Thật ra cô cũng là người từ trên trời rơi xuống chứ bộ, đâu phải chuyện gì kì lạ đâu. Nhìn từ trên đầu cô xuống, người đâu toàn trắng là trắng không. Hỏi đến cái gì cũng không biết -,-.
-----------Ngọc Viên---------------
Ngôi nhà trắng (màu trắng í) toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Hai bên vườn toàn là hoa hồng xanh. Chiếc xe limo từ từ tiến vào sân, hai bên đường vào còn có hàng rào trắng được phủ hoa hồng leo. Tuyết Nhi bước xuống xe, trên người vẫn mặc quần áo của bệnh viện, chân trần chạm mặt đất. Tuyết Nhi khẽ dụt lại bàn chân trắng nõn là của mình khi bị những viên sỏi chạm vào. Anh để í cô từ nãy, tiến lại bế cô lên đi thẳng vào nhà. Cô bất ngờ nhưng không dãy dụa, cứ này im cho anh bế cô vào. Cánh cửa của ngôi nhà dần dần được mở ra, những thứ chưa bao giờ được thấy. Hai mắt của cô lấp lánh, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình.Cô thích nhất là cái vườn hoa kia, còn có cả một cái cây to phủ bóng mát cho cái xích đu được treo trên cành cây.
-Thiếu gia đã về.- giọng cung kính của một lão già chắc tầm 50 tuổi gì đó.
-Ừ.-đáp lại, anh ta chỉ ‘’ừ’’ lạnh một cái. Trên tay anh vẫn còn bế Tiểu Tuyết.
-Anh gì ơi?-Tiếu Tuyết khẽ gọi.
-À.. hả..
-Anh có thể bỏ Tiểu Tuyết xuống được rồi.- sau khi nghe cô nói, anh liền đặt nhẹ cô xuống, ngại đỏ mặt.
-Anh ơi…- Tiểu Tuyết lại gọi.
-Cái gì nữa.
-Tiểu Tuyết thấy anh rất đẹp trai nha. Anh tên gì vậy?
-Có thể gọi tôi là Minh Trị.- tên thật đầy đủ của anh là Âu Dương Minh Trị ha.
-Vậy Tiểu Tuyết có thể gọi anh bằng Trị ca.
-Vậy tùy em.- nhìn hai người đối đáp nhau từng câu một, thiếu gia của họ lạ lùng đâu hết rồi, thay vào đó lại là một con người rất ôn nhu.
-Ông hãy xếp phòng cho cô bé này.- nói rồi anh đi thẳng lên thư phòng của mình.
-Vâng, mời tiểu thư đi theo tôi.
-À, dạ vâng.- cô ngoan ngoãn đi theo ông quản gia.Cánh cửa phòng mở ra, trong đó rất rộng, có một cái giường to đùng, một kệ sách, tủ quần áo và có bàn trang điểm.
-Vâng ạ, cám ơn ông.- cô chăm chú nhìn căn phòng. Nó thật là đẹp đó là suy nghĩ của cô.
Cô tiến lại chỗ tủ quần áo, mở nó ra. Mở mãi không được, hí hoáy mãi một lúc sau cô mới mở được. Bên trong chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ giản dị của ai đó để lại. Lấy tạm một bộ, cô đi vào cái nơi được gọi là phòng tắm để thay.
Sau khi thay xong, cô nằm bò trên giường với một đống sách được xếp trên kệ. Đọc được bao nhiêu, cô nhớ ngần đấy. Cho nên, nhanh chóng cô đã ngủ từ lúc nào không biết. Mấy quyển sách còn lăn lộn trên giường. Trong tay cô ôm cuốn tiểu thuyết “Hành trình khởi tạo lên thế giới” trong đó cô thấy một nhân vật tên là Nữ Oa, sao nó quen thuộc thế.
-----11h trưa------ Ngọc Viên------
“cốc.. cốc” người quản gia đang kiên nhẫn gõ cửa phòng của cô tiểu thư này. Trả lại lờ của ông, cô vẫn ngủ như chết không một tiếng động. Ông quản gia lên xoay ngót bước tới phòng của Minh Trị.-Cậu chủ, mời xuống ăn trưa.- ông quản gia kính cẩn gọi thiếu gia của mình xuống nhà. Anh đi ra ngoài, trên mắt vẫn còn đeo cặp kính mắt.-Em ấy, chưa xuống sao?
-Chắc tiểu thư đang ngủ thưa cậu.
-Được rồi, ông xuống trước đi.
-Vâng.- nói rồi ông giản gia lặng lẽ bước xuống nhà. Phía sau còn mỗi mình Âu Trị đứng đó. Sau khi ông quản gia xuống hẳn nhà, anh bước tới phòng của cô. “cạch” phòng cô không khóa, anh bước vào phòng. Cũng khá là lâu rồi chưa có ai tới nơi này ở. Cô đang nằm trên giường với cái đầm trắng muốt. Hai bên tóc được xõa ra, vây quanh người là một đống sách văn học và lịch sử. Anh mỉm cười hiền hậu nhìn cô.
Traler:
-Có cần tôi phải bế xuống không?- anh bật cười nhìn thái độ của cô.
-Bế sao?- cô thắc mắc hỏi lại anh.
-Ừ! Giống vừa nãy tôi bế em.
-Vậy thôi, Tiểu Tuyết có thể tự đi được.- nói rồi cô bước xuống giường.