Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 99





Không biết trấn này đã tồn tại bao nhiêu năm, bảng hiệu của tửu lâu phủ đầy bụi đất.

Bậc thang gỗ yếu ớt, vừa có người dẫm lên, liền phát ra tiếng ‘ kẽo kẹt ’ giòn vang.

Thiên Lâm hai người chậm rãi đi lên lầu hai.

Bởi vì nơi này ban đêm rét lạnh, trên cửa gỗ có một miếng chắn gió dày nặng bằng chăn bông, trên đó còn có một chữ rượu ’màu đỏ được viết ngay ngắn.

Thiên Tình giơ tay xốc chăn bông lên, cúi đầu đi lên lầu hai.

Nhất thời, một luồng nhiệt khí hỗn loạn đủ khí vị xông tới hai người.

Liếc mắt một cái nhìn lại, liền thấy không gian tầng hai của tửu lâu này thật không nhỏ, có thể đồng thời chứa đến gần một trăm người.

Đại đường bày ra mười cái bàn tròn, vây quanh là trai gái lẫn lộn mặc y phục nặng nề.

Đống Sâm Hoang Nguyên và Chính Ngô Châu rất khác nhau.

Chính Ngô Châu sau trận tử chiến với nghiệt long, nữ tử rất hiếm thấy, chỉ có phú quý nhân gia mới nuôi nổi nữ hài.

Đống Sâm Hoang Nguyên lại là nơi tụ hội của bốn châu, số lượng nam nữ không chênh lệch nhau bao nhiêu.

Khi Thiên Tình đẩy cửa tầng hai ra, tiếng vui nói ồn ào liền ngừng lại.

Bọn họ sôi nổi ngẩng đầu, nhìn hai vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa.

Có một nữ tử mặc áo bông đi tới, nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía Thiên Tình, hỏi: “Hai vị tiểu công tử, không biết đêm khuya tới đây là muốn làm gì?”
Thiên Tình nói: “ Buồn chán nên đặc biệt tới xem náo nhiệt.”
Nữ tử cười nói: “Nơi này không phải là chỗ để tiểu hài tử chơi đùa, mau trở về đi.”

Thiên Tình nói: “Các ngươi đang đánh bài sao? Để ta nhìn xem, có gì hấp dẫn.”
Nữ tử thấy Thiên Lâm hai người tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang, trong lòng không khỏi do dự: “Nhưng……”
Đúng lúc này, tráng hán ước chừng ba mươi tuổi ngồi ở cái bàn tròn trung tâm, bỗng nhiên mở miệng, nói: “Tiểu huynh đệ nếu đã dám đến đây, hẳn là bên người mang theo không ít ngân lượng?”
Thiên Tình nói: “Mang theo ngân lượng, nhưng không tính là nhiều.”
Nói xong, Thiên Tình sờ soạng trong tay áo, lấy ra một cái túi tiền thật lớn.

Tiện tay ném lên bàn, phát ra tiếng vang trầm đọng.

Trong mắt tráng hán lộ tinh quang, nói: “Nhìn xem, có ý tứ, tiểu huynh đệ, để ca nhi của chúng ta bồi ngươi đánh bài, ngươi thấy thế nào?”
Thiên Tình ra vẻ khó xử, nói: “Nhưng ta không biết đánh bài.”
“Không sao, quy củ đơn giản, vừa nghe liền hiểu.” Đại hán tăng thêm lợi thế cho Thiên Tình, nói: “Ba ván đầu tiên, ngươi thua không cần trả tiền, chỉ tính từ ván thứ tư trở đi, mấy ván trước coi như cho ngươi luyện tập.”
Người khác thấy Thiên Tình tuổi còn nhỏ, của cải lại nhiều, sôi nổi nói: “Tiểu công tử thông tuệ như thế, căn bản không cần lo lắng.”
“Đêm còn dài, cứ từ từ hưởng lạc.”
“Tới tới tới, ta giúp hai vị rót rượu.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, vây Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đến bàn tròn ở vị trí trung tâm.

Có không ít người buông thẻ trúc bài trong tay, đứng ở cách đó không xa, trơ mắt nhìn túi tiền của Thiên Tình, nuốt nước miếng.

Thiên Tình nói: “Một khi đã như vậy, từ chối thì bất kính.”
Nói xong, hắn cùng Lâm Tử Sơ ngồi ở hai góc của bàn tròn.

Tráng hán hỏi: “Không biết phải xưng hô với hai vị như thế nào?”
Thiên Tình trả lời: “Có thể gọi ta là Thiên Tình.”
Lâm Tử Sơ thoáng nâng mi, bâng quơ nói: “Tiểu đệ họ Lâm.”
Tráng hán kia khen tặng hai tiếng: “Kính đã lâu, kính đã lâu.”
Trong lòng có chút kỳ quái, cái tên Thiên Tình này, sao lại nghe có chút quen quen, là ở đâu nghe qua nhỉ?
Trăng không treo cao, đêm lạnh thấu xương.

Trong rừng Đống Sâm Hoang Nguyên từng trận âm phong thổi qua, cây cối đều bị giá lạnh hạ gục, phiến lá cuộn tròn, gian nan mà chịu đựng sự khắc nghiệt của khí hậu đại lục.


Trong trấn, mọi người cuộn lại bên nhau, lẳng lặng mà ngủ.

Chỉ có ở tửu lâu còn ồn ào náo động.

Đã gần đến đêm khuya.

Lầu hai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh hít thở của mọi người.

“Sao……”
Khi dựa gần, rốt cuộc cũng nghe rõ tiếng khiếp sợ của mọi người..

