Du Y

Chương 62: Phiên ngoại 2. Kị sĩ Nhị Béo và Công chúa hạt đậu



Cách sống của một người thể nào cũng liên quan đến tính cách của người đó, hai người ở cùng một chỗ, thế thì phải xem xem cách ở chung của họ là gió đông thổi bạt gió tây hay là ngưu tầm ngưu mã tầm mã ~

Thật lâu trước kia, Chung tướng quân cảm giác mình chỉ hơi hơi đau đầu với đồng chí Khấu Đồng mà thôi. Tuy rằng hắn không thường xuyên xuất hiện trước mặt ông, cơ mà ít nhất cái lúc cần đến vẫn còn tìm được người. Thế rồi thật lâu về sau khi thằng cha vô liêm sỉ họ Hoàng nào đó chuyển tới nhà Khấu Đồng, Chung tướng quân bắt đầu không đỡ nổi.

Tổ hợp Hoàng Cẩn Sâm + Khấu Đồng đâu phải đơn giản chỉ là 1+ 1 = 2?

Đôi khi Chung tướng quân nghĩ rằng nếu cho ông lựa chọn một lần nữa thì ông nhất định sẽ tách họ Hoàng kia với bác sĩ Khấu ra thật là xa thật là xa, nếu nhất định phải có một con số cụ thể thì hẳn phải là xa 1 vạn năm ánh sáng.

Chung tướng quân vẫn hi vọng có một người có thể ở bên cạnh Khấu Đồng để chăm sóc hắn một chút, hoặc là bắt Khấu Đồng chăm sóc người ta cũng được, trong lòng hắn có vướng bận thì sẽ không ngày ngày không nên thân chạy loạn khắp nơi nơi, tránh cho lâu ngày hắn không có tin tức gì, ông lại có ảo giác hắn chết mất xác ở bên ngoài rồi.

Nhưng mà trời đất chứng giám, Chung tướng quân nghĩ, ông không ngờ là Khấu Đồng sẽ lăn vào một chỗ với Hoàng Cẩn Sâm___đây là nồi nào úp vung nấy, là không phải người một nhà không cùng vào một cửa, hay là vật họp theo loài, hay là ruồi bọ theo kít…phi phi phi!

Dù sao khi họ tách ra thì Chung tướng quân còn miễn cưỡng dò được chỗ Hoàng Cẩn Sâm làm xiếc với chỗ Khấu Đồng té gãy chân, chứ chờ hai thằng chả ở với nhau rồi, chẳng ai tìm được cả.

Sau khi cố gắng kiệt quệ vẫn không tìm ra tăm hơi hai người, Chung tướng quân đã làm một việc rất chi là bỉ ổi____ngừng phát tiền lương cho hai thằng lỏi vẫn còn là người dưới trướng mình (trên danh nghĩa).

Thế là Khấu Đồng và gia quyến hiện hồn trở lại y như thú triệu hồi.

Giữa một buổi trưa nắng dài bãi cát ~ Chung tướng quân đang ngồi trong văn phòng cần cù chơi dò mìn thì tay nắm chuột đột nhiên khựng lại, sau đầu cảm nhận được có cái gì cứng còng đang dí vào, giọng nói quen thuộc âm u lạnh lẽo cất lên sau lưng ông: “Trả tiền, không giết.”

“…” Chung tướng quân: “HOÀNG. CẨN. SÂM! TIÊN SƯ CẬU!”

Hoàng Cẩn Sâm: “Há há há há ~”

Gã thu súng chạy ra đằng trước, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc của Chung tướng quân rồi hỏi: “Sao, căn cứ cuối cùng cũng chuẩn bị tuyên bố phá sản rồi đấy à?”

Chung tướng quân hít sâu một hơi, “Tùy tiện rời khỏi cương vị công tác! Mất tích bất ngờ! Chỉ ăn cơm không làm việc! Cậu nói xem hai người các cậu muốn làm gì? Hả? Vô tổ chức vô kỉ luật, còn muốn làm việc nữa thôi? Có ý thức tập thể không hả?”

