Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 1: Mở Đầu



- A, đau quá....

Trong một căn nhà tranh nhỏ, nhìn có chút đơn sơ, giọng nói yếu ớt của một thiếu niên vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Thiếu niên này nhìn có vẻ không được khỏe cho lắm, sắc mặt tái nhợt, môi thâm tím, nhưng nó vẫn không thể che đi vẻ đẹp trai của thiếu niên này.

Thiếu niên này đầu trọc lóc, giống như một hòa thượng vậy, khuân mặt trái xoan nhỏ gầy thanh tú, mày kiếm, mũi cao, môi nhỏ. Chỉ có bốn chữ để miêu tả vị thiếu niên này đó là " mỹ nam hòa thượng ".

Đôi mắt của thiếu niên từ từ mở ra, để lộ con ngươi đen nhánh, nhưng thần sắc lại có chút mệt mỏi. Mới đầu khi mắt mở ra còn có chút chưa thích ứng được, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cho mắt của thiếu niên nheo lại. Vài giây sau khi đã thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, đôi mắt thiếu niên này lại từ từ mở ra.

Hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng trong mắt thiếu niên, đây là một căn nhà nhỏ, được dựng bằng tre và lứa, mái nhà được lót bằng rơm. Đôi mắt thiếu niên lại từ từ đưa xuống, hình ảnh một nữ hài tử đập vào mắt của thiếu niên.

Nữ hài tử này đang nằm ngủ gật bên cạnh giường của hắn, mái tóc dài màu đen có chút rối, một vài sợi tóc còn vương lại ở trên khuôn mặt của nàng.

Ánh mắt thiếu niên có chút chăm chú nhìn nữ hài tử này, đôi mắt của nàng hơi to một chút, lông mày mỏng giống như lá dương liễu, khuân mặt tròn gối lên bàn tay nhỏ nhắn khiến cho đôi môi nhỏ hồng của nàng hơi chu ra một chút, nhìn rất là đáng yêu.

- Thật đẹp....

Đây chính là suy nghĩ trong đầu của thiếu niên lúc này.

- Ư...ư...

Một tiếng rên rỉ nhỏ phát ra từ cổ họng của nữ hài kia, sau đó nàng từ từ ngẩng đầu lên, rồi đưa hai bàn tay dụi mắt. Mở mắt ra, nàng đã thấy thiếu niên nằm trên giường bệnh kia đang chăm chú nhìn mình.

- Vô Danh, huynh tỉnh rồi à?? Có khát nước không, muội đi lấy nước cho huynh...

Nữ hài tử thấy thiếu niên tên Vô Danh đã tỉnh thì liền hỏi.

Vô Danh giật mình, sao cô bé này lại biết tên của hắn, đây chính là tên gọi của hắn sau khi quy y cửa phật ba năm trước, tên này chỉ có những ai ở trong chùa mới biết được, người ngoài không có mấy ai biết cả, mà quan trọng hơn hắn cũng chưa từng nhìn thấy cô bé này bao giờ. Vô Danh lúc này muốn ngồi lên một chút, vì nằm như thế này nhìn lên có chút không được thoải mái, nhưng vừa mới cử động một chút thì đau nhức từ cơ thể khiến cho hắn phải nhíu mày một cái.

Nữ hài tử ngồi bên cạnh giường cô Vô Danh thấy vậy, thì vội vàng đứng dậy, sau đó đỡ lấy Vô Danh, cho hắn dựa lưng vào gối.

Khi cô bé này tiến tới, ôm lấy Vô Danh đỡ lên, hắn cảm nhận được một mùi hương thoảng thoảng nhẹ nhàng thuần khiết. Tóc của nàng sượt qua mặt của Vô Danh để lại một làn gió hương. Cơ mặt của Vô Danh hơi giãn ra vì dễ chịu, kể từ lần đó, đã rất lâu rồi hắn chưa từng ngửi mùi hương trên tóc của bất cứ một người con gái nào. Nữ hài tử kia trở về chỗ ngồi vừa này, rồi có chút lo lắng hỏi Vô Danh:

- Huynh không sao chứ??

Vô Danh đáp lại bằng giọng khàn khàn:

- Không sao....

Vô Danh nói xong hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Cô bé....à bạn....vừa nãy bạn gọi mình sao??

- ".....". Nữ hài tử nghe Vô Danh hỏi vậy thì hơi đơ người một chút, rồi rất nhanh đã khôi phục:

- Cái gì mà cô bé chứ, cái gì mà bạn, nghe lạ chết đi được, sao đột nhiên huynh lại gọi muội như thế??

- Tôi...??

Vô Danh nghe thế thì hơi sửng sốt một chút, cái gì mà muội với huynh, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thực tế hắn chưa bao giờ gặp cô bé này thì sao lại thân quen được cơ chứ, cái này lạ à nha.

Bất chợt Vô Danh đưa mắt nhìn quần áo đang mặc của cô bé này, nhìn xong hắn lại càng hoảng hốt hơn:

- Trời ạ, đây chẳng phải là mấy bộ quần áo cổ trang giống như ở trong phim hay sao, sao cô bé này lại mặc nó, quái lạ thật...

Vô Danh trong đầu thầm nghĩ.

Nữ hài kìa nhìn thấy rõ ràng sự biến đổi trên khuân mặt của Vô Danh, không tự chủ được mà nhìn lại mình, nhưng nàng chẳng nhìn thấy có gì khác thường cả, khuân mặt của nàng có hơi chút lo lắng hỏi:

- Vô Danh, có phải huynh bị té từ trên núi xuống, cho nên bây giờ trong đầu bị bệnh rồi có phải không?? Để muội đi gọi cha mẹ của muội tới...

- " Ta...bị té từ trên núi xuống?? " Có nhầm không vậy, một dấu hỏi to đùng trong đầu của Vô Danh, hắn bị té núi sao, hắn không có nhớ là bị té núi a....

Vô Danh hơi nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó hắn liền nhớ ra:

- Đùa chứ, rõ ràng ta bị tai nạn xe mà, ta đâu có ngã từ trên núi xuống đâu a, sao cô bé kia lại nói ta bị té núi cơ chứ. Thật là khó hiểu...

Mà đúng lúc này, có hai bóng người đi từ ngoài cửa vào. Đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi cao và gầy, còn phía sau là một người phụ nữ, dáng người đơn bạc, trên mặt của người này thấp thoáng xuất hiện nếp nhăn nơi khóe mắt, theo sau chính là nữ hài tử vừa nãy ngồi bên cạnh hắn.

Vô Danh đoán đây chắc là cha mẹ của nàng, vừa nãy nàng nói xong thì cũng đã chạy đi luôn rồi, hắn còn chẳng kịp hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện như thế nào.

Người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh giường của Vô Danh, sau đó nhìn hắn gật đầu cười một cái, Vô Danh cũng đành phải gật đầu chào lại.

- Con tỉnh lại rồi à, từ lúc con bị ngã từ trên núi xuống, cả nhà chúng ta cũng đã rất lo lắng cho con,đặc biệt là Nguyệt Nhi cả đêm hôm qua nó còn ở lại chăm sóc cho con đấy, bây giờ con đã tỉnh lại thì tốt rồi...

- Cảm ơn, cô chú đã quan tâm...cháu không sao ạ.....

Vô Danh nghe người trung niên nam tử kia nói thì liền đáp lại.

Mọi người hãy cố gắng like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần của tác nha...đừng quên để lại bình luận của bản thân nữa nha....mọi sự góp ý của mn mình sẽ vui vẻ tiếp nhận và chọn lọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.