Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 92





Núi đá rung chuyển, bụi bặm mịt mù.

Sư đồ hai người đến trận này cực kỳ kịch liệt, quả thực không giống như luận bàn, từng chiêu bọn họ tung ra đều rấy hung mãnh tựa như muốn nhất chiêu đánh bại đối phương.

Dù Phượng Chiêu Minh đã hạ thấp tu vi để đọ sức cùng Thiên Tình, nhưng mà chiến thuật của hắn thật sự tinh diệu hơn Thiên Tình rất nhiều, đó chính là khoảng cách kinh nghiệm chiến đấu 900 năm của hai người.

Thiên Tình dần dần không chịu đựng được nữa.

Hắn tay càng ngày càng nặng, muốn thở dốc cũng thực gian nan, hắn cơ hồ không thể tiếp tục tấn công về phía trước, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.

Xung quanh Cửu Vấn Tiên Kiếm vẫn cuồn cuộn vầng sáng linh lực, giống như một thanh kiếm nhỏ sắc bén, cứa vào da Thiên Tình khiến hắn đau đớn.

"Thiên Tình, có chuyện phải nói cho ngươi nghe."
So với Thiên Tình đang liều mạng, Phượng Chiêu Minh có vẻ phá lệ bình tĩnh, hắn thành thạo chắn, thứ, phách, trảm, còn rảnh rỗi muốn nói chuyện.

Chỉ nghe hắn nói: "Hôm qua nghe Tiên Tôn nhận được tin tức, trong Đống Sâm Hoang Nguyên hiện tại có hai tiên đạo truyền thừa.

Đây là nơi giao nhau của bốn châu, nguy hiểm tứ phía, ngươi có muốn đi không?"
"Cái gì?" trong mắt Thiên Tình có ánh sáng chợt lóe qua, rất nhanh, hắn liền nói: "Muốn đi."
Phượng Chiêu Minh lắc đầu, nói: "Không được."
Thiên Tình hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi còn nhỏ, chưa có năng lực tự vệ."
"Nhưng lúc trước ta đã đọc nội dung nhiệm vụ như thế này của tông môn, trên đó viết, tu sĩ có thể tiến vào Đống Sâm Hoang Nguyên, không xét tuổi tác, chỉ xét tu vi.

Chỉ cần tu vi dưới Kim Đan, đều có thể đến đó."
Phượng Chiêu Minh kiên trì nói: "Không được."
Hắn cũng không nhiều lời tranh luận với Thiên Tình, chỉ là kiếm vũ trong tay ra chiêu càng mạnh.

Âm thanh nhẹ nhàng từ tiên kiếm phát ra tựa như tiếng kêu của giao long.

Nhưng khi mạnh mẽ lại như mưa lớn gió dền.

Thiên Tình chỉ hừ một tiếng, căn bản không tìm được cơ hội lớn tiếng kháng nghị.

Trên thực tế, lúc này, tìm được thời gian để thở dốc cũng tốn không ít công phu.

Thực mau, Thái Phục Khước Viêm tiên kiếm trong tay Thiên Tình lung lay, dường như tùy thời đều có thể rơi khỏi tay chủ nhân, lập tức liền bị Phượng Chiêu Minh đánh rớt trên mặt đất.

Thái Phục Khước Viêm này là do một vị tu sĩ họ Trần của Khai Nguyên Kiếm Tông dùng cường sắt mài mịn, trọng lượng tựa ngàn quân, thân thể phàm thai tuyệt đối không thể cầm lên được, dù có là tu sĩ Trúc Cơ có cầm thanh kiếm này, cũng thập phần khó khăn.

Mà Thiên Tình lại có thể sử dụng thanh kiếm này kháng lại thế công của Phượng Chiêu Minh, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng đủ để kiêu ngạo.

Chẳng sợ giây tiếp theo Thiên Tình không thể nắm vững, đem bội kiếm của mình đánh rơi, cũng sẽ không có ai dám nghị luận hắn.

Rốt cuộc thì thanh kiếm này hiện tại đối với Thiên Tình vẫn qúa nặng.

Tiên kiếm có trọng lượng như vậy ở Chính Ngô Châu đều rất hiếm thấy.

Nhưng mà Thiên Tình không hề buông tay.

Mỗi lần xuất kiếm giống như rút đi toàn bộ sức lực của hắn hắn.

Đến lúc sau, thanh âm thở dốc của Thiên Tình càng trở nên thô nặng dị thường, khi hắn thở dốc, ngực sẽ kịch liệt phập phồng, từ trong cổ họng phát ra tiếng hí thở khàn khàn.

Khiến Phượng Chiêu Minh cũng nhịn không được khuyên nhủ:
"Thiên Tình, buông tay đi."
Thiên Tình dường như không nghe thấy.

Đúng lúc này, tay hắn hắn tựa hồ đã chịu một lực quá lớn, khiến cho nó bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, suýt nữa ném kiếm đi.

Thiên Tình vội vàng nâng tay trái lên, dùng cả hai tay cầm kiếm.