“…” Hoàng Cẩn Sâm suy nghĩ một lát rồi khiêm tốn thỉnh giáo, “Căn cứ có nhiệm vụ khẩn cấp lúc nào thế?”

Chung tướng quân: “…”

Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người gõ vang rất nhẹ. Chung tướng quân bực mình quát, “Lăn vào đây!”

Khấu Đồng tươi cười khả cúc đi vào, “Giáo quan vẫn khỏe chứ?”

Chung tướng quân trợn trắng mắt, ngoài cười trong không cười, hỏi, “Tuần trăng mật của hai người cũng dài quá nhỉ?”

Hoàng Cẩn Sâm, “Nghỉ kết hôn kết hợp với nghỉ sinh luôn ấy mà.”

Chung tướng quân mắt sáng ngời, “Đứa nào sinh?”

Hoàng Cẩn Sâm nói, “Chính là vì chẳng ai sinh được cho nên mới thấy không đủ vốn, thế là tự động biến thành nghỉ an ủi luôn.”

Nghe xem nghe xem, cha này tự giác đến mức nào kìa!

Chung tướng quân trầm sắc mặt làm ra vẻ nghiêm trang, “Gọi các cậu về đúng là có việc.”

Khấu Đồng cùng Hoàng Cẩn Sâm trăm miệng một lời, “Trả tiền lương trước!”

Bên thái dương của Chung tướng quân ngoi lên một em gân xanh vui vẻ, “Chiều nay chuyển khoản cho hai người, được chưa?”

Khấu Đồng kéo cái ghế dựa ngồi đối diện ông, nho nhã nói, “Mời ngài nói ạ.”

“Đội Quy Linh đặc biệt mời Tổ chuyên gia đặc biệt hỗ trợ.” Chung tướng quân xoa mũi, “Tí nữa họ sẽ tới đây. Một nhóm phần tử Utopia cực đoan thành lập tổ chức bí mật ở biên giới, rất nhiều dân chúng bình thường bị kéo vào, tình hình cụ thể tôi cũng không biết, chờ họ tới….”

Ông còn chưa dứt lời thì đã có người đứng ngoài cửa lên tiếng tiếp luôn, “Vụ này rất phiền toái. Bọn chúng dường như tự thành tín ngưỡng với rất nhiều tà thuyết ngụy biện, kéo theo cả đám dân làng ngốc nghếch làm giáo chúng.”

Khấu Đồng quay ra thì thấy “quan ngoại giao” nổi tiếng Tô Khinh của đội Quy Linh đang đứng tựa cửa. Y mặc chiếc áo gió cắt may hoàn mỹ vừa người, một tay đút túi, trên vành tai lộ ra một nửa chiếc khuyên hoa hồng đen. Mang tên này đặt vào tủ kính thì có thể dùng làm người mẫu trấn đài luôn được.

Vẫn trai lơ như ngày nào ____ Chung tướng quân ngậm miệng oán thầm trong lòng.

Hoàng Cẩn Sâm có chút xấu hổ xoa xoa mũi. Dù sao thì cái vị trước mắt này cũng từng bị gã xách súng đuổi theo không biết bao nhiêu con phố cơ mà, thật sự là….một sự giao hảo vi diệu…sao lại cứ cố tình gặp phải cơ chứ? Làm ăn không tốt là hỏng chuyện ngay, cả nhà xấu mặt á.

Hai mắt Khấu Đồng lập tức sáng ngời lên, “Tô Khinh!”

Tô Khinh dời ánh mắt mang theo sát ý xuống khỏi người Hoàng Cẩn Sâm, ánh nhìn dịu dàng đi không ít, “Bác sĩ Khấu, lần trước tới căn cứ không có cơ hội gặp anh đúng là đáng tiếc.”

Khấu Đồng hỏi, “Đội trưởng Hồ đâu?”

“Vẫn còn ở thành phố D, chỉ có một mình tôi bay tới đây thôi.”

