Buổi chiều, Bạch An Nhiên không đi vẽ, tự nhốt mình trong phòng. Cô ngồi thẫn thờ nhớ lại lời của Kha Tố Cầm, lại nhớ đến lời nói của anh. Nội tâm mâu thuẫn, giằng xé.
"Sao vậy, khó chịu sao?"_Bác Lâm nhìn cô ngây ngốc ở trong phòng, tranh thủ lúc anh chưa về ghé qua phòng cô. Nhìn Bạch An Nhiên ngồi thừ ra không khỏi thấy lo lắng.
"Bác Lâm, bác ở đây...lâu chưa?"
"Từ hồi ông bà chủ còn sống! Lúc ấy, thằng nhóc mới chỉ có vài tháng tuổi!"_Bác nhìn cô, chân thành nói. Bàn tay nhẹ vỗ lên mu bàn tay cô, từng nhịp từng nhịp.
"Muốn nghe chuyện của thằng nhóc đó sao, bác kể con nghe!"
Bạch An Nhiên khẽ lắc đầu, cô bây giờ giống như món đồ chơi, lấy tư cách gì mà biết đây?
"Phòng của con không phải ở đây!"_Bác nhỏ giọng nói, còn cô lại chỉ biết cười buồn:
"Đó mới không phải là phòng của con!"
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, dù sao, con bây giờ cũng là người của Mộ Phàm, con không thích hay không hiểu cứ hỏi nó, nó đương nhiên còn mừng không kịp. Nhất định sẽ giải thích cho con hiểu!"
"Rất nhanh thôi, anh ta sẽ chán con, khi đó, sẽ lại có một người khác thay thế con, rồi lại một người phụ nữ khác...."
"Làm sao vậy? Có chuyện gì, nói bác nghe, bác nghĩ cách giúp con!"
Cô lắc đầu, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ lại rời khỏi đây.
----------
"Cô ấy đâu?"_Dư Mộ Phàm vừa vào nhà đã hỏi cô.
A Đạt khẽ cúi đầu chào, báo chút tình hình rồi rời khỏi. Dư Mộ Phàm bước vào phòng, không nhìn thấy cô, tủ đồ vẫn nguyên vẹn, lại bước sang nhìn căn phòng sáng đèn bên cạnh. Anh nhìn cánh cửa lại quay về phòng.
"Chủ tịch, phía bên kia muốn hẹn ngài gặp mặt một buổi!"
"Bảo Ngô Đàm đi!"_Dư Mộ Phàm không kiên nhẫn nói.
"Hắn muốn trực tiếp gặp ngài, hơn nữa..."_A Đạt nói được nửa chừng lại không dám mở miệng.
"Nói!"
"Họ biết tin ngài bị thương, còn... muốn gặp cả cô Bạch!"_Hắn nói xong khẽ thở phào một hơi.
Ngược lại, Dư Mộ Phàm khuôn mặt lạnh đi vài phần. Mẹ nó, hắn dám cố ý đối đầu với anh.
"Hẹn một hôm, tự tôi sẽ đi!"
"Về phần cô..."
"Cử thêm vài người sở bên cạnh!"
A Đạt gật đầu, rời khỏi phòng.
Giờ cơm tối, Bạch An Nhiên bế bé con xuống dưới phòng ăn, ngoài dư đoán, Dư Mộ Phàm lại không ngồi ở đây. Hỏi ra mới biết, Dư Mộ Phàm mới vừa ra khỏi nhà. Cô hờ hững đáp lại, cùng bác Lâm ăn cơm tôi. Bé con ngồi bên cạnh cứ một lúc lại ngó nghiêng nhìn, không phải là lạ nhà, con bé...chỉ là đang muốn tìm kiếm bóng dáng của anh.
9h tối, Dư Mộ Phàm vẫn chưa về. Bạch An Nhiên cho rằng anh không về, bảo bác Lâm về nghỉ sớm, không cần đợi cũng tự mình đưa bé con về phòng.
Bạch An Nhiên vừa mới rời khỏi phòng, điện thoại đã reo. Lại là số lạ, cô không muốn nghe. Cứ tắt máy bên kia lại gọi lại.
"Tôi Bạch An Nhiên nghe, ai vậy?"
"Nhiên của tôi, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?"_Lâm Tường khẽ cười dịu dàng nói.
"Anh muốn gì, sao lại biết số điện thoại của tôi?"
"Tôi đương nhiên biết rất nhiều chuyện của em, bảo bối, chúng ta gặp nhau một chút đi!"
"Tôi chẳng có gì để gặp anh!"
"Vậy sao? Em không muốn biết chuyện của Dư Mộ Phàm, không muốn biết hắn đang ở đâu? Đang bị tra tấn như thế nào?"_Lâm Tường ở phía bên kia, chậm rãi nói những lời uy hiếp. Hắn nhắc đến anh, cư nhiên cô sẽ lo lắng.
Bạch An Nhiên, nhanh như vậy, em đã có tình cảm với hắn!
"Anh muốn gì?"_Giọng nói cô có phần gấp gáp, Dư Mộ Phàm bị hắn bắt?
(Ách! Nam chính của lão, nào dễ bị bắt như vậy? Nữ chính....thật...là...dễ dụ đi a~~~~)
"Đến đây!"
Hai chữ ngắn gọn. Lại làm cho Bạch An Nhiên bỗng rùng mình một trận, cả người cô hơi run lên nhưng lại nghĩ anh đang ở bên kia, ậm ừ đồng ý.
Bảo vệ biệt thự không cho phép cô ra ngoài, Bạch An Nhiên chỉ có thể ngồi xe của A Đạt lái xe đến địa điểm kia. Nửa đường, lại đi vào một cửa hàng, tranh thủ A Đạt đứng bên ngoài mà đi cửa sau. Cô tự mình bắt xe đến địa chủ Lâm Tường nói.
Đến nơi mới nhận ra, nơi hắn chính là địa bàn của hắn, Bạch An Nhiên nắm chặt túi xách, đi vào. Vừa mới đặt chân vào đã được dẫn đến căn phòng ở trên tầng riêng. Lâm Tường hút điếu thuốc, lười nhác gác chân lên bàn.
"Bảo bối, lại đây!"_Hắn nhoẻn miêng cười, nhìn cô sủng nịnh. Bạch An Nhiên còn sợ hãi hơn lúc nhìn thấy máu.
"Dư Mộ Phàm đâu?"
Lâm Tường nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui:
"Em đến đây vì hắn?"
Bạch An Nhiên không biết phải đáp lại như thế nào mới phải. Cô thực sự là vì anh? Cô thích anh ư? Anh...có thích cô không???