Tư thế dùng cả hai tay cầm kiếm này, khiến hắn càng thêm mỏi mệt, vẻ kiệt sức đã hiện ra rất rõ ràng.

Phượng Chiêu Minh nhíu mày, dần dần thả chậm lại thế công.

Lúc này Thiên Tình mới thở hổn hển mở miệng, nói: "Người khác có thể đi, vì sao chỉ mình ta không thể?"
"Đống Sâm Hoang Nguyên nguy hiểm như vậy, ở nơi đó, thắng thua không giống như luận võ đơn giản ở tiên tông."
"Ta sẽ không thua!"
"Nhân ngoại hữu nhân, làm sao biết chắc chắn sẽ không." Tay phải Phượng Chiêu Minh nhẹ nhàng vung lên, khiến túi Càn Khôn trong tay phải Thiên Tình vang lên tiếng vỡ nát.

Trong túi có các loại phù chú, linh thạch, Bảo Khí rơi tán loạn trên mặt đất, những mảnh vỡ lại lần nữa nẩy lên giữa không trung, mà người Thiên Tình dường như cũng lắc lư theo.

Hai mắt Thiên Tình đột nhiên nhìn về phía trước, gân xanh trên cổ bạo khởi, nói: "Ta nhất định sẽ không thua!"
Phượng Chiêu Minh biểu tình nghiêm trọng, nói: "Nếu gặp phải sinh tử đại địch, đến cơ hội cầu cứu cũng không có."
Ánh mắt Thiên Tình sắc bén, nói: "Ta có năng lực tự bảo vệ mình, không cần cầu cứu kẻ khác."
"Một khi......"
Thiên Tình chém đinh chặt sắt mà đánh gãy: "Không có một khi !"
Lời nói tuy rằng kiên định, nhưng thanh âm lại có chút run rẩy.

Bởi vì hắn thực sự rất mệt.

Tay phải đau nhức vô cùng, bả vai dường như không còn là của chính mình nữa.

Thiên Tình thoáng cảm thấy......!không lâu nữa đâu chính mình sẽ không còn sức nâng đỡ được trọng lượng của tiên kiếm Thái Phục Khước Viêm nữa.

Phượng Chiêu Minh nhíu mày, nói: "Tu vi ngươi không cao, cứ như vậy mà đi, cơ hội đoạt được truyền thừa rất xa vời."
Thế công lại thả chậm đi rất nhiều.

Thiên Tình nói: "Vậy càng phải thử một lần."
"Ngươi chưa kết Đạo Chủng, đi đến đó cũng là lãng phí thời gian, chậm trễ tu hành."
"Không đi thử, thì làm sao biết?"
Phượng Chiêu Minh than nhẹ một tiếng, không biết phải dạy dỗ như thế nào, dứt khoát ngậm miệng không nói.


Chỉ là thế công đã thả đến cực chậm.

Hắn biết, dù chính mình không tiếp tục tấn công nữa, thì rất nhanh Thiên Tình cũng sẽ kiệt sức.

Thanh kiếm kia quá nặng, hiện tại Thiên Tình chưa thể nắm chắc được.

Lúc sau, tay phải Phượng Chiêu Minh đưa mũi kiếm chỉ xuống đất, lui về phía sau mấy chục bước, không hề nhúc nhích.

Chỉ thấy cổ tay áo bên phải của Thiên Tình bị xé rách, giữa trán mồ hôi trải rộng, bết lại với nhau.

Đôi tay hắn gần như bị gãy, máu chảy ào ạt, trên khóe miệng cũng có vết máu chưa khô.

Dù bị thương không nghiêm trọng nhưng chắc chắn đây là lần thỉnh giáo chật vật nhất ở Trấn Uế phong của Thiên Tình.

Thân thể hắn lung lay.

Thái Phục Khước Viêm quá nặng, cầm thanh kiếm này, khiến Thiên Tình cơ hồ muốn đứng thẳng cũng không xong.

Nhưng mà......!Đây chính là bội kiếm của hắn!
Nếu đến cả Thiên Tình cũng không cầm nổi, thì còn có ai có thể làm được đây.

Nếu Thiên Tình không thể cầm được, vậy hắn làm sao xứng đáng có được tiên kiếm này?
Toàn thân Thiên Tình run rẩy nhưng chiến ý trong nội tâm giống như nước sôi ngập trời đang phun lên.

Hắn ngửa đầu hét to một tiếng, giống như dã thú quanh quẩn trong thiên địa.

Thanh âm này, tràn ngập ý không thỏa hiệp.

Máu đông cứng tay phải của hắn, rốt cuộc cũng không cách nào phủ nhận trọng lực này.

Chỉ nghe được tiếng sắt mịn cọ xát với lòng bàn tay, tiên kiếm Thái Phục Khước Viêm chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Mắt thấy kiếm này liền phải từ trong tay Thiên Tình rơi ra.

Đúng lúc này, có vô số tơ nhện dẻo dai, bỗng nhiên từ vai hắn rơi xuống, chặt chẽ bao lấy tiên kiếm trong tay Thiên Tình.

