Dư Mộ Phàm không đáp, một mực chú tâm vào lái xe. Bạch An Nhiên cũng không hỏi thêm, chỉ quay đầu nhìn ba chiếc xe lúc nào cũng theo sát anh đột nhiên quẹo sang một ngã rẽ khác, cả con đường lớn lác đác vài chiếc xe tải đi qua. Hoang vu đến ghê người.
"Này, Dư Mộ Phàm! Anh định đưa tôi đi đâu! Bé con còn ở xe của bọn họ!"
"Nguy hiểm? Anh nói vậy là sao? Quay xe lại, tôi muốn gặp con bé!"
"Con bé rất an toàn, nếu như em muốn bị thương có thể quay lại, rất tiếc tôi sẽ không đi cùng em!"
Dư Mộ Phàm dừng xe, vốn chỉ là muốn dọa cô, cũng không tính đến chuyện cô sẽ xuống xe thật.
Bạch An Nhiên tức giận xuống xe, mặc kệ Dư Mộ Phàm ở trên xe, kiên quyết quay lại đi ngược hướng với anh. Còn đi chưa đến chục bước, ba chiếc xe đen từ ngã rẽ anh vừa lái qua xuất hiện trước tầm mắt, tốc độ lái khiến cô bỗng cảm thấy rùng mình.
--------
Trên xe, Dư Mộ Phàn cúp điện thoại, nhanh chóng xuống xe, gấp gáp đi về phía cô.
Ba chiếc xe đen xuất hiện khiến gương mặt Dư Mộ Phàm trở nên lạnh hơn, ánh mắt hằn lên sự chết chóc. Một bước kéo cô vùi vào vòm ngực của mình, cánh tay dùng mực siết lấy cô, súng lên đạn, tay phải nhắm thẳng vào bánh chiếc xe đen đầu tiên mà bắn.
Bạch An Nhiên ở trong lòng anh sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch, ngay cả thở cũng không dám thở, chỉ run rẩy bịt lấy hai tai như thể làm như vậy cô sẽ an toàn hơn. Nhưng rõ ràng tiếng súng bắn ra còn lạnh lẽo, tanh tưởi mùi máu hơn cô nghĩ, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh ghê người đến vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được cái chết cận kề. Bạch An Nhiên vô lực ngất lịm.
--------
Xe phía trước đột ngột đi lệch hướng, một nhóm người từ phía trong xe vội vã mở cửa lao ra ngoài, trên tay mỗi người một khẩu súng. Hai xe phía sau cũng phanh lại, chĩa súng về phía anh. Phía sau xe cũng kịp tới, người của anh, Dư Mộ Phàm không khó để nhận ra người của mình, nhìn Bạch An Nhiên vì sợ hãi mà đến mức ngất xỉu, anh nhanh chóng bế thốc cô lên xe, rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Phía đằng sau, hai bên liên tục nổ súng về phía đối phương, Dư Mộ Phàm khẩn trương lái xe, trong vô thức mà lo lắng nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, lưu luyến không muốn buông nó ra.
Lúc đi đường là giữa trưa, khi Bạch An Nhiên tỉnh dậy đồng hồ đã chỉ 7h tối hơn. Cô không xuống giường, cứ thẫn thờ ngồi bó gối suy nghĩ. Dư Mộ Phàm rốt cuộc là người như thế nào? Anh ta thế nào lại mang theo súng bên người, còn biết rõ họ đến là để đối phó với anh. Hơn nữa, đối với chuyện này anh rõ ràng là không hề sợ hãi, cô còn cảm thấy anh như thờ ơ với nó! Dư Mộ Phàm anh rốt cuộc là ai?
"Cạch!"
Cánh cửa gỗ mở ra, Dư Mộ Phàm dáng người cao lớn thu hút sự chú ý của cô. Bàn tay ấy đã có những lúc rất dịu dàng, ấm áp che chở cô. Đã từng chơi đùa cùng bé con, lại có thể cầm súng không một chút sợ hãi.
"Chủ tịch Dư, cảm phiền anh ra ngoài. Tôi muốn nghỉ ngơi!"_Bạch An Nhiên hờ hững nói.
"Nhiên!!!"_Lần đầu tiên ang khao khát muốn cô được đáp một tiếng "ừ" như mọi lần nhưng khao khá vẫn không phải là sự thật.
"Chủ tịch Dư, gọi thân mật như vậy người ngoài nghe vào rất dễ gây hiểu lầm! Mong anh để tâm đến cách xưng hô một chút!"
Khoảng cách rõ ràng là rất gần, tình cảm đối với anh ngày càng lớn nhưng chuyện ngày hôm nay hẳn là sẽ khiến mọi chuyến rẽ sang một chiều hướng khác, một chiều hướng xấu đi, cô đối với anh bây giờ có lẽ không còn là tình cảm nữa rồi, anh bây giờ, cô thật sự cảm thấy rất xa lạ.
"Chúng ta cần nói chuyện!!!" Giọng nói anh uể oải, mệt mỏi giống như ngay cả chính bản thân anh cũng muốn dừng lại, muốn đem toàn bộ nói rõ cho cô nghe.
"Mời anh ra ngoài, cảm phiền anh đóng cửa giúp tôi"
"Chán ghét tôi đến vậy?"_Dư Mộ Phàm nở nụ cười buồn, chưa vao giờ anh cảm thấy bất lực giống như bây giờ.
Cô và anh hai thế giới khác nhau, ngay từ ban đầu cô đã vô tội muốn tránh xa thế giới này, là do anh đã lôi cô vào, chuyện ngày hôm nay tất cả đều là lỗi của anh. Anh không có quyền yêu cầu cô!
Tiếng cửa đóng lại. Bạch An Nhiên mở mắt thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Bước chân trần ra ngoài ban công nhỏ, cứ vậy để gió tạt vào mặt muốn đem mọi muộn phiền bị lôi đi. Muốn trở lại ngày hôm qua, cả ba người tranh cãi giành nhau chiếc ti vi, rồi cùng anh chơi với bé con chưa có cuộc tranh cãi chưa có cuộc đấu súng khi trưa.
-----------
"Tra ra rồi?"
"Chủ tịch, là người của bên Lâm Tường!"
"Cậu chắc!"
"Trong số ba mươi người, có một người được gặp kẻ ra lệnh, theo mô tả chính là Người của phía Lâm Tường!"
"Giết hết!"_Ánh mắt Dư Mộ Phàm hằn lên tia máu, một câu đem mạng sống ba mươi người chấm dứt.
Bấm một dãy số vừa lạ vừa quen, chưa đến 10 giây đối phương đã bắt máy:
"Rất nhanh, tôi đã đợi anh rất lâu, Dư lão đại!"
"Không cần nhiều lời, anh muốn gì?"
"Rất đơn giản, vị trí cao nhất và còn có... Bạch An Nhiên!"
"Cậu không nghe tôi nói sao?"
"Đã nghe, cũng đã suy nghĩ rất lâu. Người mà Lâm Thường này muốn, cho dù có đổi bao nhiêu mạng người thì-tôi-nhất-định-phải-có-được-nó!"_Mấy chữ cuối, hắn ta còn cố ý nói chậm lại như đang thách thức sự kiên nhẫn của anh.
"Tôi sẽ chờ ngày ấy!"_Nói rồi, Dư Mộ Phàn cúp máy, mang theo nỗi muộn phiền.