Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 53: Bảo bối tạo điều kiện



#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào

Chương 53: Bảo bối tạo điều kiện

A Đạt lái xe đứa Bạch An Nhiên về nhà, quay trở lại bệnh viện, thấy Dư Mộ Phàm một bụng tức giận ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển liên tục chuyển kênh:

"Chủ tịch, cô Bạch vừa có..."_Còn chưa kịp nói xong, Dư Mộ Phàm đã nói chen:

"Đã biết!"

"Tôi xin phép ra ngoài!"

"Đưa về tận nhà?"

"Vâng!"

Anh hài lòng phẩy phẩy tay, A Đạt theo lệnh ra ngoài, không tiếp tục làm phiền.

Đồng hồ điểm 11 giờ khuya, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, Bạch An Nhiên giật mình quay lại, dãy số lạ hoắc hiển thị, cô chần chừ.

Bé con say ngủ đột nhiên ngọ nguậy trở mình, cô vội vàng tắt máy, ôm lấy con bé định ngủ. Điện thoại tiếp tục vang.

Dư Mộ Phàm không thấy cô bắt máy, lại cho rằng cô không biết. Tiếp tục gọi. Cứ gọi nửa chừng máy lại tắt, đến lần thứ năm thì đen mặt không gọi cho cô.

Bạch An Nhiên qua một hồi, không thấy đổ chuông, nhẹ nhàng đặt lên trán bé con nụ hôn, mỉm cười nhắm mắt lại.

-------

Sáng sớm, Bạch An Nhiên đã tỉnh. Chỉnh trang lại quần áo, mới rời khỏi nhà. Bé con cũng tỉnh giấc ngay sau đó, ngoan ngoãn để chị Tâm mặc bộ váy công chúa đẫn đến nhà trẻ.

Vừa xuống xe, ngay lập tức đám phóng viên vây kín lấy chiếc ta xi, Bạch An Nhiên chưa hiểu chuyện gì đã bị đám người phía trước chĩa mũi nhọn về phía mình:

"Cô Bạch, cô và chủ tịch Dư rốt cuộc có chuyện gì?"

"Hai người là quan hệ người yêu hay người tình?"

"Cô Bạch, đứa bé kia là con của cô?"

"Xin cô hãy trả lời,....!"

Bạch An Nhiên toát mồ hôi lạnh, cô không nên đến công ty, đằng nào thì sau vụ lùm xung kia công ty hẳn sẽ không giữ lại một người như cô đi. Bảo vệ, vệ sĩ theo sau nghe lệnh Dư Mộ Phàm túc trực bên cạnh cô từ xa đi đến, gạt đám phóng viên sang một bên, đưa cô vào tận sảnh lớn.

Nhân viên đứng tụm cả đám lớn bàn tán, nhìn cô chỉ trỏ. Bạch An Nhiên cúi chào, lại bị nói bày ra bộ dạng ngây thơ vô tội, thực chất là hồ li tinh. Cô đau đầu, thay xong bộ đồ tiếp tân, đã qua 10 phút đồng hồ, đám nhân viên vẫn giữ nguyên tư thế, đem cô ra làm chủ đề.

"Bạch An Nhiên, đem tài liệu đi in ra, đem phát cho nhân viên trong công ty mỗi người một bản!"_Kha Tố Cầm từ thang máy đi ra, cất giọng cao ngạo lên sai cô.

Bạch An Nhiên nhận lấy xấp tài liệu, đem đến phòng in. Mỗi lượt chỉ có thể đem tài liệu phát cho một phòng ban. Cả cái công ty to như này, việc đi in, tay sai vặt lại chỉ nhắm vào cô!

Cả buổi sáng, chạy loanh quanh trong công ty, nhân viên nam nhìn thấy có người tiện tay giúp cô vác thêm một ít tài liệu, có người lại chỉ đứng nhìn cô. Vậy cũng không quá đáng bằng việc một nhóm nhân viên nữ ghen ghét chung tay để chống lại cô. Họ mỉa mai, châm chọc có người còn đố kị nói lời chê bai.

Cả một buổi sáng, đối diện với ánh nhìn ấy, Bạch An Nhiên khó khăn lắm mới xong việc. Muốn đi thay đồ, lại bị vị trưởng phòng sai đi gõ tài liệu. Bạch An Nhiên phản đối không được, chỉ có thể kiếm chiếc máy tính ở phòng in, tranh thủ gõ lại chồng báo cáo của quí trước.

1 giờ chiều, lại chỉ gõ được có vài trang. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đem theo chồng tài liệu đem về nhà. Bạch An Nhiên vòng qua nhà, đặt chồng tài liệu. Ăn tạm gì đó rồi vòng qua đi vẽ.

Tan tầm, cô cất đồ vào túi, đi đón bé con. Được nửa đường nhận được điện thoại, Dư Mộ Phàm nói muốn cô đến. Bạch An Nhiên nhận lời, cô đến đón bé con lại bắt xe đến bệnh viện. Nửa chừng, bé con nhìn cô rưng rưng, Bạch An Nhiên lại không nỡ, dừng lại một quán mì, gọi một suất đút cho con bé ăn, cô ăn không vào.