A Mao cảm nhận được Thiên Tình không cam lòng, vội phun tơ, đem kiếm này cột vào tay Thiên Tình.

Nhưng mà Thiên Tình rốt cuộc cũng không chịu nổi, hắn đem kiếm này đâm mạnh vào mặt đất.

Vốn định lấy đất làm bệ đỡ, nhưng lại nghe được một tiếng vang trơn trượt, đao kiếm sắc bén đã dễ dàng đâm thủng bạch thạch.

Thân thể Thiên Tình ngã về trước, mồ hôi tí tách rơi xuống, hắn mệt đến nỗi đầu váng mắt hoa, lảo đảo về phía trước một chút, quỳ một gối trên mặt đất.

Thiên Tình nỗ lực bình phục, há to miệng thở dốc.

Tay phải nắm lấy chuôi kiếm tiên kiếm Thái Phục Khước Viêm.

Phượng Chiêu Minh nhìn Thiên Tình, dừng một chút, vừa muốn nói chuyện.

Chợt thấy tay phải Thiên Tình dùng sức nâng lên.

Tiên kiếm vốn nằm sâu trong bạch thạch, thiếu chút nữa đã được Thiên Tình rút lên.

Mặt Trời chiếu vào thân kiếm, phát ra ánh sáng loá mắt.

Thiên Tình nói: "Tiếp tục."
Phượng Chiêu Minh lắc đầu, dùng một ngón tay phải, chặt đứt tơ nhện buộc cổ tay Thiên Tình với Thái Phục Khước Viêm.

Khi tiên kiếm chuẩn bị rơi xuống, bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, rồi đến gần Thiên Tình.

Phượng Chiêu Minh nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không thể tìm thấy đại đạo của bản thân, thì tuyệt đối không có khả năng thắng được Cửu Vấn bằng nhất chiêu."
Hô hấp Thiên Tình dồn dập, trong lòng bị cảm xúc nôn nóng quấn quanh.

Hắn thể chất đặc thù, tư chất siêu việt, sau khi leo lên Kình Thiên Chi Trụ, Thiên Tình lấy tốc độ cực nhanh để trở thành tu sĩ Trúc Cơ đỉnh kỳ.

Nhưng mà tu vi cứ dừng lại tại đây, hồi lâu cũng không thể đột phá Kim Đan.

Đạo Chủng......!Đạo Chủng......!Đến tột cùng Đạo Chủng là như thế nào!
Phượng Chiêu Minh thấy Thiên Tình biểu tình phức tạp, lặng lẽ mà thở dài, phất tay áo.

Có một túi gấm hoả hồng sắc tản ra tiên khí, dừng ở trước mặt Thiên Tình.

Túi gấm tự động mở ra, dừng ở không trung, đem bảo kiếm, linh thạch,..

của Thiên Tình, toàn bộ cất vào trong đó.

"Nếu ngươi khăng khăng muốn đi, đến Đống Sâm Hoang Nguyên, thì mở túi gấm này ra, có thể bảo vệ ngươi đi chuyến này bình an." Phượng Chiêu Minh lẳng lặng mà nhìn Thiên Tình, dừng một chút, nói: "Bạch Tàng tiên tôn gọi ngươi, đến tiên điện gặp hắn đi."
Chính Dương Tiên Tông, Bạch Tàng tiên điện.

Trong điện phảng phất sương khói lượn lờ từ lư hương, khiến nơi này giống như tiên cảnh.

Trường bào của Thiên Tình mới vừa bị trận chiến phá hỏng, lúc này, hắn thay đổi một y phục bình thường màu vàng cam, ngồi trong Bạch Tàng Tiên Điện.

Bạch Tàng Tiên Tôn một bên giải thích với Thiên Tình chuyện Đống Sâm Hoang Nguyên, một bên giúp hắn băng bó vết thương.

Ngũ tạng lục phủ của hắn hoàn toàn không bị tổn hại gì, duy chỉ có da, bị hai luồng khí tức của linh kiếm chạm nhau cắt qua.

Miệng vết thương rất nhỏ, lúc đầu không phát hiện, đến bây giờ mới chậm rãi xuất huyết.

Khắp người Thiên Tình toàn là máu, an tĩnh ngồi ở một được dược cao xoa lên miệng vết thương, rồi quấn băng vải lên.

Trong mắt có chiến ý chưa tan.


Đợi Bạch Tàng Tiên Tôn nói xong, Thiên Tình vẫn im lặng, tay trái như cũ nắm chặt.

Bạch Tàng Tiên Tôn cúi đầu nhìn Thiên Tình, ánh mắt nhu hòa, hỏi: "Thiên Tình là đang trách sư tôn ngươi sao?"
Thiên Tình quay đầu nhìn Bạch Tàng Tiên Tôn, mở miệng nói: "Không.

Giống như ông ngoại đã nói, Đống Sâm Hoang Nguyên nguy hiểm như vậy, sư tôn làm thế, cũng chỉ là muốn giảm nhuệ khí của ta, để ta biết khó mà rút lui."
Bạch Tàng Tiên Tôn vân vê chòm râu, thầm nghĩ tuổi Chiêu Minh cũng không còn nhỏ, vậy mà lại nhìn không rõ sự tình.

