Dư Mộ Phàm vừa bước vào, Bạch An Nhiên đã hai mắt trợn tròn nhìn anh, miệng há hốc. Thừa cơ lúc Dư Mộ Phàn còn đang nhăn mặt, vội trèo qua giường chui vào trong nhà vệ sinh:
"Bạch An Nhiên, đi ra!"
"Không!"
Ở trong nhà vệ sinh, Bạch An Nhiên lúc này mới chuyển hướng, từ than vãn xoa tai thành thổi phù phù lên bàn tay, đau chết đi!
Thư kí tổng dám đốc có khác, ăn lương của tổng giám đốc, cô lại dại dột mà đi tin lời.
"Bạch An Nhiên, em làm cái gì? Cút ra ngoài!"
"Sao anh về giờ này? Em muốn đi tắm!"
"Năm...bốn...ba...."
Ở bên ngoài, Dư Mộ Phàm đút tay túi quần, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nhìn cảnh cửa chằm chằm bắt đầu đếm.
Sau cánh cửa, Bạch An Nhiên đau đến ứa nước mắt, đá đá cánh cửa.
(Ý bả là tay bả đau, nam chính muốn mở thì tự tìm chìa khóa mở đi *cười to* nam chính, từ bao giờ anh trở thành kẻ thua cuộc như vậy?)
"Em...em đi vệ sinh!"
Dư Mộ Phàm nhìn cô, đánh giá một lượt, nhớ đến khi nãy lúc trèo qua giường. Bạch An Nhiên một tay vẫn ôm lấy tai.
"Lại đây!"
Bảo bối nào đoa ngoan ngoãn bước lại.
Tóc bị ánh vén sang một bên, lộ một bên tai có phần sưng lên, còn có cả viên ngọc rất nhỏ được gắn lên.
"Đau!"
Cô nhăn mặt, né tránh bàn tay anh, xuýt xoa nói, ánh mắt nhìn anh lo lắng.
Dư Mộ Phàm đột nhiên ôm chặt lấy cô, ngón tay xoa nhẹ ở tai, thật thoải mái, đỡ đau hơn. Anh cúi xuống ở bên tai cô, thổi nhẹ.
Bạch An Nhiên vừa ngứa ngứa, lại thấy tai nóng rát, đỡ đau hẳn mà mặt cô đỏ bừng.
"Đau không?"
"Không đau!"_Cô mạnh miệng nói.
"Thật?"_Dư Mộ Phàm chạm vài tai cô, Bạch An Nhiên rụt lại, né sang một bên. Trong lòng chửi thầm anh một câu.
----------
Trong căn phòng bắt đầu vang lên những âm thanh có phần ám muội:
"Ai! Nhẹ một chút...!"
"Vậy còn đau? Đừng động!"
"Anh đi ra, đau chết em rồi!"_Bạch An Nhiên gào lên.
----------
Ad: *chống cằm* *lẩm bẩm* mẹ nó! Hai người có thể bớt nói lại được không? Lão nương vô hình à? Người khác nghe vào tưởng đâu hai người ở trong này...haha...*đỏ mặt*
--------
"An Nhiên, con sao vậy?"_Bác Lâm nhìn cô nhăn nhó đi xuống, rất quan tâm hỏi.
"Con..con...đi...xỏ...khuyên! Hơi đau một chút!"
"Sao đột nhiên lại muốn đi? Không có cũng có sao đâu?"
Bạch An Nhiên nhìn trước ngó sau, mới đỏ mặt thì thầm:
"Phàm có tặng con một bộ, nhưng con lại không đeo được, hôm nay con tranh thủ đi, ai ngờ Dư Mộ Phàm đột nhiên quay về!"
Càng nói càng tức, cô rõ ràng đã tính toán cẩn thận, Dư Mộ Phàm đi gặp khách hàng, ít nhất nửa đêm cũng mới về. Cô chỉ cần ngủ sớm một chút, đợi vài ngày có thể tạo cho anh sự bấy ngờ. Hiện tại không được còn bị xem thường. Bác Lâm ở bên cạnh chột dạ, vội cáo từ lẩn vào bếp.
"Bảo bối, đến giờ đi ngủ rồi!"
Bạch An Nhiên tắt TV nhìn sang bên cạnh thở dài.
"Không chịu, ba...ba..."_Con bé nhìn anh cầu cứu, hai tay vẫn ghì chặt lấy điện thoại, không chịu buông.
Dư Mộ Phàm ôm lấy vật nhỏ trong lòng, ở giữa hòa hoãn. Lên tiếng lại bị Bạch An Nhiên gạt phắt sang một bên.
