Dưa Bở Được Mùa

Chương 19



Chồng mình nấu ăn cũng không đến nỗi tệ. 

Nhắc tới lại nhớ hồi còn đi học. Có lần chồng qua quán ăn chơi. Chui vào bếp xem mình và mẹ nấu nướng. Còn hỏi mình bí kíp để nấu ngon. 

Lúc ấy, mình hỏi chồng hỏi làm gì thì ông ý bảo hỏi để sau này cưới còn giúp vợ việc nhà. Mình nghĩ sau này cô nào vớ được ông này chắc sướng lắm. Thế nào người đó lại là mình.

Chắc cũng là do duyên số. 

Cuộc sống của mình cũng gọi là hạnh phúc. Trừ việc chồng không có tình cảm với mình ra. Thì mình đều mãn nguyện. 

Bạn bè nói mình số sướng, cưới được ông chồng tốt, công việc ổn định, một tháng kiếm mấy chục triệu.

Mà công nhận. Nhưng nhiều lúc cũng tủi thân lắm. Chồng mình chẳng lãng mạn gì cả. Ngày sinh nhật, ngày quốc tế phụ nữ, ngày phụ nữ Việt Nam, kỉ niệm ngày cưới khi thì tặng hoa, khi thì tặng vòng cổ khuyên tai. Nhưng chẳng biết nói những lời có cánh nịnh vợ đâu. 

Chính ra thế mới tốt chứ các bác nhỉ?

- "Anh nhớ vợ!"

- "Chồng yêu vợ."

- "Vợ tuyệt vời nhất."

Nghe mấy câu ấy đúng là sướng thật. Nhưng mà cũng chẳng bằng mấy câu hỏi han quan tâm của chồng:

- "Dạo này mình gầy đi đấy. Ăn nhiều chút."

- "Con hình như sụt cân thì phải. Mình làm mấy món tầm bổ cho con nhé!"

Ngẫm lại thì mình chẳng phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời ư?

Phải rồi. Mình còn mong chờ cái tình yêu gì nữa. Mình và Tiến giờ đã là vợ chồng, là người một nhà. Giữa chúng mình bây giờ là tình nghĩa, tình thân gia đình. 

Làm gì có mấy cặp vợ chồng nào sau khi kết hôn mà giữ được tình yêu nồng cháy đâu. Nhiều lắm cũng chỉ sống với nhau vì trách nhiệm. 

Nhiều nhà chồng còn đi ngoại tình. Mình như vậy là sướng lắm rồi. Hàng tháng lương được bao nhiêu về đưa vợ tất. Tuyệt đối không có chuyện mèo mả gà đồng. 

Mà giả sử như ông chồng mình có ngoại tình đi. Thì lúc ấy mình sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? 

Lồng lộn lên đi oánh ghen ư? 

Tuyệt đối không!

Khi chồng ngoại tình phải giữ bình tĩnh để xử lí. Đánh ghen là cách ngu ngốc nhất. 

Khi đó bạn sẽ trở thành bà vợ già khó tính. Bạn sẽ trở thành Hoạn Thư trong truyện Kiều. 

Có đẹp mặt với thiên hạ không? 

Không!  

Hãy giải quyết bằng lời nói. Cùng lắm là cho ả một cái bạt tai thôi. Chứ đừng có giật tóc hay đánh đập. 

Nếu bắt gặp chồng mình đi cùng cô gái khác, thì cách giải quyết thông minh nhất là .....

Tiến đến, khoác lấy tay chồng và chào hỏi cô gái kia. Nói cho cô ta biết mình là ai? 

Đó mới là người phụ nữ thông minh.

Mình miên man suy nghĩ. Chồng lay lay mãi mới trở về thực tại: 

- "Mình. Đang ăn cơm mà mình nghĩ gì thế?" 

- "Hả? Tớ đang nghĩ đến mấy món ăn sắp đưa vào thực đơn trên quán ý mà!" 

- "Tập trung ăn đi. Giờ nào việc nấy chứ mình." 

Mình không nghĩ ngợi gì nữa. Cười cười gắp cho chồng và con gái. 

- "Vợ này!" 

- "Sao chồng?" 

Mình cũng không quan tâm đến cách xưng hô lắm. Chồng như thế nào thì mình theo như thế. Thuyền theo lái, gái theo chồng. 

- "Hôm nay cả nhà mình đi công viên nước chơi nhé!" 

- "Bống có thích đi công viên nước không?" 

Mình quay qua hỏi con. 

- "Có ạ!" 

Bé con vừa nói vừa cười tít mắt. 

Cơm xong, chồng bồng con ra phòng khách xem TV. Mình thì dọn dẹp bát đũa. 

Đang dở tay thì chồng vào. 

- "Để tớ giúp mình!" 

- "Thôi mình cứ ra với con đi. Để em rửa cho!" 

Mình nói xong. Cũng chưa cảm giác được có gì bất thường trong lời nói. Thấy chồng đứng đơ đơ. Mình khua khua tay mấy cái vẫn không động đậy. 

- "Mình sao thế?" 

- "Hừm. Không sao! Chỉ là....."

Chồng nói lấp lửng, mình tò mò phải biết. 

- "Chỉ làaaaaaaaaaaaaaaa" 

Mình cố ý kéo dài chữ "là". Ý bảo chồng nối tiếp vế sau. 

- "Chỉ là lấy nhau bao nhiêu năm rồi. Hôm nay mới thấy mình xưng "em" lần đầu" 

Mình há hốc. Hồi nãy mình có xưng "em" sao? 

- "Ơ. Tớ nhỡ mồm." 

- "Hay là mình đổi cách xưng hô đi. Chứ tớ tớ mình mình cứ thế nào ấy." 

Mình cũng thấy hợp lí. Nhưng mà bao năm nay vẫn như vậy. Bảo đổi đâu đổi được ngay. 

Thế mà mình và chồng cùng thích ứng nhanh lắm. Thế mới sợ chứ. Chính ra tớ tớ mình mình mới là khó. Chứ mình em mình anh thuận tai hơn nhiều. 

Mình rửa bát, chồng úp bát. 

- "Mình. Có rủ Thọ không mình?" 

Chồng hỏi. Mình thấy kì kì. 

- "Ơ. Gia đình mình đi chơi. Rủ thêm một người nữa có kì không mình?" 

Mình hỏi. Ý mình rõ ràng là không thích. Thế mà ông chồng lại thản nhiên đáp: 

- "Không. Từ trước tới giờ vẫn vậy mà. Có sao đâu!" 

Mình á khẩu. 

Được thôi. Rủ thì rủ. Sợ gì?

Đến lúc chuẩn bị tươm tất rồi. Cả nhà ngồi ở phòng khách thì đưa đẩy nhau: 

- "Mình. Mình gọi cho Thọ đi. Anh ngại lắm!" 

- "Ơ hơ. Ngại cái gì mà ngại? Ai là người đòi rủ ông ấy đi?" 

- "Là anh?" 

- "Thế anh đi mà gọi!" 

- "Mình gọi đi! Anh ngại!" 

Thế là mình và chồng cứ đùn đẩy qua lại. Kết quả là giao trách nhiệm cao cả này cho bé con. 

Không biết đầu bên kia nói gì. Chỉ nghe sau khi cúp máy, bé con ngoan ngoãn đưa điện thoại cho mẹ, tường thuật lại sự việc: 

- "Chú Thọ bảo đồng ý ạ! Chú còn bảo bố đánh xe qua nhà đón chú ý đi cùng nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.