Cá (Wattpad cakhothit)
Ngay sau đó, Văn Nhân Minh phát hiện Anh Vân Bình không thèm để ý tới Tiêu Liệt ngã trên mặt đất, mà trực tiếp đi về hướng phòng mình.
Cửa phòng đập nhẹ hai tiếng sau đó bị người nhẹ nhàng đẩy vào, Anh Chiêu không chờ người trong phòng đáp lại, cậu cũng không có ý định chờ đợi, cậu chỉ nghĩ phải nhanh một chút để có thể nhìn thấy người kia.
Cậu biết chính mình không cần gấp gáp như vậy, có lẽ phải chờ đối phương đáp lại rồi mới vào.
Nhưng nghĩ tới cảnh tượng người nọ vì không muốn thương tổn đến cậu mà tự tay xé rách thần hồn, càng khiến cho Anh Chiêu không thể bình tĩnh.
Cậu chỉ muốn nhanh một chút, lần nữa nhìn thấy người kia.
Chỉ là đến khi cậu chân chính nhìn thấy Văn Nhân Minh, Anh Chiêu cả người ngốc lăng tại chỗ.
Cậu không cách nào cử động được, cũng không thể mở miệng, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp chặt.
Chu Tước là người cao cao tại thượng, được người đời ngưỡng mộ.
Vậy mà lúc này, đối mặt với hai mắt vô thần cùng với nửa khuôn mặt bị mặt nạ đen che đậy nhưng vẫn có thể nhìn thấy viền vết sẹo bỏng trên mặt, Anh Chiêu chỉ cảm thấy đau lòng.
Cậu cứ như vậy mà si ngốc nhìn Văn Nhân Minh ngồi trên giường, thật giống như Chu Tước đã từng vô số lần đứng bên ngoài kết giới Hoa viên Thiên Giới nhìn vào mình vậy.
Nửa gương mặt không bị thương của Văn Nhân Minh cùng gương mặt lúc đầu của Chu Tước có bảy phần tương tự, hiển nhiên là tuấn mỹ vô cùng, phảng phất như mang nét khắc của thiên thần ban tặng.
Chỉ là đường nét ôn hoà hơn một chút, không giống Chu Tước mang theo sắc bén, cương nghị.
Nhưng cũng đủ để Anh chiêu cảm nhận được thân thiết cùng hoài niệm.
Cố nén lại không cho nước mắt rơi, Anh Chiêu nở nụ cười nhẹ với Văn Nhân Minh rồi bước nhanh về phía đối phương.
Chờ đến khi gần kề cậu mới dừng lại.
Cậu run rẩy vươn tay, tại không trung miêu tả gương mặt đối phương.
Sau đó, trực tiếp cúi đầu xuống, ấn lên đôi môi của Văn Nhân Minh một nụ hôn nhẹ.
Nụ hôn chỉ chạm trong tức khắc nhưng cả Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh đều đứng hình.
Văn Nhân Minh không nghĩ tới đối phương vừa tiến vào gian phòng liền lập tức đi tới hôn mình.
Chỉ là nụ hôn này tuy ngắn ngủi nhưng tư vị lại tốt đẹp đến bất ngờ, làm hắn chỉ muốn giữ cậu lại, thậm chí tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Về phần Anh Chiêu sửng sốt là bởi vì đây là nụ hôn đầu tiên của cậu.
Cậu cùng Chu Tước mặc dù kết giao bằng hữu đã vạn năm, nhưng hai người cũng không chân chính ở cùng một chỗ.
Thẳng đến ngàn năm trước, Chu Tước tỏ tình với cậu, cậu liền bắt đầu tránh né đối phương.
Anh Chiêu vẫn luôn không hiểu tình yêu, cậu chỉ biết Chu Tước là bằng hữu tốt nhất của cậu, là một trong bốn vị Thần cao cao tại thượng.
Còn cậu chỉ là Tiểu Thần trông giữ Hoa viên Thiên Đế, làm sao có thể cùng hắn xứng đôi.
Cậu tự ti, trốn tránh, không muốn thay đổi mối quan hệ hiện tại với Chu Tước.
Cậu vẫn luôn tránh ở trong kết giới Hoa viên Thiên Đế, nên không chú ý tới sự khác thường của Chu Tước.
Thẳng đến khi Cú Mang cùng Bạch Thụy tìm được cậu, cậu mới biết được Chu Tước thế nhưng đã phải trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy.
Thiên Nhân Ngũ Suy từ xưa đến nay vô luận Thần, Ma, Phật đều không cách nào tránh khỏi cái chết.
Khi gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy, tâm cơ cùng căn cơ liền sẽ dao động, tất cả dục vọng cùng khao khát đều sẽ được phóng đại.
Thậm chí rất nhiều Thần Phật bởi vậy mà rơi vào Ma đạo.
