Lúc dạo phố đêm, thấy những cặp trai gái vui vẻ cười đùa cô thở dài thườn thượt, chẳng có tí gió thổi nào cả mà sao mắt cô cay cay thế này, đang đi bỗng có người va vào cô, cú va chạm hơi nặng nên cô té xuống đất, bàn tay bị trầy xước gớm cả máu, nhìn thấy bàn tay cô lại nhớ đến chàng, mỗi khi cô bị thương đều là chàng băng bó, cô vội vàng lấy khăn tay của Tiêu Hàn ra băng lại tay, nhưng băng hoài mà không được, cô vừa bực vừa đau, không băng nữa cô siết chặt chiếc khăn trong tay rồi ngồi khóc ngon lành
- Chàng..bao giờ mới về, tại..tại sao cả 1 chút tin tức bình an gởi về cho thiếp cũng ko có, bộ..bộ khó lắm hả..hức...hức..hức
Vừa nói vừa khóc, khiến âm thanh cứ đứt quãng, má Lan từ phía sau lắc đầu sót xa nhìn cô, từ lúc cô ra khỏi phủ má Lan đều theo sát cô, nhẹ nhàng đi tới ôm lấy cô vỗ vỗ vai cô an ủi, cô ôm chặt má Lan rồi khóc ngày 1 lớn hơn. Mọi người xung quanh đi qua, ai cũng nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu.
Buổi sáng đẹp đến đâu giờ tâm trạng cô cũng không thưởng thức nổi nữa rồi, đang tưới củ cải thì Hỷ Na đột nhiên đến, 2 người cùng ra bàn uống nước, Hỷ Na mở lời