“Thế à?” Khóe miệng Khấu Đồng nhếch lên, bụng nghĩ thế thì đúng là quá tốt ~ Hắn thoải mái đứng lên vươn tay, “Anh ta không ở đây, cậu không muốn cho tôi một cái ôm lâu ngày gặp lại thật nồng ấm sao?”

Tô Khinh ấn thái dương. Y vốn thấy làm thế thì không hay lắm, cơ mà ngó sang thấy cái mặt thối muốn chết của Hoàng Cẩn Sâm thì lập tức thay đổi chủ ý, bèn tiến thẳng tới ôm chặt bác sĩ Khấu đang có chút được yêu mà hoảng, sau đó còn liếc qua vai Khấu Đồng nhìn Hoàng Cẩn Sâm đầy khiêu khích, miệng thở dài, “Đương nhiên là có rồi. Chúng ta giao dịch không thành nhưng giao tình vẫn đó, người có duyên không phận mới là nốt ruồi son mãi đỏ chói trong lòng tui.”

Trên đỉnh đầu Hoàng Cẩn Sâm lẩn vẩn bay lên một luồng sát khí.

Tô Khinh nhìn thấy thì tâm tình rất chi là tốt, “Chẳng phải có người nào đó nói đàn ông đều có hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ sao? Nè, thực ra tôi thấy rất có lý đấy, cứ ở mãi với một người ngày gặp đêm gặp thì dần dà còn gì là hoa hồng nữa chứ, trắng là giấy vệ sinh đỏ là băng vệ sinh thì có, đáng ghét cực kì.”

[Nguyên văn: Trương Ái Linh viết: “Mỗi một người đàn ông đều có hai người phụ nữ trong đời, ít nhất là hai. Cưới hoa hồng đỏ, dần dà sẽ thấy màu đỏ là vệt máu muỗi trên tường, sắc trắng vẫn là ánh trăng trước giường. Cưới hoa hồng trắng, màu trắng trở thành vết cơm dính trên áo quần, sắc đỏ lại là nốt ruồi son trong tim.”]

Bạn trẻ Hoàng BVS hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp sửa ra rìa đến nơi rồi.

Mãi bấy giờ Khấu Đồng mới ý thức được mình đã được xem như “người có gia đình”. Hắn thoáng xấu hổ cười hai tiếng, tiếp đó bị Hoàng Cẩn Sâm tóm cổ áo kéo tuốt ra phía sau.

“Ái chà ~” Tô Khinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Nhà có sư tử Hà Đông kìa.”

“Đồ mặt trắng.” Hoàng Cẩn Sâm nghiến răng nghiến lợi.

“Ông anh hâm mộ ghen tị hận chớ giề?” Tô Khinh ngắm gã một hồi, ghét bỏ, “Bác sĩ Khấu này, mắt thẩm mỹ của anh sao tự nhiên vặn vẹo thế, từ thiếu niên xinh đẹp cười tươi như hoa đột ngột nhảy phắt sang cao to đen hôi, thiệt là!”

Vẻ mặt của Khấu Đồng bất giác méo xệch, vì Hoàng Cẩn Sâm chơi ác véo ngay một phát lên thắt lưng hắn. Hắn hướng ánh mắt cầu cứu Chung tướng quân đang sống chết mặc bây sống bên cạnh, Chung tướng quân bình tĩnh quay mặt sang nơi khác tỏ vẻ bất lực rồi ~

Khấu Đồng chỉ có thể cười trừ một tiếng, “A ha ha….trở lại nguyên dạng, trở lại nguyên dạng thôi….”

Sự thật chứng minh, đối với một người đàn ông mà nói thì trái ôm phải ấp có khả năng thật sự là một gánh nặng ngọt ngào….

——–

Vụ án này tiến hành cực kì gian nan vật vã, bởi vì đồng chí abc của Tổ chuyên gia đặc biệt với đồng chí xyz của đội Quy Linh ngày nào cũng diễn đại chiến chó mèo.