Tích cách Thiên Tình tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tay từ bỏ, cho dù có đánh hắn trọng thương, thì lại có thể sao đây? dù có đánh gãy chân, chỉ cần Thiên Tình muốn đi, cũng có thể bò đến Đống Sâm Hoang Nguyên.

Bất quá Bạch Tàng Tiên Tôn vẫn không nhiều lời, hắn nói: "Ngươi có thể hiểu cho sư ngươi thì rất rốt.

Một khi đã như vậy, vì sao Thiên Tình nhìn qua không cao hứng lắm?"
Thiên Tình bỗng nhiên buông xà cạp trong tay, nhảy dựng lên.

Trong miệng kêu to nói: "Bởi vì ta, thế mà lại......!Lại không địch được mười thế kiếm của sư tôn.

Hắn đã hạ thấp tu vi đến Trúc Cơ, đã như thế vì sao ta còn không thể thắng?"
Bạch Tàng Tiên Tôn hỏi: "Thật sự không thể trụ nổi mười chiêu sao? Thiên Tình, ngươi khoa tay múa chân cho ta xem chút."
Tay phải Thiên Tình đau nhức, không thể nhúc nhích, vì thế hắn liền vươn tay trái triệu hồi tiên kiếm.

Khi thì đứng bên trái, khi thì qua bên phải, hắn đem hình ảnh đối chiến cùng Phượng Chiêu Minh ghi nhớ cặn kẽ, miêu tả tinh tế.

Thiên Tình tranh cường háo thắng, một khi thua, đến phút cuối, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Bạch Tàng Tiên Tôn xem từ đầu đến cuối, nhìn từng chiêu thức tiến bộ của Thiên Tình, sở dĩ không thể chống đỡ mười chiêu của Phượng Chiêu Minh, đều là bởi vì tu vi không đủ, tuổi tác còn nhỏ, tầm mắt còn hẹp, duyên cớ chưa tới.

Cho dù là ếch ngồi đáy giếng, cũng có thể nhìn ra, mười năm qua xác thực Phượng Chiêu Minh đã dốc lòng dạy dỗ Thiên Tình.

Trình độ như vậy, đặt trong đám bạn cùng lứa tuổi hẳn là xuất sắc.

Rất nhiều tu sĩ Kim Đan có tu vi cao hơn hắn, nhưng trong chiến đấu chỉ sợ đều thua xa Thiên Tình.

Bạch Tàng Tiên Tôn gật đầu, hài lòng, cười to hai tiếng, khuyên nhủ:
"Chiêu Minh ở Chính Ngô Châu, cũng là cao thủ số một số hai.

Ngươi cùng hắn đấu đến không phân cao thấp, cũng không có nhục......"
Thiên Tình bị hắn cười, tức giận đến giậm chân, cả giận nói: "Lão già thúi, sọ não hỏng rồi à.

Ngươi dùng mông thấy ta cùng hắn đấu đến không phân cao thấp sao?"
Bạch Tàng Tiên Tôn sửng sốt, không chỉ không giận, ngược lại nhịn không được ngửa đầu cười ha ha.

Hắn là Tiên Tôn cao quý, ngoại trừ Thiên Tình, tuyệt đối không ai dám nói chuyện với Bạch Tàng Tiên Tôn như vậy.

Đến cả thân mẫu Thiên Tình- Lam Thu Quế, tính cách thẳng thắn, cũng không dám mắng phụ thân mình là lão già thúi .

Huống chi tiên tử Lam Thu Quế, cũng sẽ không dùng từ ngữ thô tục như Thiên Tình.

Các tiên đồng đứng ở bên cạnh nghe được trợn mắt há hốc mồm, vội vàng cúi đầu, coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Bạch Tàng Tiên Tôn cười đến nước mắt đều chảy ra, thật vất vả mới dừng lại được, ai ui một tiếng, nói: "Lão đầu ta quả thực già rồi, nói cũng nói không xong, Thiên Tình tha thứ cho ông ngoại ha."
Thiên Tình đột nhiên phát hỏa một hồi, lúc này lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: "Là ta mạo phạm ông ngoại, mong ông ngoại thứ lỗi."
Bạch Tàng Tiên Tôn mỉm cười nói: "Thiên Tình, lại đây, ngồi bên cạnh ta."
Thiên Tình lưỡng lự một chút, đi lên Dao Đài, khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ bên cạnh Bạch Tàng Tiên Tôn.

Bạch Tàng Tiên Tôn nhẹ nhàng vỗ vào lưng Thiên Tình, sau đó nói: "Đứa nhỏ này, miệng thì bảo không tức giận, nhưng thật sự không giận sư tôn ngươi sao?"
Lần này Thiên Tình trầm mặc một hồi lâu, sau mới nói:
"......!Thật sự không giận sư tôn, là ta giận chính mình.

Có câu nào hắn nói là sai đâu? Ta không có Đạo Chủng, vô pháp ngưng tụ Kim Đan.