Sau khi gặp Thiên Nhân Ngũ Suy cũng không phải là không có hi vọng sống, bởi vì Chu Tước đối với chấp niệm dành cho cậu quá lớn nên không có cách nào vượt qua kiếp nạn để hồi sinh.
Chu Tước cảm thấy được chấp niệm trong lòng hắn đang muốn chuyển hóa thành ác niệm, sợ hãi sau khi mất đi lý trí sẽ tổn thương đến Anh Chiêu, liền lựa chọn tự tay xé rách thần hồn của mình.
Nghĩ tới đây, Anh Chiêu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
So sánh với đau khổ mà Chu Tước phải chịu, cảm giác lúc cậu xuyên qua kia không tính là gì.
May mắn Cú Mang đã từng luyện chế Linh khí có thể nuôi dưỡng thần hồn, mới có khả năng tạm thời bảo vệ thần hồn vỡ vụ của Chu Tước.
Nhưng mà Chu Tước lúc trước một lòng muốn chết, nên mảnh vỡ không cách nào tụ hợp.
Cho dù được Linh khí bảo vệ vạn năm, hắn cũng khó có thể sống sót trở về.
Cho nên bọn Cú Mang mới tìm đến cậu.
Dù sao cởi chuông cũng phải do người buộc chuông, có thể giúp Chu Tước lấy lại hi vọng sống, hiện tại cũng chỉ có một mình Anh Chiêu.
Anh Chiêu đương nhiên nguyện ý vì Chủ Tước vào sinh ra tử, chỉ là cậu lo lắng tình cảm bản thân dàng cho Chu Tước không phải là tình yêu.
Lo lắng cậu cứu được Chu Tước về rồi nhưng Chu Tước lại lần nữa vì cậu mà tổn hại bản thân.
Thẳng đến trước khi tiến vào các Tiểu thế giới, đôi mắt Bạch Thụy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu như có thể nhìn thấu mọi tâm tư, suy nghĩ của cậu.
" Tiểu Chiêu, ngươi nếu không thể xác định được tâm ý của mình liền đi hôn hắn đi.
Nếu như ngươi có thể cảm nhận được rung động, thỏa mãn cùng hạnh phúc, vậy ngươi chính là yêu hắn.
Ta biết ngươi cho rằng mình không hiểu tình yêu, ta cũng đã từng không hiểu giống ngươi.
Cho đến khi gặp được Cú Mang, ta mới biết được cái gì là không thể thay thế, cái gì là việc nghĩa chẳng ngại khó.
Nếu ngươi không yêu Chu Tước, ngươi liền trở lại, đừng bởi vì áy náy mà cứu hắn.
Hắn có thể vì ngươi xé rách thần hồn, tự nhiên cũng không thể chịu đựng được việc thiếu ngươi.
Để hắn trở về chịu khổ, không bằng liền để hắn giống như hiện tại đi."
Bạch Thụy nói một cách quyết liệt, nhưng Anh Chiêu có thể hiểu được ý tốt của đối phương.
Mà cậu cũng dựa theo lời Bạch Thụy nói mà làm, từ lúc sinh ra tới nay, cậu đây là lần đầu đi hôn một người.
Mà nụ hôn này, cậu không chỉ cảm thấy rung động, thỏa mãn cùng hạnh phúc mà còn có loại cảm xúc tựa hồ như vui sướng khi có được thứ mình mất đi.
Nguyên lai đây chính là hôn sao? Hôn hóa ra là như thế mềm mại, thoải mái, dường như còn có một số để người muốn ngừng mà không được.
Quả nhiên mình cũng đã sớm yêu Chu Tước, lại còn ngu xuẩn kháng cự.
May mắn, cậu vẫn chưa muộn.
Anh Chiêu không tự chủ mà vuốt ve môi mình, đợi đến lúc lấy lại ý thức, nhìn về hướng Văn Nhân Minh nháy mắt khắp mặt cùng cổ đỏ ửng lên.
Anh Chiêu chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình cũng sắp bốc khói luôn rồi.
Rõ ràng đều biết nhau hơn vạn năm nay, mình rốt cuộc ra vẻ xấu hổ làm cái gì chứ.
Anh Chiêu một bên dùng tay quạt gió gương mặt cho đỡ nóng, một bên lặng lẽ ở trong lòng phun tào chính mình.
Nghĩ đến mình cùng đối phương quen biết hơn vạn năm, nhưng ở trong các Tiểu thế giới, các mảnh linh hồn nhỏ đều không có ký ức.
Vậy chẳng phải là trong mắt Văn Nhân Minh, mình chính là tên gia hoả lần đầu tiên gặp mặt đã cưỡng hôn người ta hay sao?.
Nghĩ đến đây Anh Chiêu sắc mặt liền biến trắng.
Quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Minh, nhìn đối phương đối mặt với chính mình, tựa hồ như không có gì chuyện gì, cậu mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Cậu lập tức đưa tay ra trước mặt Văn Nhân Minh, câu môi, cố gắng cười chào hỏi:
" Chào!"
Anh Chiêu lại suýt bị sự ngu ngốc của bản thân làm cho phát khóc, ngươi chào cái cộng lông gì mà chào! Lại còn vẫy tay với người mù!
Đem tay vẫy được một nửa trên không trung thu về, mạnh mẽ vỗ lên trán.
Anh Chiêu cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy, trước nay chưa nếm qua mùi vị này.
Ho nhẹ một tiếng, sửa sửa vạt áo chính mình, mặc dù đối phương nhìn không thấy, cậu cũng muốn nỗ lực cứu vãn hình tượng của bản thân một chút.
Anh Chiêu hít sâu một hơi, gương mặt trấn định hướng Văn Nhân Minh nghiêm túc nói với hắn:
“Văn Nhân tông chủ, lần đầu gặp mặt.
Tại hạ Anh Vân Bình, là Ph...Phu nhân tương lai của ngài!".
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
Lúc nói đến hai chữ phu nhân Anh Chiêu thiếu chút nữa cắn rớt lưỡi mình, bất quá dựa theo hôn ước Anh gia cùng Văn Nhân gia định ra trước đây, xác thật là Anh Vân Bình phải gả cho Văn Nhân Minh.
Văn Nhân Minh cúi đầu, che lại ý cười lạnh lẽo nơi khoé miệng.
Lần nữa ngẩng đầu, khuôn mặt lại như cũ ôn hoà, gật đầu với Anh Chiêu, nói:
" Ta biết, Vân Bình.
Ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Anh Chiêu nghe được Văn Nhân Minh hỏi vậy liền sửng sốt, lắc lắc đầu, ngay sau đó nghĩ đến đôi mắt đối phương không nhìn thấy được.
Vội vàng trả lời:
“Không có việc gì, chỉ là nghĩ nên đến gặp ngài trước.
Xem cũng xem qua, ta liền đi trước."
Dứt lời, liền trốn trở lại phòng mình.
Anh Chiêu trốn đi vội vàng, nên không có nhìn thấy lúc chính mình rời đi, Văn Nhân Minh khóe miệng chậm rãi câu nên độ cung lớn.
Hắn hướng theo phương hướng Anh Chiêu rời đi, nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm:
“ Là ‘ phu nhân ’ tương lai của ta sao? Thật đúng là làm người khác chờ mong a~ ”
Bên này Anh Chiêu trở lại trong phòng, rầm một tiếng đóng lại cửa phòng.
Cậu dựa vào phía trên ván cửa đè xuống tâm tình kích động, trên mặt không tự giác hiện ra một tia đỏ ửng.
Nhìn theo phía trong phòng, Tiêu Liệt vẫn còn nằm bò bất tỉnh trên mặt đất, cậu liền lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Lập tức kêu hạ nhân tới đem Tiêu Liệt trở về phòng gã.
Chờ đến khi trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại chính mình, Anh Chiêu mới ngồi xuống trên ghế mà thở gấp, bằng tốc độ thích ứng tại Tiểu thế giới phải dùng tới ngưng thần mới ổn định được thân thể.
“Ký chủ, người có ổn không?”
Tiểu Bạch ở trong Thần thức, có chút lo lắng nói.
Anh Chiêu lắc đầu, đối với Tiểu Bạch cười cười.
Tiểu Bạch tuy rằng là hệ thống nhưng lại chứa đựng thần lực do Bạch Thụy lưu lại tạo thành.
Hệ thống mang hình dáng một tiểu Bạch xà, hơn nữa đã mở ra linh trí, cũng có thể giúp đỡ Anh Chiêu tốt hơn.
Vì giúp Anh Chiêu mau chóng thích ứng Tiểu thế giới, Tiểu Bạch cố ý đem Anh Chiêu xuyên qua thế giới thứ nhất tương đối gần giống với bọn họ thế giới thực Tu chân giới.
Lúc sau mới có thể dựa theo cấp bậc khác nhau mà ăn bài, cũng coi như đã đủ săn sóc rồi.
Nghĩ đến đây, Anh Chiêu đối Bạch Thụy cùng Cú Mang lại mang theo vài phần cảm kích.
“Yên tâm đi, ta đã hoàn toàn thích ứng thân thể ở thế giới này.
Tiểu Bạch, hiện tại ngươi có thể truyền cho ta cốt truyện.”
Tiểu bạch xà nghe được Anh Chiêu nói như thế, lập tức đứng thẳng thân thể, màu xám dựng đồng(?) nháy mắt biến thành màu đỏ, một đoạn lớn cốt truyện liền truyền tới bên trong đầu Anh Chiêu.
_____
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad (cakhothit)
10/9/2022.