Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 28: Tự mình đi, tự mình làm tất cả



#Dư_vị_tình_yêu_phía_vuối_ngọt_ngào

Căn phòng tối vang lên tiếng thở nhè nhẹ. Bóng đen như mọi lần cũng xuất hiện, Dư Mộ Phàm trong đêm tối, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Bạch An Nhiên. Anh...nên làm gì?

Đã một tiếng trôi qua, Dư Mộ Phàm rời khỏi căn phòng, Bạch An Nhiên cũng mở mắt. Thì ra bóng đen mỗi tối cô mờ mờ ảo ảo thấy chính là anh? Thì ra, người mà đêm đó đem bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên bụng vô cũng chính là anh? Thì ra...tất cả cũng chỉ là thì ra, đã quá muộn!

Miệng lưỡi bỗng dưng cảm thấy khô khan, Bạch An Nhiên bước xuống giường, đến bây giờ mới phát hiện ra đây không phải là biệt thự của anh, cô dò dẫm dựa vào ánh sáng mờ ảo tìm được phòng bếp. Vốn là chỉ định uống một ngụm nước cho đỡ khát song lại thấy bụng đói meo, cô cũng đã bỏ hai bữa rồi.

Tìm kiếm cả phòng bếp, Bạch An Nhiên đành với tạm gói bánh trên bàn, đem theo chai nước bỏ lên phòng. Cũng chẳng hề nhìn qua, trên ghế sô pha ngoài phòng khách, một đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của cô.

-------

Sáng hôm sau, Bạch An Nhiên đi xuống tầng, Dư Mộ Phàm đã ngồi chờ ở phòng khách, nhìn thấy cô bước xuống cũng chỉ liếc nhìn không nói gì. Bạch An Nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh, Dư Mộ Phàm hôm nay không còn là Dư Mộ Phàm lúc tranh giành bắt bé con gọi tiếng "ba" nữa, Dư Mộ Phàm bây giờ giống như lúc anh lần đầu gặp cô, lạnh lẽo, kiệm lời và vô tình.

Bạch An Nhiên cười buồn, đến bây giờ mới nhận ra mình đã đặt tình cảm vào người đàn ông này nhiều đến nhường nào, để khi chạm phải ánh mắt dửng dưng như vậy mới đau thấu tâm can.

"Tôi muốn về nhà!"

"Tôi đưa cô về!"

Phải rồi, là "tôi" và "cô", đâu còn thân mật gọi tiếng "em" hay tỏ quyền sở hữu gọi tên "Nhiên"

Ra đến xe, Dư Mộ Phàm đã ngồi ở sau xe, Bạch An Nhiên ngập ngừng đi vòng qua ngồi lên ghế lái phụ bên cạnh tên vệ sĩ chuyên lái xe cho anh. Không khí ngột ngạt, áp lực với cả ba người. Lái xe thì ngay cả hít thở cũng thấy sợ, Bạch An Nhiên và Dư Mộ Phàn mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Người thì nghĩ cách làm lành tìm cách "xin lỗi" người thì suy nghĩ cách để kéo ra khoảng cán giữa hai người.

------------

Xe dừng, Bạch An Nhiên xuống xe, Dư Mộ Phàm đến thẳng công ty. Cô trở lại phòng, tìm kiếm bóng dáng bé con, sau đó cũng vội vã đến quán cà phê.

Đường đi hôm nay có vẻ dài hơn, không có anh, không có một vệ sĩ nào theo sau cô, cả con đường lớn ngoài hai mẹ con cô thì cũng chỉ lác đác vài người qua lại. Bạch An Nhiên cố giữ bình tĩnh không để bản thân bật khóc, đến quán cà phê làm việc không một chút tinh thần, cả người mệt lả.

"Nhiên, em sao thế?"

Bạch An Nhiên nhìn chị Tâm rơm rớm nước mắt, ôm lấy chị Tâm mà bật khóc, mọi buồn bực theo nước mắt rơi xuống. Cũng chỉ là một người đàn ông vốn không quen biết như thế nào vô lại đi thích anh được chứ! Còn vì mỗi chuyện anh thờ ơ mà thấy đau lòng.

"Em phải làm sao đây? Em không muốn như vậy!"

Đầu đuôi không rõ, chị Tâm mơ hồ chỉ biết vỗ về an ủi cô. Chờ cô lên tiếng giải thích.

"Ngoan, kể chị nghe, xem chị có thể giúp em không?"

Bạch An Nhiên nín khóc, đem đầu đuôi kể cho chị Tâm nghe, từ chuyện cô sợ hãi như thế nào, cố gắng tỏ ra xa cách đối với anh rồi tình cờ mà phát hiện Dư Mộ Phàm chính là người hàng đêm bên cạnh cô, là người đã xoa bụng cô cả đêm chỉ mong cô bớt đau, là người mà mỗi khi cô gặp ác mộng sẽ dịu dàng nắm lấy tay cô,trấn an cô.

Cô rất hối hận, hối hận vì đã chán ghét anh chỉ vì bên cạnh anh có đem theo súng. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã muộn Dư Mộ Phàm bây giờ ngay cả liếc nhìn cô cũng thấy là dư thừa, tự cô đi làm tự cô về nhà, cô...giống như một vị khách ở cùng nhà với anh.

"Nhiên. Hay em thử nói chuyện với cậu ta xem!"

"Không đâu, anh ta còn chẳng liếc nhìn em lấy một lần!"

"Em tự đi làm sao?"

"Vâng!"_Bạch An Nhiên nhỏ gióng đáp.

"Cười lên nào! Bé con nhìn thấy sẽ khóc theo đó, Nhiên, nghe chị nói, dù cho mọi chuyện thế nào cũng đừng để nước mắt rơi dễ dàng!"

Bạch An Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.

"Hôm nay chị cho về sớm, tan làm qua siêu thị mua đồ về nấu cho người ta, được chứ?

Bạch An Nhiên gượng cười, đầu óc vẫn chú tâm đi nơi nào.

Một ngày làm việc trôi qua, Bạch An Nhiên gần như chỉ ngồi thẫn thờ, làm việc gì cũng nửa chừng, thời gian trôi qua, cũng đến giờ tan làm.

5h chiều, cô cầm theo túi xách dắt Ôn Vân đi trên đường. Vừa đi vừa suy nghĩ xem nên làm món gì để xin lỗi Dư Mộ Phàm.

"Bảo bối con nghĩ xem, ba con thích ăn món gì?"_Bạch An Nhiên lắc lắc cánh tay mũm mĩm của Ôn Vân, trong vô thức mà bật cười, từ ngày anh bắt bé con gọi tiếng "ba" cũng chẳng biết từ khi nào mà cô có thói quen coi anh là ba của Ôn Vân, đôi khi còn tự độc thoại một mình càu nhàu về ai đó.

Ngang qua gian hàng áo sơ mi, Bạch An Nhiên phá lệ vòng vào, vốn là muốn chọn một chiếc áo cho Dư Mộ Phàm cuối cùng lại gặp phải người quen. Có chút hơi bất ngờ nhưng trong lòng cũng thấy rất vui.

Facebook: Lee Visu

Zalo: 01643548068

Instagram: lephuongkv

Wattpad: leevisu2104

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.