Mà trong Đống Sâm Hoang Nguyên nguy hiểm trập trùng, nếu ta bỏ mạng ở đó, chắc chắn liên lụy sư tôn.

Ông ngoại, nhưng mà, ta thật sự muốn đi."
"Vì sao?" Bạch Tàng Tiên Tôn nói: "Nơi đó có thứ Thiên Tình cần sao?"
"Không, chỉ là ta từng nghe nói, sau khi tiên đạo truyền thừa mở ra, tu sĩ bốn châu đều chạy vào đó." Thiên Tình nói: "Ông ngoại cùng sư tôn lợi hại như vậy, tìm khắp Chính Ngô Châu, cũng chưa tìm được phương pháp cởi bỏ Quang Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ.

Bốn châu vô cùng rộng lớn, ta muốn đi xem."
Bạch Tàng Tiên Tôn nghiêm túc nghe Thiên Tình nói.

Đợi hắn nói xong, Bạch Tàng Tiên Tôn an ủi: "Thiên Tình, Đống Sâm Hoang Nguyên tuy rằng hoang vu, nhưng cũng không đáng sợ như tưởng tượng.

Ở Chính Dương Tiên Tông ngoại trừ ngươi, còn có các tu sĩ khác cùng ngươi tiến vào, ví dụ như Bồ Thanh La, Minh Thị, Minh Phi......!Tới Đống Sâm Hoang Nguyên rồi, các ngươi hỗ trợ cho nhau, bọn họ ở Đống Sâm Hoang Nguyên rèn luyện cũng khá lâu rồi, đi theo bọn họ, sẽ không có việc gì."
Thiên Tình nhìn Bạch Tàng Tiên Tôn, nói: "Một khi đã như vậy, vì sao sư tôn lại phản đối?"
Bạch Tàng Tiên Tôn thở dài.

Hắn đương nhiên biết vì sao Phượng Chiêu Minh phản đối.

Còn không phải bởi vì giữa trán Thiên Tình còn có Phục Long ngông cuồng bá đạo hay sao.

Đông Côn Tiên chủ nuôi nấng Phục Long từ khi nó còn nhỏ, tính cách tuy rằng cũng không ngoan ngoãn, nhưng mà ít nhất cũng sẽ không phản phệ.

Khi Đông Côn Tiên chủ tác chiến, bàn tay vung lên liền có Phục Long hiện ra, trước khí thế ngang nhiên như vậy, bình thường không cần đánh, địch nhân đã bị dọa vỡ mật.

Mà Thiên Tình đây, một khi hắn vẽ ra Dẫn Long trận, đem Phục Long phóng xuất.

Chỉ sợ Phục Long sẽ không công kích địch nhân, việc đầu tiên nó làm lại là phản chủ.

Mặt khác, đan điền Thiên Tình còn có Viêm nhị hạc vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ say.


Hai tai hoạ cùng ẩn nấp, so với Đống Sâm Hoang Nguyên thì chính bản thân hắn còn đáng sợ hơn rất nhiều, hiện tại Phượng Chiêu Minh thực sự không dám để Thiên Tình đi đến nơi xa như vậy.

Bởi khi xảy ra chuyện, Thiên Tình đã ở ngoài tầm tay Phượng Chiêu Minh.

Bạch Tàng Tiên Tôn biết Phượng Chiêu Minh đều đã suy xét hết thảy, trong lòng hắn cũng lo lắng, sợ hãi.

Nhưng mà sau khi cẩn thận cân nhắc một phen, Bạch Tàng Tiên Tôn nói:
"Thiên Tình, ngươi chỉ cần nói cho ông ngoại biết, ngươi lắng nghe nội tâm của mình, nói cho ta một lần nữa, rốt cuộc ngươi có muốn đi đến Đống Sâm Hoang Nguyên không?"
Thiên có mệnh, đất có số.

Nếu kiếp số đã định, dù có muốn trốn cũng không trốn được.

Chi bằng thuận theo tự nhiên.

Phía trước là phúc hay là họa, cũng còn chưa biết đâu.

Thiên Tình dùng tay phải vuốt ngực mình, nghiêm túc nói: "Ta muốn đi.

Bên kia có thứ gì đó đang chờ ta.

Ông ngoại, ta muốn đi."
"Vậy thì liền đi." Bạch Tàng Tiên Tôn mỉm cười nói: "Phía sư tôn ngươi, ta sẽ nói giúp."
Thiên Tình nói: "Đa tạ ông ngoại."
"Thiên Tình, thời gian đi Đống Sâm Hoang Nguyên rất cấp bách.

Nếu muốn đi, hôm nay phải lập tức thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai theo các đệ tử khác cùng tiến vào."
Thiên Tình gật đầu.

Bạch Tàng Tiên Tôn tiếp tục nói: "Nơi đó không có linh mạch, không thể hấp thu linh khí, hoàn cảnh nguy hiểm.

Ta dạy ngươi Nhất Thức Thần Thông, có thể bảo vệ tính mạng của ngươi."
Nói xong, Bạch Tàng Tiên Tôn nhìn khắp xung quanh, lẳng lặng suy ngẫm, bỗng nhiên vỗ tay, nói: "Có rồi.

