Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 36: Đêm cuối trước khi đi



Bà chủ nhà liếc qua hai mẹ con cô, ném cho hai người ánh nhìn khinh bỉ rồi lướt qua, vờ như không nhìn thấy. Bạch An Nhiên cũng có lòng tự trọng không nán thêm lại lâu, cô đi đến công ty nhà đất tìm nhà. 

Cũng đã một tiếng trôi qua, công việc tìm nhà vẫn chưa kết thúc, tất cả vẫn là con số không, Bạch An Nhiên rời khỏi công ty, đứng chờ ở bến xe buýt. Rất nhanh, chuyến xe cô chờ cũng tới. Cả hai lên trên xe ngồi, mải mê buộc lại mái tóc rối cho bé con, cũng không nghĩ bên cạnh đã có người ngồi. 

"Cô Bạch thật trùng hợp!"

Bạch An Nhiên quay đầu nhìn, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ. 

"Sao anh lại ở đây?"

Lâm Tường bật cười, rất tự nhiên mà đưa tay bắt lấy một lọn tóc của cô.

"Xe tôi hỏng tình cờ đi xe buýt cũng không ngờ lại gặp được em!"

Cô nhíu mày, gạt cánh tay hắn ra:

"Phiền anh tôn trọng tôi một chút, đây là nơi công cộng!"

Lâm Tường rất nhàn rỗi ngồi vắt chéo hai chân, coi xe buýt chật chội là xe riêng, tựa đầu ra sau nhìn qua bé con hỏi:

"Đừng nói đó là con gái em nhé, tôi thật sự không chấp nhận nổi đâu!"

Bạch An Nhiên sợ hãi ôm lấy bé con, ngồi sang ghế bên cạnh càng tránh xa hắn càng xa càng tốt. Gặp nhau hai lần cũng đủ để cô biết hắn ta không phải người bình thường, hắn ta giống anh, dường như có một bí mật vô cùng khủng khiếp ở phía sau. Và cô...thật sự không muốn quan tâm đến hai người này. 

"Cô gái nhỏ, thật sự là con của em?"

"Phải, tôi đã có con rồi làm phiền anh tránh xa tôi một chút!"

"Vậy sao, tại sao cậu ta lại có thể để cô ở chung nhà được chứ, Nhiên của tôi, chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, chi bằng tôi mời em một bữa, chúng ta một lần giải quyết hết!"_Lâm Thường đưa ra lời đề nghị.

"Xin lỗi, tôi có việc, đi trước!"

Bạch An Nhiên nhanh chóng bấm đèn, xuống bến gần nhất. Lâm Tường cũng không nói gì, nhắm mắt không ngăn cản cô. 

Bạch An Nhiên vừa xuống bến, xe buýt đã lao đi. Lâm Tường ngồi trên xe, liếc nhìn hộ vệ bên cạnh ra lệnh. Đi chưa được bao lâu, xe buýt một lần nữa dừng lại. Lâm Tường bước xuống theo sau là một nhóm áo đen cũng từ xe xuống đứng sang hai bên nhường đường cho Lâm Tường bước vào xe riêng. 

----------

"Mẹ...mẹ...bóng...!"_Ôn Vân ở trong lòng mẹ ngọ nguậy, ngón tay mập mạp chỉ về phía đối diện có một người đang cầm một số lượng lớn bóng bay phát cho từng đứa trẻ. Cô đúng một bên hơi do dự:

"Bảo bối, ngoan, đứng đợi mẹ ở đây được không? Mẹ qua đó lấy cho con!"

"Vâng...mẹ...nhanh!"_Ôn Vân gật gật, giãy giãy hai chân đòi xuống. "Đứng đợi mẹ không được đi đâu, bên đó đông quá con qua đó sẽ bị đẩy, không được đi đâu, mẹ sẽ sớm quay lại!"_Bạch An Nhiên nựng nựng má bé con. Cho con bé ngồi bên ghế đá, nhờ một cô gái bên cạnh trông chừng. 

Đi chưa đầy năm phút, Bạch An Nhiên vừa quay lại đã thấy Ôn Vân ngồi xổm nhìn chằm chằm vào chú chó ngồi bên cạnh, dường như rất hiếu kì.

