Bạch An Nhiên gấp gáp đến trường của bé con, vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng khóc của con bé đau lòng mà bế lấy Ôn Vân:
"Bảo bối ngoan, mẹ về với con rồi. Đừng khóc!"_Cô dỗ dành, bé con nhìn thấy cô thì cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, khóc càng lớn.
"Cô giáo, tôi đưa con bé vè trước, hôm nay làm phiền cô rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn con bé đến!"
Cô giáo Hạ cũng mỉm cười chào tạm biệt. Bạch An Nhiên vỗ về lên lưng bé con, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Ôn Vân nũng nịu ngước khuôn mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn cô, cái miệng nhỏ phụng phịu gọi tiếng "mẹ, mẹ bỏ!"
"Bảo bối ngoan, không khóc nữa, nhìn xem, mặt xấu rồi!"_Bạch An Nhiên cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt con bé, nựng nựng hai má phúng phính dỗ dành.
"Mẹ bỏ...!"
Ôn Vân vẫn lặp lại câu nói.
"Ngoan, mẹ đi làm, bảo bối cũng phải đi học chứ! Mẹ dẫn con đi chơi!"
Ôn Vân vốn từ ít, chỉ bập bẹ được vài chữ, vô nói mười chỉ đáp lại được một hai chữ, nó hiểu nhưng nó chỉ nói được có vậy:
"Mẹ, mẹ đi...!"
Cô dắt tay bé con vào một quán ăn gần đó vui vẻ chơi đùa cũng chẳng để ý đến chiếc xe đen bên đường.
--------
"Có chuyện gì?"
"Chủ tịch, giáo viên của Ôn Vân nói con bé khóc đòi mẹ nên đã gọi điện cho cô Bạch tới đón!"
"Xong rồi chứ?"
"Vâng, thuộc hạ vừa dặn dò cô ta cẩn thận rồi!"_Qua gương chiếu hậu, Đạt vẩn thận trả lời câu hỏi của anh.
Dư Mộ Phàm không nói gì thêm, đem tầm mắt dời sang tập tài liệu bên cạnh, Kha Tố Cầm ngồi ở ghế lái phụ im lặng đóng vai trò của một người thừa ngồi trong xe.
-----------
Chiếc xe vừa rời khỏi, Bạch An Nhiên cũng ngồi vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
"Mẹ, mẹ...!"_Ôn Vân hai mắt long lanh nhìn cô.
Bạch An Nhiên mỉm cười với Ôn Vân, ngoài miệng thì cười nói bón cho con bé ăn trong lòng đang không ngừng trấn nỗi an bồn chồn trong lòng.
322
Lúc Bạch An Nhiên đến nơi chọn vải cũng đã là xế chiều. Ôn Vân ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, không quấy phá nghịch ngợm chỉ nhìn thứ này rồi lại đảo mắt sang cái kia.
Bạch An Nhiên không rõ con bé rốt cuộc làm sao, đem tầm mắt nhìn quanh bốn phía lựa chọn vải. Sau một hồi đắn đo cuối cùng mới chọn ra được mấy mẫu vải phù hợp, Bạch An Nhiên vỗ về bé con, vốn muốn nói chuyện lại phát hiện bé con lúc này đã nhắm tịt mắt, hơi thở đều đều. Nhìn kỹ thì mặt hơi đỏ lên, trán bắt đầu bịn rịn mồ hôi, cô vội vã bỏ lại túi đồ, túi xách để bên cạnh cũng quên mất vội vã đi tìm người giúp.
Nơi bán vải này tận sâu trong con hẻm nhỏ, nếu không phải có uy tín nhiều người truyền tai nhau thì Bạch An Nhiên cũng không bỏ công đến tận đây mua. Cũng sẽ không khiến cô khó xử giống như bây giờ, ai nấy ngang qua đều thờ ơ, cái xã hội thân ai người ấy lo, không can thiệp đến ai khiến Bạch An Nhiên dường như sắp phát điên. Cô nhờ vả có, cầu xin cũng có nhưng không ai chịu dành ra chít thời gian, họ liếc qua con bé rồi bày ra bộ mặt khó xử rồi bỏ đi, Cứ vậy, Bạch An Nhiên lân la, từ xa nhìn thấy người đàn ông trẻ tuôi đứng bên vệ đường.
"Anh gì ơi, giúp tôi với, đưa tôi đến bệnh viện, tôi rất gấp!"
Người thanh niên quay lại nhìn, ban đầu không bận tâm mấy sau khi nhìn thấy gương mặt người đối diện thì rạng rỡ nét vui, không ngần ngại mở cửa xe cho hai mẹ con cô.