Nhất Thức Thần Thông này, liền gọi là Tình đi."
Ngày hôm sau, đông đảo đệ tử Chính Dương Tiên Tông có tu vi dưới Kim Đan xuất phát đi đến nơi giao nhau của bốn châu, Đống Sâm Hoang Nguyên.

Sở dĩ lần này có nhiều đệ tử đi đến Đống Sâm Hoang Nguyên như vậy, chính là bởi vì nơi đó bỗng nhiên phát hiện ra lưỡng đạo tiên nhân đạt Đại Thừa truyền thừa.

Truyền thừa trong Đống Sâm Hoang Nguyên đối với người bình thường, không có bao hữu dụng, nhưng đối tu sĩ mà nói, ý nghĩa thập phần trọng đại.

Không bao lâu, tu sĩ ba châu còn lại khi biết được tin tức, chắc chắn cũng sẽ chen chúc đến đây.

Vì cướp đoạt tiên cơ, Chính Dương Tiên Tông phái vạn đệ tử đi ý đồ muốn kế thừa truyền thừa.

Chính Dương Tiên Tông thậm chí còn phái ra một trong mười hai thần thú hộ sơn Du Không Hống .

Du Không Hống là một loại mãnh thú hiếm gặp có thân thể khổng lồ, tính tình thô bạo.

Phần đầu tựa hổ, thân thể như cá, cái đuôi giống thỏ, có thể bay lượn giữa không trung, là bá chủ của bầu trời, tốc độ di chuyển cực nhanh.

Con thú này một khi mở miệng, liền có thể ngậm lấy vô số tu sĩ trong miệng.

Tu sĩ còn có thể đi bộ trong bụng của Du Không Hống, trong bụng của thần thú này có rất nhiều lỗ hổng hình tròn, tựa như các sơn động, tu sĩ có thể dùng chúng để đả tọa nghỉ ngơi.

Du Không Hống tồn tại nhờ cắn nuốt linh thạch.

Tu sĩ chui vào, muốn ở nhờ trong bụng nó ở cần phải cung cấp cho nó linh thạch, miễn để nó chịu đói.

Chính Dương Tiên Tông phái thần thú này hộ tống chúng tu sĩ Trúc Cơ, đến biên giới Chính Ngô Châu.

Trong nháy mắt, Thiên Tình đã ở trong bụng Du Không Hống được mấy tháng.

Những ngày này cũng chẳng khác gì những ngày bình thường của Thiên Tình, đều phải ở trong động phủ đả tọa.

Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên nghe được có tu sĩ ngự kiếm ngừng ở trước mặt mình.

Thiên Tình mở to mắt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lâm Tử Sơ mang theo hai vò rượu, mỉm cười với mình.

Nhìn thấy Lâm Tử Sơ, Thiên Tình cũng cong môi cười theo.

Ở ngoài mấy tháng, Lâm Tử Sơ cơ hồ mỗi ngày đều đến tìm Thiên Tình uống rượu, hai người đem rượu trò chuyện, tâm đầu ý hợp.

Lâm Tử Sơ ngậm miệng không hề đề cập tới Sưu Hồn, Thiên Tình cũng nắm chặt Cương Mão gắt gao không từ bỏ.

Hai người rất nhanh liền trở nên thân quen, xưng huynh gọi đệ.

Lâm Tử Sơ đạp kiếm hạ xuống.

Tay phải y vung lên, quen thuộc mà mở ra kết giới ngoài cửa được giăng để tránh người khác nhìn sinh hoạt bên trong.

Bởi vì động phủ này ở trong bụng của Du Không Hống, nên ánh sáng xung quanh không được tốt lắm, sắc mặt Lâm Tử Sơ không còn tái nhợt như lúc trước, mà hiện ra một mảnh màu đỏ.

Một trận men say trôi xuống cổ họng, cứ thế là mà đã vài canh giờ trôi qua.

Thiên Tình nói: "Lâm huynh, mấy ngày nữa, sẽ đến biên giới Chính Ngô Châu.

Du Không Hống chỉ có thể đưa chúng ta đến đó, lộ trình lúc sau phải tự đi."
Lâm Tử Sơ nói: "Mặc dù là biên giới Chính Ngô Châu, nhưng nếu muốn ngự kiếm bay đến Đống Sâm Hoang Nguyên, cũng tốn không ít thời gian."
Thiên Tình nói: "Không sai, vì không để kinh động tam châu còn lại, vạn tu sĩ Chính Dương Tiên Tông sẽ bị chia làm vô số tiểu đội, lần lượt tiến vào Đống Sâm Hoang Nguyên."
"......!Hôm nay ta tới đây, chính là muốn bàn việc này." Lâm Tử Sơ dường như có chút khẩn trương, giơ vò rượu lên, sau khi uống một ngụm, nhìn Thiên Tình, hỏi: "Thiên Tình......!Lần này phân đội, hai người chúng ta có thể cùng nhóm không?"
Thiên Tình sửng sốt, chợt đưa đôi tay đặt lên đầu gối, cười nói: "Ta vốn định cùng ngươi thương lượng, ai ngờ ngươi lại nói ra trước, xem ra hai người chúng ta thật sự có chút ăn ý."
Lâm Tử Sơ vừa mừng vừa sợ: "Lời này là thật?"
Thiên Tình cười nói: "Là giả."
"Ta không tin." Lâm Tử Sơ bỗng nhiên nắm lấy tay Thiên Tình, có chút vội vàng, khát vọng nói: "Ta......!Ta muốn cùng ngươi ở bên nhau."
Thiên Tình nói: "Xem xét ngươi đem rượu đến lấy lòng ta, ta liền đáp ứng ngươi, ha ha."
Lâm Tử Sơ mỉm cười mà nhìn Thiên Tình, một lát sau, y từ trong túi lấy ra hai sợi tơ hồng, nói:
"Thiên Tình, Đống Sâm Hoang Nguyên thập phần nguy hiểm.

