Tối đó, Bạch An Ngiên đã có một giấc ngủ thật ngon, có vẻ như sự hiện diện của đứa trẻ khiến cho Bạch An Nhiên cảm thấy an tâm, mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Hình ảnh Dư Mộ Phàm lạnh lẽo đưa bàn tay bóp nghẹn lấy cổ cô tối qua không xuất hiện, nhìn gương mặt mũm mĩm đáng yêu đang say ngủ, Bạch An Ngiên không nhịn được mà hôn nhẹ lên má nó, ngón tay ấn nhẹ mũi con bé. Không phải là mẹ ruột, cũng chẳng phải là người thân nhưng ngày hôm qua, sau kgi quyết định đem con bé về nhà dùng tình yêu thương của mình nuôi con bé, Bạch An Ngiên tự ngủ cô có thể không phải là nhân viên tốt, một người phụ nữ hoàn hảo nhưng nhất định sẽ là người mẹ tuyệt vời.
Rời khỏi giường, Bạch An Nhiên chuẩn bị đồ ăn sáng sau đó ngồi ngẩn ngơ trên giường nhìn Ôn Vân. Liếc nhìn đồng hồ, cô sắp xếp vài bộ quần áo vào chiếc cặp nhỏ, lúc này bé con đang nằm trên giường bỗng bật khóc, hai tay dụi mắt. Bạch An Nhiên buông bỏ công việc, chạy lại tới chỗ Ôn Vân bế con bé lên dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành:
"Bé con, đừng khóc, ngoan!"
Nhìn đứa bé khóc lóc không thôi, Bạch An Nhiên khó xử, dỗ dành như nào để con bé hết khóc. Suốt cả 10 phút đồng hồ, sau bao nỗ lực cuối cùng Ôn Vân cũng nín khóc, ngón tay nhỏ xinh vòng qua cổ cô. Bạch An Nhiên vỗ nhẹ lên lưng con bé, chầm chậm ra khỏi phòng ngủ, khoác chiếc túi xách rồi cầm theo chiếc balo nhỏ ra khỏi nhà.
-------
Đi bộ hơn mười phút, Bạch An Nhiên cuối cùng cũng đến tiệm cà phê. Vừa nhìn thấy chị chủ quán, cô cười e dè.
"Chị Tâm, em xin lỗi, em chưa nói chuyện đứa bé cho chị biết. Chị chờ em thêm vài ngày, em kiếm được trường phù hợp, em nhất định em sẽ đưa con bé đến đó ngay!"
Chị Tâm - chủ quán cà phê nhìn cô cười:
"Không sao, quán có thêm trẻ con cũng sẽ náo nhiệt vui vẻ hơn! Để con bé ngày ngày đến đây, chị rất thích trẻ con!"_Vừa nói chị vừa đi đến chỗ cô, nhìn bé con đang bi bô nói chuyện không nhịn được mà véo nhẹ má con bé.
Cả ngày hôm ấy, Bạch An Nhiên như phân thân vừa trông quán, vừa chơi cùng Ôn Vân lại tranh thủ thực hiện đam mê thiết kế mấy mẫu trang phục. Tối đến, cả ba người vui vẻ cùng nhau đi ăn tối, bất chợt Bạch An Nhiên khựng lại.
Cuộc sống của cô một tuần sau đó trôi qua thật êm đềm, ngày ngày đi làm, cùng bé con vui vẻ ở bên nhau, những hình ảnh đáng sợ ấy cũng ít quay về trong giấc mơ của cô, thi thoảng Ngô Đàm cùng Hướng Ân lại xuất hiện đột ngột trong quán, họ lấy lí do đi ngang qua đây để ngồi lại trong quán đôi khi rảnh rỗi sẽ dạy Ôn Vân đang hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh kia tập nói.
Mọi thứ vẫn vậy cho đến khi vào một ngày đẹp trời, Bạch An Nhiên đang sắp xếp lại những mẫu váy cưới thành hàng, Ôn Vân đang tập tễnh bước đi loanh quanh quán, chị Tâm thì tính toán sổ sách, tiếng leng keng của chiếc chuông gió may mắn ngoài cửa vang lên, chị Tâm và Bạch An Nhiên theo thói quen ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
"Kính chào quý khách, chúc buổi sáng tốt lành!"
Bạch An Nhiên sau khi dứt lời cũng nhìn về phía cửa, bất ngờ chạm phải khuôn mặt lãnh đạm bất cần của ai kia. Theo sau đó là Hướng Ân và Ngô Đàm đang thảo luận về việc gì đó.
Bạch An Nhiên nhất thời cảm thấy run rẩy, cảm giác sợ hãi dâng trào trong cô.
