảo giá trị, không có làm nhục thân phận Thiếu trang chủ phải không?”
Lâm Tử Sơ biến sắc, lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Trăm triệu lần không thể, Tiểu Tiên Chủ, Thái Phục Khước Viêm tiên kiếm trân quý vô cùng, làm sao có dùng để đánh đổi?”
Thiên Tình nói: “Nếu ta không thua, thì dùng tiên kiếm hay ngọn cỏ ven đường đánh cược, có gì khác nhau? Ta lấy cái gì để cược là chuyện của ta, Thiếu trang chủ, ngươi chỉ cần nghĩ cho kỹ, bản thân nên dùng gì để cược là được.”
“……” Lâm Tử Sơ cúi đầu khẽ lắc, thở dài: “Ta đây đành phải lấy tính mạng thân gia ra cược, mới không bôi nhọ thân phận Thiên Tình.”
Thiên Tình cười to, thật mạnh đặt chìa khóa trên bàn, nói: “Ngươi người này, thế mà thật thú vị.

Tới, để ta cho ngươi xem, cái gì gọi là tửu lượng tựa sông biển.”
Không biết qua bao lâu.

Thiên Tình nâng mí mắt đã muốn rũ xuống lên, nỗ lực đưa tay phải về phía trước, muốn chạm vào mặt trước trong chén rượu.

Đây là ly cuối cùng của vò rượu này rồi, dù cánh tay không chịu nghe theo khống chế của hắn, nhưng Thiên Tình vẫn là cố gắng duỗi cổ, dùng môi chạm vào mép chén rượu.

Nhưng môi còn chưa chạm tới, hắn đã gục trên bàn, nhắm mắt lại, đã ngủ.

“Thiên Tình?” Miệng đầy chua xót, Lâm Tử Sơ cũng uống khá nhiều khiến đầu đau muốn nứt ra, y nghe được ‘ đông ’ một tiếng, quay đầu liền thấy Thiên Tình đã ghé vào bàn, hỏi: “Ngươi ngủ rồi sao?”

Không có câu trả lời.

“Không nên ở chỗ này,” Lâm Tử Sơ nói: “Ta…… Ôm ngươi lên giường, được không?”
Hồi đáp y, chỉ là tiếng hít thở trầm ổn của Thiên Tình.

Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng ngươi đồng ý.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Lâm Tử Sơ cực kỳ thanh tỉnh.

Nhưng rất mau lại trở nên mông lung.

Y lay người Thiên Tình, chỉ đỡ một cánh tay hắn, cuối cùng cũng khống ít công phu, đem người đặt lên giường.

Bởi vì quá mệt mỏi, Lâm Tử Sơ cũng khuỵ gối cạnh giường Thiên Tình, tựa đầu vào mép giường.

Gương mặt Thiên Tình cứ thế mà xuất hiện trước mắt mình.

Lâm Tử Sơ cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy.

Đã bao lâu rồi…… Bao lâu rồi chưa thấy được bộ dáng ngủ của người này?
“A Tình.”
Hốc mắt Lâm Tử Sơ bỗng nhiên nóng lên, y vội vàng rút tay về, dùng tay đè lên đôi mắt.

“A Tình.” thanh âm Lâm Tử Sơ dồn nén đến cực nhỏ, lẩm bẩm nói: “Không thể tới gần thì đã làm sao? Một khi cảm nhận được ánh mặt trời…… Làm sao có thể chịu đựng không tới gần? Đó là bản năng của ta……”
Y nhịn không được nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc Thiên Tình qua tai.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……”
Ngón tay sượt nhẹ qua da Thiên Tình, rồi ủ rũ hạ xuống đầu gối, bỗng nhiên mơ màng buồn ngủ.


Ngay cả Lâm Tử Sơ cũng không phát hiện, Cương Mão cháy đen được Thiên Tình giấu bên gối, thoáng hiện sắc xanh mỏng manh.

Một con nhện lớn ghé vào bả vai Thiên Tình, tựa hồ cảm nhận được điều gì đó.

Tám chân của thay phiên, bò đến gối Thiên Tìn, sau khi nhìn trong chốc lát, lại chạy nhảy lên đầu chủ nhân, dùng sức kéo tóc Thiên Tình.

“Còn có…… một chén cuối cùng.…” Thiên Tình nhíu mày, tay phải nâng lên, giãy giụa nói: “…… Nhất định phải…… Uống hết a!”
A Mao chạy đến vai Thiên Tình, nhảy tới nhảy lui, chi chi gọi bậy.

Thanh âm cực lớn, khiến Lâm Tử Sơ cũng phải đỡ trán ngồi dậy.

Thiên Tình đầu váng hoa mắt muốn nôn mửa mà mở mắt ra, sửng sốt trong chốc lát, mới bắt lấy A Mao đang lộn xộn, nghiêm thanh hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn giơ khuỷu tay căng người ra, bỗng nhiên bị cái gì đó thu hút, cả Thiên Tình cả người giống như bị định trụ lại, hai mắt vốn đang nheo lại, chậm rãi mở bừng ra.

Tựa hồ cảm nhận được Thiên Tình có điểm khác thường, Lâm Tử Sơ ngẩng đầu lên.

Liền thấy Thiên Tình đang nhìn về phía ngón tay của mình.

Lâm Tử Sơ thuận thế nhìn thôi, thì ra ngón tay của mình vừa chạm vào khối Cương Mão vỡ vụn kia, mà trên Cương Mão thượng, đang thấp thoáng hàn quang mỏng manh.

Thiên Tình không còn một tia men say.

Ánh mắt đen đến dọa người, bình tĩnh nhìn Lâm Tử Sơ, Thiên Tình nhẹ giọng hỏi:
“…… Ngươi đã làm gì, Cương Mão của ta?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.