---------
Tại bệnh viện, Bạch An Nhiên nhìn bé con đã an toàn, đang ngủ say giấc mới lén thở phào một tiếng. Cũng may có người đàn ông đó, nếu không có lẽ cô vẫn còn loay hoay ở đó giữa cả nhóm người mà cảm giác lạc lõng bỏ rơi.
"Cảm ơn anh, nếu không có anh chắc tôi không biết phải làm sao mất!"_Cô cười nói, cảm giác từ người đối diện cho cô cảm thấy rất thoải mái.
"Cô...không nhận ra tôi sao?"_Hoắc Vĩnh Hào mỉm cười ôn hòa, nhìn cô gái trước mắt. Nụ cười hạnh phúc.
Bạch An Nhiên hơi bất ngờ trước câu hỏi, nhưng không tỏ ra thất lễ nhìn kỹ gương mặt Hoắc Vĩnh Hào cố gắng lục lại trong chuỗi trí nhớ.
"Không sao, tôi là Hoắc Vĩnh Hào, có thể biết tên cô chứ?"
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay Hoắc Vĩnh Hào, có chút không quen khi đối diện với người lạ:
"Tôi là Bạch An Nhiên!"
"An Nhiên! Tên rất hay, rất ý nghĩa!"
"Vậy sao? Anh là người đầu tiên khen nó!"
"Tôi nói thật, An Nhiên...cái tên nghe rất hay!"
Bạch An Nhiên mỉm cười không đáp. Hoắc Vĩnh Hào ngược lại rất vui vẻ mà bắt chuyện. Đối với hắn, chuyện gặp lại vô quả thực rất may mắn.
-------
Trong căn phòng lớn, tiếng gõ cửa đều đều lên cánh cửa gỗ, Dư Mộ Phàm mệt mỏi xoa mi tâm, lười nhác lên tiếng:
"Vào đi!!!"
323
"Chủ tịch, phía bên vệ sĩ theo sát cô Bạch đã tin tức của cô..."
"Cậu nói gì?"
Đạt cẩn thận kể lại, Dư Mộ Phàm tức giận cầm điện thoại liên tục gọi vào máy cô, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, không nghĩ tới lại là lúc này. Điện thoại đổ chuông ngoài tiếng nói máy móc của nữ nhân viên chỉ còn lại tiếng đếm chậm chạp.
"Mấy người rốt cuộc đã làm gì? Một người phụ nữ cũng không tìm thấy là sao?"_Anh gầm lên.
Không gian im lặng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ bên góc tường, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, Kha Tố Cầm không biết tình huống nguy cấp đến mức nào, lả lướt đi về phía Dư Mộ Phàm. Đem đặt xấp tài liệu lên bàn, ả như rắn nước đi vòng qua muốn tiến lại:
"Cút!!!!"
Dư Mộ Phàm gầm lên, ả sợ sệt tìm đường lui, vội vã ra ngoài.
Đạt ngay sau đó cũng theo sau ra ngoài, không ai nói với ai một lời, tất cả chỉ cần nhìn thái độ nặng nề của A Đạt ra khỏi phòng cũng đủ biết anh đang tức giận đến mức nào.
-------
Bạch An Nhiên ngước nhìn đồng hồ, đã 7 giờ hơn, trời tối mịt, bệnh viện cũng tấp nập người qua lại, lại nhìn sang phía bên cạnh, Hoắc Vĩnh Hào vẫn không quản ngại đứng cùng cô bên ngoài phòng bệnh không có ý rời đi.
"Anh Hoắc, muộn rồi, không làm phiền anh nữa, anh có thể đi được rồi!"
"An Nhiên, cô không cần gọi xa lạ vậy chứ, dù sao cũng đã quen biết!"
"Anh Hoắc, tôi cảm thấy vẫn nên dùng kính ngữ thì hơn!"_Cô cười.
"Được rồi, An Nhiên, em định về bằng cách nào? Nếu không, tôi đưa em về!"
"Đợi con bé tỉnh lại, em sẽ đưa nó về!"
"Được, tôi đợi cùng em!"
"Không cần phiền toái như vậy!"
"Không sao, là tự nguyện!"_Hoắc Vĩnh Hào cười đến mê người, ánh nhìn thâm trầm nhìn cô.
Bạch An Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ, cô cảm thấy có chút gì đó không đúng, chỉ là không biết nó không đúng ở chỗ nào.
-------
Thêm một tiếng trôi qua, vệ sĩ cuối cùng cũng đã tìm ra tin tức của Bạch An Nhiên,vội vã chạy lại thông báo. Dư Mộ Phàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xuống đến nhà xe, vốn muốn đến chỗ cô, song lại vòng về nhà, anh lấy tư cách gì mà quản cô đây?