Mặc dù cảm thấy sợ hãi, Bạch An Nhiên bên ngoài cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, cầm thực đơn lại gần bàn của ba vị mỹ nam từ lúc bước vào đã khiến cho tất cả các vị khách nữ trong quán phải trầm trồ khen ngợi.
"Xin hỏi, các vị cần gì?"_Vừa nói, cô vừa đặt xuống bàn ba quyển thực đơn, e dè hơi liếc về phía Dư Mộ Phàm.
Hướng Ân và Ngô Đàm cười vui vẻ cùng lên tiếng:
"Cho tôi như mọi ngày!"
Vẫn còn thiếu một người, cô quay ra nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, e dè hỏi:
"Ừm...xin hỏi anh muốn dùng gì?"
Dư Mộ Phàm ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô:
"Cà phê...thật nhiều đường!"
Bạch An Nhiên nhất thời lúng túng, bị nhìn chằm chằm đến phát ngượng, cả người cứng đờ. Tiếng trẻ con bi bô bám lấy áo kéo cô, phát âm chưa rõ tiếng mẹ khiến Bạch An Nhiên mới sững người nhìn xuống phía phát ra giọng nói chưa rõ. Ôn Vân không biết từ lúc nào đã chạy lại chỗ cô, mấy ngày liền tiếp xúc con bé dường như đã quen với sự hiện diện của Ngô Đàm. Sau khi nhìn cô cười đến há miệng để lộ mấy chiếc răng sữa, nó chạy lại bấu lấy vạt áo vest của Ngô Đàm, giật giật.
"Bé con, hôm nay lại biết làm nũng nữa sao?"_Vừa nói Ngô Đàm bế bổng con bé lên, phồng miệng thổi hơi lên khuôn mặt trắng mịn làm con bé vật cười. Xác định Ôn Vân không có sao, lúc này cô mới quay lại bàn chuẩn bị đồ uống cho cả ba người.
-------
Dư Mộ Phàm nhùn Bạch An Nhiên lúc này đã khuất rạng ở trong dãy nhà bếp, lúc này mới nhìn về phía có tiếng cười của trẻ con. Nhìn bé con mặc váy hồng công chúa, tóc ngắn buộc túm trên đầu đang cười toe toét với hai người phía đối diện. Anh nhíu mày.
Đang ngồi lật giở tài liệu, cảm nhận vạt áo bị kéo, anh nhíu mày, cúi đầu nhùn xuống vật thể nhỏ có đôi mặt tròn xoe đang nhìn chằm chằm. Vệ sĩ đứng ở hai bên khẽ liếc nhau, một tên cao to bước lại có ý kéo bé con ra khỏi người anh vốn không ngờ tới anh lúc này đây lại lên tiếng:
"Tránh ra!" Tên vệ sĩ đó nhất thời lùi lại đứng ở vị trí cũ. Dư Mộ Phàm thường ngày mang tiếng máu lạnh lúc này đang cúi xuống, nhìn chăm chú Ôn Vân, đưa tay nhấc con bé ngồi xoanh chân lên đùi mình lại tiếp tục nhìn chằm chằm.
Ôn Vân vốn không hề biết người đàn ông trước mắt đáng sợ như thế nào, ngây thơ đưa bàn tay mập mạp lên chọc chọc vào má anh, Dư Mộ Phàm ngỡ tưởng mình sẽ tức giận đến mức muốn giết người không ngờ khi ngón tay trắng mềm ấy chạm vào má mình cảm giác lại thật dễ chịu. Anh nghiễm nhiên để con bé không quen biết lần đầu gặp mặt tự ý càn quấy phá phách trên người mình.
Ngô Đàm cùng Hướng Ân ngồi phía đối diện liếc liếc nháy nhau nhìn chằm chằm Dư Mộ Phàm. Trời ạ, như thế nào mà kẻ máu lạnh lại có thể để mặc một đứa trẻ con không rõ thông tin tự ý chạm vào người chứ. Bạch An Nhiên quả thật là người đặc biết ít nhất thì đối với Dư Mộ Phàm cô không giống những người phụ nữ bình thường. Trên phương diện nào đó, cô là người duy nhất có thể chạm vào cực hạn của anh nà có thể yên ổn sống sốt, lại ở góc nhìn nào đó, con gái yêu của cô có thể tùy hứng chạm vào người anh, rõ ràng cả hai người không hề giống như những người nào khác.
Bạch An Nhiên đứng trong bếp hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự run rẩy bưng đồ uống đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy cảnh bé con ngồi trên người đang nghịch ngợm giằng kéo áo anh thì khiếp đảm. Vội vã chạy lại, đặt vội đồ uống xuống, ôm vội Ôn Vân đang tùy ý khá phách.