“Sao…… Sao có thể!”
“Sẽ không đâu!” Có người ôm đầu, ngửa mặt lên trời cuồng hô: “Thiếu niên lang này, sao lại lợi hại như thế!”
Chỉ thấy Thiên Tình vẻ mặt tươi cười, một bộ làm cho người ta yêu thích.

Nhưng vài vị tráng hán ngồi đối diện lại có sắc mặt xanh mét.

Lúc này bọn họ mới biết được, con dê béo trước mặt này thật khó làm thịt, chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cả nhóm tráng hán nhìn bài trong tay bài, không hẹn mà cùng liếc nhau, chậm rãi gật đầu.

Trong đó một người đem thẻ trúc bài trong tay mở ra, trong miệng nói: “Nhận thua.

Đến không được, hôm nay thật là xui xẻo, một ván cũng không thể thắng.”
Thiên Tình nói: “Đa tạ, đa tạ.

Nhưng ta sẽ không đánh nữa”
Tráng hán kia dữ tợn, nói: “Tiền của lão tử hơn phân nửa đều nhét túi ngươi, làm sao có thể không chơi nữa?”

Thiên Tình nói: “Vậy thì tiếp tục.”
“Ván tiếp theo không chơi vậy nữa.” Tráng hán sờ soạng một phen, đem tất cả ngân lượng trên người đều móc ra, đặt lên bàn.

Đẩy về trước, nói: “Ngân lượng quá ít, chơi không tận hứng.

Một ván phân định thắng thua, như thế nào?”
Thiên Tình nói: “Như vậy không ổn lắm, vạn nhất ngươi lại thua……”
“Nói bậy, nói bậy!”
“Tiểu tử thúi chết tiệt!”
Thiên Tình chưa nói xong, vài vị tráng hán trước mặt liền vỗ bàn đứng lên, tiếng hét phẫn nộ tựa sét đánh, khiến lời muốn nói của Thiên Tình vặn trở về.

Thiên Tình mỉm cười nói: “Được rồi, là ta đánh rắm.

Nhận lỗi với các vị, ta đồng ý.

Lại không biết ý của Lâm huynh như thế nào?”
Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói: “Đều nghe ngươi.”
“Tốt!” Thiên Tình đem tất cả ngân lượng vừa thắng được đặt lên bàn, lại mở thêm túi tiền của mình ra.

Ngân quang từ túi tiền phát ra lấp lánh, khiến người xem trái tim đập thình thịch.

Thiên Tình nói: “Cứ làm theo lời các ngươi đi.”
……
Trong tửu lâu, vốn đang ầm ĩ, dần dần trở nên an tĩnh.

Lúc này chỉ còn một khắc nữa là đến nửa đêm
Những nam tử nữ tử ngồi ở bàn khác, không hẹn mà cùng nín thở đứng ở một bên, nhìn Thiên Lâm hai người đánh bài cùng tráng hán.

Chỉ thấy Thiên Tình chẳng hề để ý, tùy ý ra bài.

Lâm Tử Sơ vẻ mặt bình thản.

Ngón tay y trắng nõn, nhẹ nhàng như mây bay.


Đối lập với bọ họ tráng hán thất sắc, khi đánh bài cánh tay run rẩy, chậm chạp không dám ra bài.

Thiên Tình nhịn không được thúc giục, nhưng không ai đáp lại.

Thiên Tình kéo dài thanh âm nói: “Ngân lượng quá ít, chơi không tận hứng.

Không bằng chúng ta lại thêm điều kiện, ván này ai thua, liền thoát y hết, như thế nào? Như vậy mới là tận hứng chân chính.”
Có một tráng hán không chịu nổi, ‘ bang ’ một tiếng đem thẻ trúc bài trên tay đập lên bàn, mắng: “Tiểu tử thúi, đại gia ta dám cởi quần áo, ngươi dám à?”
Thẻ trúc bài trong tay tráng hán được làm từ trúc mộc, tính chất thanh thúy, khi đập ở trên bàn, phát ra tiếng vang điếc tai.

Nữ tử bên cạnh hét lên một tiếng, biết bài này không đánh được, vội đứng dậy chạy đi.

Chân phải Thiên Tình đạp lên băng ghế bên cạnh, nói: “Có thu y phục hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng mà quần lót của mấy người, ta tuyệt đối không lấy.” Vừa nói vừa lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét: “Ghê tởm, ghê tởm, muốn ói ra thật.”
“A,” tráng hán kia nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay hất bàn tròn lên.

Vò rượu, chén rượu trên bàn sôi nổi rơi xuống, ‘ lách cách ’, dập nát ngã trên mặt đất.

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ đồng thời đứng dậy, lui về phía sau một bước.

“Các huynh đệ,” tráng hán rút loan đao từ bên hông ra, chỉ mặt hai người Thiên Lâm, trong miệng nói: “Bắt lấy hai tiểu tử thúi này!”
“Vâng!”
Chỉ thấy chung quanh mấy chục tráng hán gào thét đánh tới vị trí trung tâm.

Bọn họ người đông thế mạnh, thể trạng lại cường tráng.

Cùng dáng người cao gầy của Thiên Lâm, thật là giống linh điểu muốn mạng người, chỉ cần trên mặt có mắt, đều có thể nhìn ra, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.

Có người thấy vậy, thậm chí hoảng sợ hô to, chạy ra tửu lâu, nói: “Đánh không thắng, muốn nháo ra mạng người rồi!”
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ lưng dán vào nhau.

Nghe vậy, cười nhạo một tiếng, nói: “Lâm huynh, có nghe thấy không.”
“Hả?”
“Chúng ta cần phải thủ hạ lưu tình, đừng nháo ra mạng người là được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.