Dù sao thì cũng chỉ có một mình Khấu Đồng làm chuyên gia vùi đầu công tác thôi, Hoàng Cẩn Sâm báo danh ăn chực trong tổ chuyên gia nhàn nhã quá bèn mang kinh nghiệm  hữu hạn của mình dốc hết vào đấu đá.

Cuối cùng, khi một đám người súng vác vai đạn lên nòng phá cửa vào, tóm được tên phần tử khủng bố cầm đầu cải trang thành nữ xen lẫn giữa một đám cô dì nông dân, tổ kĩ thuật cũng giải trừ bom mìn xong xuôi thì….đội trưởng Hồ vẫn im ỉm từ trước bùng phát phẫn nộ.

Anh xách…đai lưng của bạn trẻ Tô ngày càng làm càn, nhấc bổng lên vai khiêng đi y như một cái bao tải.

…thậm chí còn gật đầu tử tế với Khấu Đồng đang đi tới ven đường.

Khấu Đồng: “…”

Hắn theo bản năng lay lay cái vai như thể chính mình đang vác người, vừa ngẩng lên thì thấy Hoàng Cẩn Sâm tươi cười đầy nguy hiểm đứng ngay đấy, “Hừ hừ, ra đây, hai ta tán gẫu chuyện này đi.”

Khấu Đồng hít sâu một hơi, sau hơn mười ngày bị kẹp giữa hai bờ chiến sự, hắn nghĩ cách tốt nhất bây giờ là không nói gì cả mà cứ làm như đội trưởng Hồ kia kìa, xách dây lưng vác lên tha đi là xong ngay.

Thế là tâm động không bằng hành động, Khấu Đồng thò tay kéo đai lưng Hoàng Cẩn Sâm hung hãn nói, “Đủ rồi, câm miệng, còn muốn gì nữa?!”

Hoàng Cẩn Sâm câm miệng, trông mong hóng bước hành động tiếp theo của Khấu Đồng, Khấu Đồng kéo một phát, không được, lại kéo thêm một phát….người ta vẫn đứng trơ như khúc gỗ.

Hắn dồn khí đan điền, rút tay về, xát xát mấy cái bắt chước động tác chuẩn bị của vận động viên cử tạ.

Hoàng Cẩn Sâm: “Phụt…”

Gã thực không nỡ lòng nào nhìn Khấu Đồng vất vả như vậy, vì thế thuận theo đi lên phía trước hai bước, hai tay vắt lên vai Khấu Đồng, gác cằm lên vai hắn rồi đổ người xuống…. Bác sĩ Khấu sắp kiệt sức vì mấy ngày thức trắng lùi liền ba bước, tí nữa thì ngã chổng vó xuống đất.

Rốt cuộc Hoàng Cẩn Sâm cũng bỏ qua cho hắn. Gã nâng đầu lên, ôm vai Khấu Đồng vỗ vỗ mấy cái, “Cái gì mà thiếu niên xinh đẹp cười tươi như hoa, đúng là không biết xấu hổ. Giờ em biết nhị béo mặt đen tốt ở đâu chưa?”

Khấu Đồng ngu luôn.

“Đáng tin dựa dẫm được chứ sao nữa!” Hoàng Cẩn Sâm ý vị xâu xa ngồi xổm xuống, “Tôi cõng em về, cần không?”

Khấu Đồng không nói hai lời quyết đoán nhào lên, nghĩ bụng đè chết anh đi.

Hoàng Cẩn Sâm chẳng có vẻ gì là bị đè chết. Gã chẳng chút tốn sức đứng thẳng lên, chậm rãi cõng hắn ra ngoài. Người với người đúng là không thể so sánh mà….Khấu Đồng thất bại nghĩ nếu cả một đời này đều không thể uy vũ trở mình thì biết làm sao đây?

Trên lưng Hoàng Cẩn Sâm, Khấu Đồng hạ một quyết định, quyết định về sau không cho cha này ăn thịt nữa, nhất định phải bỏ đói cho gầy!

Bác sĩ Khấu đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của riêng mình, ngáp một cái, mặc cho mí mắt chậm rãi khép lại.

=============

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.