Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 48: Chỉ là chơi đùa



Cả người Bạch An Nhiên bị giằng co, cố gắng tránh xa vẫn là bị kéo giữ lại. Máy ghi âm, máy ảnh...cả đám đông cứ vậy đổ xô giơ cánh tay về phía cô, trời thu se se lạnh sắp sang đông, rõ ràng là không nóng mà cả người cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Bảo vệ chen chúc va phải cô, Bạch An Nhiên lùi lại lại va phải người bên cạnh, giật lùi hai bước rồi ngã khuỵu, mắt cá chân bị trầy, hoàn cảnh trở nên khó xử. Bạch An Nhiên cúi gằm mặt, sợ hãi phát khóc, muốn đứng lại không được, chỉ có thể ngồi ngước nhìn cầu cứu nhóm bảo vệ, chẳng ai để ý đến cô, họ chỉ lo kéo dài khoảng cách của đám phóng viên với cô, họ không biết cô bị ngã.

"Cô à, cô và chủ tịch Dư rốt cuộc là gì?"

"Hai người là người yêu sao?"

"Vừa nãy hai người thân mật như vậy, cô à, chứng kiến tiểu tam đem con đến công ty, cô thấy như thế nào?"

"Tiểu tam cô có quen đúng không, đứa bé kia là con của ai?"

Hai tai cô lùng bùng, nước mắt cô kìm lại vẫn rơi xuống. Bạch An Nhiên muốn đưa tay lau đi, chưa chạm đến mặt lại cảm nhận được người đứng trước mặt cúi xuống, bàn tay ấm áp đưa tay lau đi nước mắt cô. Hai mắt Bạch An Nhiên rưng rưng, ngẩng đầu nhìn, Dư Mộ Phàm đối diện trước mặt cô, dịu dàng ân cần nhìn.

"Không cho khóc!"_Anh nói.

Cô chán ghét bộ dạng này, chán ghét anh, nghiêng đầu né tránh bàn tay kia. Không tự chủ dịch lùi lại. 

Biết rõ cô chán ghét, biết rõ cô muốn tránh xa, vẫn cố chấp muốn tiến lại. Nhìn cô sợ sệt lại càng muốn ôm lấy cô. 

Phóng viên hai bên còn đang tranh thủ chụp lại hình, đã bị chiếc xe đen bấm còi inh ỏi gây chú ý. Lúc bàng hoàng lại đã không còn kịp, Dư Mộ Phàm đã bĩnh tĩnh đem cô rời khỏi. Đuổi theo được chục bước rồi cũng dừng lại, họ vốn muốn rời khỏi, lại thấy vẫn chưa đủ, chạy lại bám riết lấy bảo vệ tìm chút manh mối.

"Dừng ở ngã tư tiếp theo đi!"

"Về việt thự!"_Dư Mộ Phàm cắt ngang.

Bạch An Nhiên bên cạnh nhìn anh, hai mắt vẫn rưng rưng muốn khóc tiếp. 

"Không cần anh thương hại!"

"Ý gì?"_Dư Mộ Phàm chồm người qua phía cô, sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô hỏi. 

"Anh không cần ra vẻ thanh cao thương hại tôi làm gì? Tôi sẽ không cảm kích!"_Bạch An Nhiên căm hận nói, ánh mắt lảng tránh đi chỗ khác.

"Cho nên...trước giờ, không rung động?"_Dư Mộ Phàm nhếch miệng nói.

"Phải, chỉ là chơi đùa mà thôi! Không phải anh cũng thấy rồi sao? Anh có hứng thú với tôi sao?"

Vừa nói xong, Bạch An Nhiên cũng bị Dư Mộ Phàm túm chặt lấy cổ tay, cằm nhỏ bị bóp mạnh, ép phải đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo của anh. Cả người run rẩy lên từng đợt.

"Anh muốn làm gì? Buông ra!"

"Làm gì à? Cũng chỉ là gái làng chơi...tiếp thêm một người, cũng chẳng có vấn đề gì?"

"Anh cút ngay!"

"Cút? Nói thử xem, em là đang ở trên địa phận của tôi! Ai cho em quyền ra lệnh..."

Lời vừa dứt, chiếc xe cũng dừng lại, Bạch An Nhiên được anh thả ra, ngơ ngác nhìn căn nhà trước mắt. Trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Cô không nên ở nơi này. Nghĩ là làm, Bạch An Nhiên muốn mở cửa chạy, lại bị Dư Mộ Phàn ngồi ở bên cạnh mở cửa kéo ra bên ngoài. 

"Anh làm gì? Tôi muốn về!"

"Đến tận đây rồi, mới nói muốn về! Không phải đã quá muộn rồi sao?" 

Bạch An Nhiên đùn đẩy, muốn rời khỏi, nhìn cánh cổng lớn đóng dần lại, vệ sĩ nhìn cô bị lôi đi cũng chẳng liếc lại lấy một lần, giống như không liên quan. Hi vọng của cô bị dập tắt, cả người để mặc bị kéo đi. (Au: ây da...lại chuẩn bị làm khổ nhau rồi! Haizzz...đừng làm khổ nhau nữa...)

Căn biệt thự trước mắt làm cho cô như suy sụp, bị kéo đến căn phòng cuối cùng trên tầng hai, Dư Mộ Phàn cuối cùng cũng buông lỏng cô ra. Bạch An Nhiên muốn bỏ ra ngoài, lại nhìn thấy Dư Mộ Phàm ném áo vest sang một bên, cà vạt nới lỏng muốn tháo ra, cả người cô bủn rủn muốn thối lui. Lại rõ ràng đã bị ép tới đường cùng:

"Anh thả tôi ra, anh lấy quyền gù mà bắt tôi?"

"Lại đây!"_Dư Mộ Phàm ngả người về về ghế sô pha trong phòng, nhàn nhạt lên tiếng, lười nhác ngay cả nhìn cô cũng lười. 

"Không"_Bạch An Nhiên lắc đầu.

Dư Mộ Phàm đứng bật dậy, ánh mắt tỉnh táo khẽ lướt qua thân hình cô từ trên xuống, sải bước đến chỗ cô, anh một bước cô lại theo bản năng cũng lùi một bước. Hai tay bắt đầu run rẩy không ngừng, nếu không phải ánh nhìn của anh giống như giết người ép buộc cô phải đứng cho vững thì có lẽ cô đã ngã khuỵu từ lâu rồi. 

Dư Mộ Phàm đem cô ôm vào trong ngực, tay phải giữ gáy cô tham lam mà cắn mút. 

"Anh buông ra!"_Bạch An Nhiên cắn răng nói, Dư Mộ Phàn lại tìm đến môi chặn miệng, muốn tiến vào lại bị cô kháng cự ngậm chặt miệng, cánh tay không ngừng đánh lên ngực lộ rõ vẻ chống đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.