Để không đi lạc, ngươi đem tơ hồng này buộc lên ngón tay, ta đem nó buộc lên ngón tay mình, như vậy, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương."
"Ha?" Thiên Tình nói: "Vậy là giống với mệnh bài của tiên tông, hồn đăng đúng không?"
Lâm Tử Sơ gật đầu.

"Vật nhỏ thần kỳ như vậy." Thiên Tình cảm thán, hỏi: "Gọi là gì?"
"......" Lâm Tử Sơ trầm mặc.

Thiên Tình đem một sợi tơ hồng trong đám so với ngón tay của mình, nhưng không có buộc bào, chỉ là nâng lên nhìn thử.

Hắn truy vấn: "Cái này gọi là gì?"

"......!Tơ này, tên là Dắt Tình tơ ." Lâm Tử Sơ nói: "Dưới chân núi Kình Thiên Chi Trụ, thường có thương đội bán."
"Tên này thật dễ nghe." Thiên Tình thuận miệng nói, rồi nhẹ nhàng thắt tơ hồng lên ngón tay của mình
Tơ hồng buộc đầu ngón tay Thiên Tình hiện lên ánh sáng mỏng manh, nhưng rất mau liền biến mất trên mu bàn tay Thiên Tình.

Ánh mắt Lâm Tử Sơ rũ xuống, khóe miệng gợi lên.

Thiên Tình mở lòng bàn tay ra, nhìn trước nhìn sau, rồi nói: "Thời điểm không còn sớm, chi bằng Lâm huynh lưu lại đây, hai ta cùng dùng chung một động phủ, cũng có thể tiết kiệm được mười khối tám khối linh thạch."
Lâm Tử Sơ xua tay, nói: "Không thể.

Thiên Tình, hôm nay đến đây thôi, ta về trước.

Sáng sớm ngày mai, lại đến quấy rầy."
Nói xong, Lâm Tử Sơ cởi bỏ kết giới, đạp kiếm rời đi.

Chờ sau khi thân ảnh Lâm Tử Sơ biến mất, Thiên Tình giơ tay sờ sờ đầu A Mao.

Nói: "Dắt Tình tơ, Dắt Tình tơ, y thật sự có được ư.

A Mao, người này thích ta, ngươi có nhìn ra không?"
A Mao ngồi xổm trên vai Thiên Tình trái phải đong đưa, kêu to chi chi, có vẻ phá lệ vui sướng.

"Ngươi cao hứng như cậy làm cái gì?"
Thiên Tình lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về nơi Lâm Tử Sơ rời đi.

"Lúc trước y đến Chính Dương Tiên Tông, có vài lần chủ động tìm ta.

Hiện tại lại nguyện mạo hiểm, lấy tu vi Kim Đan, bồi ta đi đến Đống Sâm Hoang Nguyên."
Thiên Tình thấp giọng nói: "Cương Mão kia, chỉ sợ cũng là y cố ý bày trò, cố tình để ta phát hiện."
"Y làm người thú vị, khiến người ta yêu thích.

Tính cách cũng giống như tên, thúy sơ quân tử." tuy Thiên Tình nói như vậy, nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh, rồi sau đó lắc đầu.

"Nhưng ta sẽ không tiếp nhận y."
Hắn không khỏi nhớ lại năm đó ở Kình Thiên Chi Trụ tỉnh khi vừa tỉnh dậy, sâu trong nội tâm đã có một tình cảm khắc cốt ghi tâm, đến nay vẫn như xưa chưa từng phai nhạt nửa phần.

Hắn sớm đã có bạn lữ trong lòng.

"A Mao a," Thiên Tình bắt lấy con nhện trên vai vào lòng bàn tay, lẩm bẩm nói: "Chủ nhân còn lại của ngươi, rốt cuộc đang ở nơi nào vậy?"
Mấy ngày nữa, Du Không Hống liền đưa mấy vạn đệ tử Chính Dương Tiên Tông mấy an toàn đến biên giới Chính Ngô Châu.

Liếc mắt một cái, đã thấy biên giới Chính Ngô Châu là một tường gỗ .

Nói là tường, kỳ thật chỉ là một cây đại thụ che trời.