"Mẹ...mẹ..."

Ôn Vân chu cái miệng nhỏ lên gọi cô, Bạch An Nhiên đang thúc người vội nở nụ cười bón cho con bé.

Một lớn một nhỏ ngồi ở quán ăn, Dư Mộ Phàm ở bệnh viện vẻ mặt chút dịu lại, đồ ăn bày trên bàn vẫn chưa động đũa. Phải, anh đợi cô.

7 giờ, bụng Dư Mộ Phàm bắt đầu thúc giục, anh vẫn nhất quyết không độngnđũa, bác sĩ đến kiểm tra vết thương, phát hiện bệnh nhân chưa ăn đúng lịch, đương nhiên sẽ cất giọng yêu cầu đi ăn. Đáng tiếc, đối phương là Dư Mộ Phàm, hắn chỉ có thể nhỏ giọng khuyên nhủ xuống nước bảo anh đi ăn, Dư Mộ Phàm tâm tình vui vẻ ậm ừ cho qua.

Chờ đến 7h 30, Bạch An Nhiên mới dẫn bé con đến bệnh viện, cửa vừa mở, bé con ngơ ngác nhìn, Dư Mộ Phàm đang xem tài liệu nhìn thấy bảo bối nhỏ, rất nhanh đặt xấp tài liệu sang bên cạnh, anh toan đứng dậy....chợt khựng lại, ngồi trên ghế cất giọng:

"Bảo bối, lại đây!"

Bé con vung vẩy chân muốn xuống, chân vừa chạm đất đã lon ton chạy lại, nhìn Dư Mộ Phàm mặc quần áo bệnh nhân thì ngơ ngác. Chạy vòng qua bàn, muốn leo lên ngồi cạnh anh. Dư Mộ Phàm nhấc bé ngồi lên đùi, nhìn Bạch An Nhiên vẫn đứng ngoài cửa.

"Mẹ....mẹ...ngồi....!"_Ôn Vân giơ tay ngồi đùi anh, nhún nhẩy gọi Bạch An Nhiên.

Bạch An Nhiên bước lại, ánh mắt né tránh anh, ngồi ở ghế cách anh một đoạn. Cô vừa chán ghét anh, vừa lo cho vết thương kia.

"Ăn cơm chưa?"_Anh hỏi.

"Ba...ba...ăn...mì!"_Ôn Vân nhanh nhảu miệng nói. (Ad: *thở dài* bảo bối nhà này đang ở tuổi bập bẹ nói, mấy vị thông cảm, căn bản con bé không nói, Nhiên tỷ ắt chắc cũng chẳng nói gì đâu haha. Dư Mộ Phàm: *liếc xéo*)

"Ăn rồi ăn tiếp!"

Dư Mộ Phàm bên trong một bụng bực bội, vẫn mỉm cười nói với hai người. Đưa tay muốn lấy chiếc đũa, mày đẹp khẽ nhíu lại, bộ dạng khổ sở chờ Bạch An Nhiên ra tay. ( Ad: icon thể hiện sự khinh bỉ 😊😊😊 hay lắm, mấy người cứ diễn trò ở đây đi. Tôi phẫn nộ)

Ôn Vân nhìn anh, lại nhìn Bạch An Nhiên, lại nhìn anh, lại nhìn Bạch An Nhiên.

Cô với lấy chiếc bát đưa cho anh, lại với lấy chiếc đũa đặt lên trên bát. Dư Mộ Phàm hơi nâng khóe miệng, nhìn cô. Bạch An Nhiên lại lảng tránh. Nhìn Dư Mộ Phàm khổ sở gắp thức ăn, Ôn Vân lại còn ngồi bên cạnh vừa nhai mấy hạt cơm vung vẩy hai tay, vừa ăn vừa hát có vẻ rất vui.

Anh ăn rất chậm, trên trán bắt đầu toát mồ hôi. Ăn thôi, có cần bày ra bộ dạng khổ sở vậy không?

Cô giằng lấy cái bát, nhích lại gần, gắp thức ăn đưa lên miệng anh. Dư Mộ Phàm há miệng nhận lấy, anh nhìn cô chằm chằm. Không khí ngọt ngào lại che ngang:

"A...a...mẹ....đút!"_Ôn Vân chu chu cái miệng nhỏ lên, phá tan không khí kia.

Bạch An Nhiên lại quay qua đút vào miệng con bé một miếng thịt. Người bón người ngồi chờ bón, Dư Mộ Phàm biết cô không kiên nhẫn, vết thương mỗi lần thở mạnh thôi cũng đau, ăn cơm cũng khó khăn, nếu không phải chờ cô đến anh sẽ không ăn đi! Dạ dày co rút, khó khăn lắm mới nhai hết một miếng. Chỉ là miếng cơm do cô bón, Dư Mộ Phàm đau ở bụng ngọt tận tim.

End chương 53: Bảo bối tạo điều kiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.