"Lại đây!"
"Định làm gì?"_Bạch An Nhiên nguy hiểm nhìn anh.
"Hôn một cái, anh dỗ con bé đi ngủ!"
"Anh...anh lợi dụng, em không cần!"
Bạch An Nhiên mạnh miệng nói, quay qua dỗ ngọt bé con.
Không được! Kẹo cũng không dụ dỗ được! Đồ chơi cũng không!
Dư Mộ Phàm nhàn nhã nhìn cô, ngả đầu ra phía sau, bâng quơ gọi:
"Bảo bối!"
Ôn Vân quay đầu, buông điện thoại xuống, rời khỏi người anh, chồm lên hôn lên má Dư Mộ Phàm kêu cái "chụt", nước miếng chảy dính trên khuôn mặt anh.
Bạch An Nhiên vừa giận vừa cười, con bé như thế nào lại chỉ nghe lời anh, gọi một tiếng đã ngoan ngoãn chạy lại.
"Bảo bối!"_Cô gọi.
Ôn Vân ôm lấy cổ anh, quay qua nhìn cô mắt chớp chớp, định bò lại. Dư Mộ Phàm lại hôn lên má con bé, cũng gọi một tiếng:
"Con gái!"
Ôn Vân nhìn cô, nhìn anh. (Ad: con bé này, lúc lớn lên có khi nào nó bám trai như sam không, trọng nam khinh nữ)
Lại hôn chụt lên má còn lại của anh.
Bạch An Nhiên tức anh ách, gầm lên:
"Hai người, tách nhau ra!"
"Em ghen? Hôn một cái...!"
Dư Mộ Phàm còn chưa nói xong, đã bị Bạch An Nhiên cầm gối ném vào người.
"Anh..anh..dám mua chuộc con bé!"
Ôn Vân mắt to tròn nhìn cô, rúc vào lòng Dư Mộ Phàm.
Cô chịu hết nổi rồi, hai người họ còn dám ở trước mặt chế giễu cô. Con bé là con của cô cơ mà!
Dư Mộ Phàm nhìn cô tức giận bỏ lên phòng, nhìn Ôn Vân:
"Nhóc con. Mẹ con giận rồi"
"Mẹ..giận...rồi!"_Ôn Vân bĩu bĩu môi, khuôn mặt xụ xuống.
"Đi, lên dỗ mẹ con!"
Anh ôm lấy thân hình bánh bao ôm lên phòng, hệt như người chồng tốt nghiêm nghị vờ trách mắng để lấy lòng Bạch An Nhiên.
Lại thành ra Ôn Vân òa khóc ngồi thu lu một góc giận dỗi. Cứ qua qua lại lại, đến tận khuya mới dỗ dành được.
Anh ôm cô vào lòng, cả hai cứ im lặng không nói gì. Bạch An Nhiên lo lắng, cô không biết hạnh phúc này rồi sẽ đi đến đâu! Rồi có phải nó sẽ kết thúc, sẽ không có gì là mãi mãi.
Cô ôm chặt lấy anh, khuôn mặt áp vào anh, khẽ nói một câu:
"Lão công, ngủ ngon!"
---------------
Sáng sớm, Bạch An Nhiên rời giường, như thường lệ chuẩn bị đồ. Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn đến. Cô nhìn qua một lượt, lại nhìn anh, lo lắng.
Vừa đến công ty đã bỏ mặc Dư Mộ Phàn ở ngoài, không nói gù bỏ vào phòng làm việc.
"Đi theo cô ấy, đừng để có chuyện!"
Dư Mộ Phàm hướng phía A Đạt ra lệnh, vừa bước vào phía thang máy đã nhận được điện thoại của Kha Tố Cầm. Ả an phận vài ngày, hiện tại gọi điện bỗng cảm thấy có vấn đề. Anh không bắt máy, nhìn Bạch An Nhiên đứng ở sảnh cặm cụi làm việc, lưu luyến đóng cửa thang máy.
----------
"Bạch An Nhiên, có bưu phẩm!"_Bảo vệ đưa cho cô phong bì đóng gói cẩn thận.
Cô cẩm lên, nhìn chăm chăm, ở cái thành phố rộng lớn này, bạn bè lại chỉ có vài người. Là ai gửi?
End chap 69: Nắng trước bão (2)
Bởi vì ngược nhiều quá, theo yêu cầu phải ngọt nữa. Tạm thời ngọt cả chap. Chap sau có biến.