Đại thụ này cực kỳ thô tráng, có rễ chạy trải khắp bộ Chính Ngô Châu, được xưng Giới Bích Khoan Thụ (Vách tường rộng lớn từ đại thụ).

Nhưng Giới Bích Khoan Thụ lại không quá cao, chỉ cao bằng nửa Kình Thiên Chi Trụ.

Trước đại thụ này, có hơn trăm tu sĩ cấp thấp đang đứng.

Bọn họ phần lớn là tu vi Trúc Cơ, rất ít người đạt tu vi Kim Đan.

Dù tu vi không cao, nhưng trên người bọ họ đều tản ra khí tức thiên chuỳ bách luyện*.

*Thiên Chùy Bách Luyện: qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa
Bọn họ kiên nhẫn chờ sư huynh đệ đồng tông đến, dẫn đường đến Đống Sâm Hoang Nguyên.

Sau khi Thiên Tình từ trong bụng Du Không Hống chui ra, liền hít một hơi thật sâu.

Nhưng phát giác không khí nơi này thực sự không thoải mái, linh khí xuống quá loãng, so với Kình Thiên Chi Trụ thì thua xa.

Đừng nói Kình Thiên Chi Trụ, linh khí nơi này, thậm chí còn không bằng trong bụng của Du Không Hống.

Đối với tu sĩ mà nói, hoàn cảnh như vậy có chút ác liệt.

Thiên Tình cau mày, thần thức phóng ra.

Liền thấy trên Giới Bích Khoan Thụ, có mấy chục cái hang hình tròn khổng lồ, không biết dùng để làm gì.

Hắn đang muốn đem thần thức tham nhập vào trong đó, liền thấy một vị tu sĩ không quen biết tiến tới, nói:
"Tiểu Tiên Chủ, Giới Bích Khoan Thụ rất mẫn cảm, nếu đem thần thức tham nhập vào sẽ khiến nó tức giận.

Nếu nó thật sự nháo lên, chúng ta có thể gặp rắc rối."
Thiên Tình thấy sư huynh kia cả người rách nát, nhưng bên hông có đeo một lệch bài ngọn lửa, vì thế chắp tay, nói: "Sư huynh giáo huấn chí phải."
Nói xong lập tức đem thần thức thu hồi.

"Không dám nhận, không dám nhận."
Tu sĩ kia biết thân phận Thiên Tình, khi nói chuyện với hắn, mang theo thái độ cẩn thận: "Chỉ cần không đem thần thức Giới Bích Khoan Thụ thâm nhập vào phía trên đó.

Nhưng chốc lát vào Đống Sâm Hoang Nguyên, linh khí loãng, thần thức cũng rất khó sử dụng, đến lúc đó Tiểu Tiên Chủ cứ việc phóng xuất thần thức, không cần để ý."
"Thật không? Vậy vẫn nên cẩn thận một thì tốt hơn, đa tạ sư huynh."
Thấy Thiên Tình gọi hắn thân thiết như thế, làm tu sĩ này cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.

Hắn nói: "Tiểu Tiên Chủ, những lỗ tròn trên Giới Bích Khoan Thụ, chính là đi đi vào Đống Sâm Hoang Nguyên.

Chốc nữa chúng ta lần lượt dẫn các ngươi vào trong đó.

Ta ở Đống Sâm Hoang Nguyên rèn luyện đã hơn hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú, đã từng thâm nhập vào tận trung tâm của nó.

Có thể để ta dẫn các ngươi đi được không?"
Sau đó tu sĩ kia lại cho Thiên Tình, hắn nói:
"Không cần chờ những người khác, chúng ta vào trước, vậy thì khả năng Tiểu Tiên Chủ đoạt được tiên đạo truyền thừa, lại tăng thêm một phần, ý của người như thế nào?"
Thiên Tình sớm biết không thể để mấy vạn tu sĩ cùng tiến vào Đống Sâm Hoang Nguyên, mà phải chia ra từng nhóm tiến vào.

Nhưng mà nhiều tu sĩ như vậy, để chia đều thành từng nhóm chắc chắn tốn không ít thời gian.

Hắn sớm đã nhàm chán, nhưng đối với Đống Sâm Hoang Nguyên lại hứng thú dạt dào.

Vừa nghe lời này, Thiên Tình liên tục gật đầu, sau đó nói: "Còn có một người muốn đồng hành cùng ta, có thể chứ?"
"Tất nhiên là có thể rồi." tu sĩ kia liên tục gật đầu, nói: "Ta đến trước cửa động chờ ngươi, Tiểu Tiên Chủ, sau khi tìm được người kia, liền tới hội hợp với ta."
"Được." Thiên Tình xoay người, tìm thân ảnh Lâm Tử Sơ.

Đúng lúc này, ngón tay Thiên Tình bỗng nhiên rung động, cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng, hắn không tự chủ được quay đầu nhìn thử, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Tử Sơ cũng đang tìm mình.

"Như thế thật tiện lợi."
Thiên Tình cười nói.

(Phương: Chương này dài hơn bình thường tới 3000 từ????).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.