"Bảo bối, mẹ về rồi!"_Bạch An Nhiên bế lấy con bé, đưa cho con bé quả bóng bay đang cầm trên tay, Ôn Vân như thể hết hứng thú với nó, cánh tay mập một mực chỉ về phía chú chó bông đang nhìn mình.

352

"Ba...ba...cho...!"_Ôn Vân mấp máy miệng nói, ngược lại khiến cô càng nghi ngờ. Nhìn xung quanh không một ai quen biết, cũng không ai có dáng người tựa anh, con bé nói vậy là có ý gì?

"Cô này, cảm ơn nhé! Chó của cô đúng không?"_Bạch An Nhiên nói với cô gái nhờ trông giúp Ôn Vân. Cô gái nói không phải, Bạch An Nhiên cũng đành một tay bế lấy bé con, một tay dắt chú chó đi lạc. (Nhiên tỷ, chó nào lạc nơi đây? Bảo bối, nói lại lần nữa đi!)

-----------

Suốt cả buổi chiều, Bạch An Nhiên quanh quẩn ở khu vui chơi, bảo vệ thì cũng đi tìm nhưng không thấy chủ. Anh ta cũng chỉ là bảo vệ kiếm tiền nuôi mẹ lấy đâu mà nuôi thêm thú cưng. Bạch An Nhiên cũng không thể, cô còn đang kiếm nhà, chi tiêu có khi còn không đủ. Bé con cũng cần đi lớp, cô cũng thất nghiệp, đem nó về...có khi còn phải nhịn đói.

"Anh này, tôi không giúp được đâu! Anh tìm người khác đi, tôi cũng chỉ là thấy nó đi lạc nên mới đem đến đây thôi!"

"Cô gái, ai biết được cô không muốn nuôi nó nữa nên mới đem đến đây vờ đi tìm chủ để bỏ lại đây cơ chứ!"_Anh bảo vệ trẻ tuổi độc miệng nói.

Bạch An Nhiên ngán ngẩm, nói cả buổi trời vẫn là muốn cô nhận nó:

"Thật xin lỗi, anh có thể kiểm tra camera, muộn rồi, tôi xin phép!"_Nói rồi quay sang nhìn bea con:

"Bảo bối, về thôi, muộn rồi con!"

Ôn Vân không chịu, lon ton chạy ra đứng sau con chó, túm chặt lấy nó.

Bạch An Nhiên cũng hết cách, bế lấy bé con đang phụng phịu sắp khóc, đi ra ngoài. Thế nhưng, cửa vừa đóng lại, Ôn Vân đã òa khóc nức nở, chưa bao giờ cô thấy con bé khóc dữ dằn đến vậy, khóc đến ho sặc sụa không cách nào dỗ được. Ngay cả lúc cô đem con bé về sống chung, cũng chưa khóc lớn như bây giờ, vừa khóc vừa đòi xuống chỉ về phía chú chó đáng vẫy đuôi đằng sau. 

Ôn Vân khó xử, thực không muốn đem con chó ấy về. Nhưng lại không muốn nhìn bé con như vậy. 

"Thôi được rồi, tôi sẽ đem nó về!"_Bạch An Nhiên quay lại nói với anh bảo vệ đang vò đầu trong phòng gác. Khuôn mặt anh ta bỗng rạng rỡ hẳn, nhiệt tình dắt chú chó ra đến tận cổng giúp cô.

353

Đi hai về ba, Bạch An Nhiên không dám đem chú chó nhỏ về nhà anh, đành vòng qua nhà chị Tâm gửi nhờ vài hôm.

Quay về nhà trời cũng đã tối mịt, Bạch An Nhiên nhìn anh ngồi bên ghế sô pha, hơi sững người, anh ta hôm nay sao lại về sớm vậy chứ? 

"Chào!"_Cô hờ hững nói, bé con nhìn anh, hai tay với với muốn xuống, lại bị cô bế lên phòng. 

Dư Mộ Phàm nhìn theo bóng dáng cô, không nói gì, gấp tờ báo ném sang một bên, cũng rất nhanh bỏ lên phòng. Không ai nói một câu nào, căn biệt thự từ màu hồng bị bao trùm một màu đen. Màu của chết chóc của sự kết thúc và cả sự chia li.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.